Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 143: --- Trở về
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:20:41
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần , Vân Đinh một bán một lô hàng trị giá năm nghìn tệ.
Giao dịch xong, xác định ai theo dõi, cô mới tìm một chỗ trang phục, xách giỏ về nhà.
Chiếc giỏ là vật cô cố ý mang theo mỗi để che mắt khác khi lấy đồ từ gian .
Sắp rời , khi , cô một bữa thật ngon cho nhà.
Hôm nay mang về là thịt bò rừng và ngỗng, món ngỗng hầm nồi gang nhất định .
Trước đó, bò rừng trong gian cô bán hết, cũng ăn hết.
Thịt bò cô định món bò hầm cà chua, ngoài hai món chính , cô còn xào thêm một đĩa thịt xào măng khô, và một đĩa cải ngọt xào, thế là đủ .
Cả nhà đều mùi thức ăn cô nấu cho mê mẩn, ai nấy cũng ăn no căng bụng.
Biết cô sắp trường, bố Vân và Vân tự nhiên dặn dò đủ điều.
Làm cha là như , con cái ngoài, luôn yên tâm, dù bao nhiêu tuổi, trong mắt cha , vẫn mãi là đứa trẻ.
“Con gái, ở trường học hành chăm chỉ, cũng ăn đúng bữa, đừng để thể suy nhược, sức khỏe là vốn liếng của cách mạng đấy!”
Bố Vân đầy tâm huyết dặn dò.
“Bố, bố yên tâm, con đều cả ạ.”
“Còn nữa, tuyệt đối đừng tin những lời ngon tiếng ngọt của mấy thằng ranh con bên ngoài, con còn nhỏ, vội tìm yêu ! Sau bố sẽ chọn cho con .”
Vân Đinh liếc , ánh mắt hỏi thăm, bố ?
Mẹ Vân: Ông .
Chẳng trách, vẫn bình tĩnh như .
Mẹ Vân liếc ông một cái, “Con bé lớn đến chừng nào ? Còn nhỏ gì nữa?”
“Bà hiểu gì chứ? Con gái là học, thể lấy chồng sớm .”
“Sau con gái ông thành gái ế , thì cứ trách ông đấy.”
“Hừ… Con gái khối cưới, sẽ tìm tuyệt vời.”
Hai vợ chồng bà một câu ông một câu, bắt đầu tranh cãi ngừng.
Vân Đinh bất lực, lén lút về phòng .
Đợi đến khi bố Vân và Vân dừng , mới phát hiện, con gái chạy mất .
Trước khi ngủ, Vân phòng tìm Vân Đinh.
“Con gái, con là đứa chính kiến, những chuyện khác cũng lải nhải nữa, nhưng vẫn tránh khỏi dặn dò con thêm vài câu, yêu đương thì , nhưng những việc nên , đừng ngây thơ mà .”
“Mẹ, con gái tinh ranh lắm! Mẹ cứ an tâm .”
“Cầm lấy tiền , ở trường đừng tiết tiền ăn, bên hai và thằng út cho mười tệ là , còn con giữ tự dùng.”
Mẹ Vân đưa năm mươi tệ, thời điểm , là một tiền nhỏ, lương tháng của bà còn từng đó.
Mắt Vân Đinh nóng, tiền là do ngày ngày canh chừng máy dệt, đôi tay sợi chỉ mài chai sần, cố gắng kiếm .
Cô nhét tiền tay , “Mẹ, con còn tiền dùng mà, trường tháng nào cũng phát tiền trợ cấp, với hai cho con vẫn dùng hết ! Sau đừng luôn nghĩ tới việc gửi tiền cho con, cứ để dành , tự mua thêm đồ ăn, quần áo cho , đừng tiếc, con cái của đều tiền đồ cả! Nuôi .”
“Bố con còn lương đấy chứ! Không đói , chỉ tụi con ở ngoài, chỗ nào cũng tốn tiền.”
Hai con dựa trò chuyện, cho đến khi đêm khuya, Vân mới quyến luyến trở về phòng, lúc vẫn mạnh tay ném tiền lên giường.
Vân Đinh cũng vội, dù cô nhiều cách để giữ tiền cho .
Sáng hôm , Vân như thường lệ dậy sớm giúp chuẩn lương khô ăn tàu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-143-tro-ve.html.]
“Mẹ, ít thôi, hai ngày thôi mà, con ăn bao nhiêu, trời còn nóng, để lâu hỏng mất.”
Vân Đinh bước bếp, chuyện với , tranh thủ đổ nước suối linh chum nước.
“Không nhiều , chỉ nướng cho con mấy cái bánh thôi, bánh bao nấu xong , mau ăn ! Không cần đợi .”
Vân Đinh ăn sáng xong, thì lên đường nhà ga luôn, để bố tiễn, họ đều , cần phiền phức chạy chạy về nữa, quan trọng nhất là cô thích cảnh chia ly, thấy ánh mắt đỏ hoe của bố , lòng cô cũng dễ chịu chút nào.
Hôm qua, khi Vân phòng con gái dọn dẹp, phát hiện năm mươi tệ gối.
“Con bé … cứng đầu thế chứ?”
Miệng Vân càu nhàu, nhưng trong lòng thấy vui mừng vì con gái lớn.
Vân Đinh xe lửa hai ngày, cuối cùng cũng đến Kinh thành.
Lúc về là toa giường mềm, thoải mái lắm, chuyến toa giường cứng, cô khó chịu vô cùng, đúng lúc thời tiết nóng bức, trong toa xe đủ thứ mùi.
May mà giữa đường vệ sinh tranh thủ gian nghỉ ngơi một lát, thì cô phát điên .
Ra khỏi nhà ga, cô tự bắt xe về tiểu viện bên đó.
Không kịp dọn dẹp, cô tắm rửa xong là lăn ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy tính .
Cô đói đ.á.n.h thức, ngủ dậy qua giờ ăn trưa .
Mèo con Kute
Cũng lười động tay , cô lấy bốn cái bánh bao trong gian , một ăn hết sạch, gặm thêm một quả táo, uống một chút nước suối linh, lúc mới thoải mái ợ một cái no nê.
Nghỉ ngơi đủ , cô liền dọn dẹp kỹ càng cả sân và trong nhà một lượt.
Rảnh rỗi việc gì , cô đạp xe đạp đến chỗ Dương Thanh Thanh, mang theo mấy quả đào, lúc ở quê chợ đen gặp bán, cô liền mua một ít, cô ở nhà .
Còn Dương Thanh Thanh, mà cô đang nghĩ tới, trong kỳ nghỉ hè , kiếm ít tiền.
Vân Đinh từ xa thấy Dương Thanh Thanh đang tủm tỉm chuyện gì đó với một đồng chí nam ở cửa, khí khá vui vẻ, mắt cô sáng lên.
Ngay lập tức bóp chuông xe “đinh leng keng” lắc lư tới, bánh xe đạp lăn đường đá xanh tạo âm thanh nhẹ nhàng vui tai.
“Ôi chao – Dương mỹ nhân, chuyện mà mặt mày rạng rỡ thế , giới thiệu cho ?” Xe còn dừng hẳn, cô chống một tay lên yên xe, nghiêng đầu , tay nhấc túi đào lên lắc lắc, “ từ quê lên đây, nhưng mang theo ‘vật trao đổi để hóng chuyện’ đấy, định rõ ràng cho ?”
Dương Thanh Thanh đầu cô, vỗ cánh tay cô một cái, “Nói bậy bạ gì đấy? Đây là một bạn của , Cao Húc Đông.” Rồi sang phía Cao Húc Đông : “Người đắn là chị em quen hồi hạ hương, tính cách nó là như đấy, thích linh tinh, đừng nó.”
“Ấy … Giới thiệu kiểu gì thế? Sao đắn? thấy cô mới là linh tinh, hỏng danh tiếng của .”
Cao Húc Đông một bên cũng nhịn bật .
“Chào cô, là Cao Húc Đông.”
“Chào , Vân Đinh, là một đồng chí đấy.”
Vân Đinh nháy mắt với Dương Thanh Thanh, chân nhẹ nhàng đạp bàn đạp một cái, xe đạp trượt về phía nửa mét, cô ghé sát tai Dương Thanh Thanh hạ giọng : “Được đấy cô, giấu kỹ thật, mau , bắt đầu ve vãn từ khi nào?”
Một bên Cao Húc Đông tai động đậy, khóe môi cong lên, lén lút Dương Thanh Thanh một cái, khi , đúng lúc chạm ánh mắt đầy thâm ý của Vân Đinh, tự nhiên sang hướng khác.
“Vân Đinh, dùng từ đấy? Cái gì mà ve vãn?”
Dương Thanh Thanh nhịn lườm cô một cái, to thế, tưởng khác thấy !
“Hừ hừ…” Cô rõ mồn một, thằng nhóc họ Cao mà ý với cô thì hai chữ Vân Đinh của cô sẽ ngược.
“Vậy hai cô cứ chuyện , đây.”
Cao Húc Đông cảm thấy ở đây sẽ lỡ chuyện hai chị em họ chuyện.
“Ôi chao! Đừng mà! Làm như sự xuất hiện của phiền hai ?”
“ đấy, nên là cô.” Dương Thanh Thanh bịt miệng cô , sợ giây tiếp theo cô những lời còn khó hơn, đầu với Cao Húc Đông: “Vậy về !”