Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 136: --- Trước khi về nhà

Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:20:34
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Chậc… Sân của cũng tệ ! Gần trường hơn của tớ khá nhiều.”

 

Dương Thanh Thanh đ.á.n.h giá cái sân nhỏ mà Vân Đinh mua.

 

“Còn cả cây lựu nữa!”

 

Trên cây lựu ở góc sân, những quả nhỏ tròn xoe, quả to bằng quả bóng bàn, vỏ xanh biếc còn vương chút lông tơ, quả âm thầm nhuộm một vệt hồng, như má nắng đỏ ửng.

 

“Đến lúc chín thể để qua ăn.”

 

“Ôi… Hào phóng thế cơ ?”

 

“Đâu như , nhiều nho thế mà cứ phòng tớ, haizz…”

 

Nói xong, hai đột nhiên bật , “Haha…”

 

“Nói , mấy năm nay kiếm ít tiền nhỉ? Còn mua cả sân nhỏ kìa.” Dương Thanh Thanh cô hỏi.

 

“Tớ thấy đang chính thì đúng hơn đó?”

 

Vân Đinh cho cô , trong tay còn cả một tòa tứ hợp viện hai cổng nữa kìa!

 

“Hừ… Không thật thà.”

 

“Cậu tìm cái chợ đen nào ở bên ?” Dương Thanh Thanh tò mò hỏi cô.

 

“Cái ông chủ Vương, ?”

 

“Có , nhưng tớ tìm ông , tớ tìm cái chợ gần bệnh viện , ông trùm ở đó tên là Cao Húc Đông.”

 

“Ồ? Dùng tên thật ư? Gan thế.”

 

“Ừm, một gã đàn ông khá trẻ con.” Dương Thanh Thanh cụp mắt xuống, rõ vẻ mặt trong mắt cô .

 

Vân Đinh phát hiện, hễ nhắc đến Cao Húc Đông, vẻ mặt Dương Thanh Thanh chút bất thường.

 

, cô cũng định truy hỏi đến cùng.

 

Sớm muộn gì cũng sẽ .

 

Vốn dĩ định hôm nay tìm ông chủ Vương giao dịch một hàng hóa, nhưng Dương Thanh Thanh ở đây, cô liền nữa.

 

Bữa tối Vân Đinh tự tay , cái sân nhỏ của cô lúc dọn dẹp chuẩn sẵn một bộ nồi niêu xoong chảo, cuối tuần cô đến thỉnh thoảng sẽ tự nấu cơm ăn.

 

“Lâu lắm ăn cơm , tớ còn nhớ đấy.” Dương Thanh Thanh kéo cái ghế đẩu nhỏ đến cửa bếp chuyện với cô.

 

“Hê… Cơm của Đầu bếp Vân ăn là , đặt lịch nhé.”

 

“Xem kìa! Cho chút cơ hội, còn lên mặt nữa chứ.”

 

“Nguyên liệu hạn, mì sợi cán tay nhé, ?”

 

“Được thôi…”

 

Khối bột ủ trong chậu vặn, cô véo một miếng ném lên thớt, cây cán bột xoay tròn trong tay, khối bột như yểm phép, từ từ giãn thành một tấm mỏng manh, viền bánh mang những đường lượn sóng tự nhiên.

 

“Đây là tuyệt chiêu của ? Tớ hiểu gì cả.”

 

“Cái ai cũng học .” Cô lật cổ tay, dùng d.a.o “xoẹt xoẹt” thái thành sợi nhỏ, nhẹ nhàng giũ nhẹ một đầu, những sợi mì liền tơi , từng sợi rõ ràng.

 

Nước bếp “ùng ục” sôi, cô cho mì , dùng đũa tre khuấy hai cái, hớt bọt vớt trụng qua nước lạnh, mì ngay lập tức trở nên dai và trơn mượt.

 

Lại đặt chảo lên bếp đun dầu, hành lá phi thơm nức, cho nước sốt cà chua trứng chuẩn từ , nước sốt đặc sánh đến nỗi thể bám đũa.

 

“Oa… Thơm quá mất!”

 

Cuối cùng, cô múc mì bát sành thô, rưới nước sốt lên, sang hỏi Dương Thanh Thanh, “Cậu ăn rau mùi ?”

 

“Ăn chứ…”

 

Vân Đinh rắc một nắm rau mùi thái nhỏ bát.

 

Dương Thanh Thanh ghé định nếm, Vân Đinh gắp một đũa đưa đến miệng cô: “Ăn nóng !” Sợi mì hít miệng, hương thơm của mì hòa quyện với vị chua ngọt của nước sốt lan tỏa đầu lưỡi, dai ngon đến mức thể cảm nhận mùi lúa mì, Dương Thanh Thanh nhai gật đầu: “Ngon hơn ở quán ăn quốc doanh gấp mười ! Tài nấu nướng của mở quán mì thì phí quá!”

 

“Tớ mới đầu bếp , thỉnh thoảng cho ăn là .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-136-truoc-khi-ve-nha.html.]

 

Sáng hôm ! Vân Đinh gặp ông chủ Vương một chuyến.

 

“Ông chủ Vương, lô hàng khá nhiều, ông nuốt trôi ?”

 

“Bao nhiêu?”

 

“Mỗi loại gạo và bột mì hai nghìn cân, bột ngô một nghìn cân, mỗi loại gà, vịt, ngỗng một trăm con, hai con lợn.”

 

lấy hết, khi nào hàng đến?”

 

“Bảy giờ tối, tại xưởng gạch bỏ hoang vùng ngoại ô kinh thành, nhớ kỹ, càng ít càng , ông chủ của chúng tính khí , nếu chọc giận thể rút hàng bất cứ lúc nào.”

 

“Được, cô em, nhớ .”

 

Hai bàn bạc về giá lợn mà đây từng giao dịch, cuối cùng chốt giá lợn là bảy hào một cân.

 

Bây giờ là buổi sáng, còn lâu mới đến bảy giờ tối, Vân Đinh định tìm hai và em út của , tiện thể xem Đoạn Tinh Dã rảnh .

 

đạp xe đạp mà xe buýt, tiên đến học viện công an tìm em út của .

 

Lúc mặt trời đang chiếu gay gắt, Vân Đinh mang theo vài quả táo và một hộp sủi cảo tự gói đầy ắp, cô ước chừng họ cũng sắp đến giờ tan học .

 

Vân Đinh tới cổng, báo tên em trai cho lính gác, chờ một lát thì thấy một thiếu niên dáng tầm trung, mặc bộ đồng phục học viên màu xanh lam đậm chạy . Cậu đen và gầy , nhưng lưng thì thẳng tắp, từ xa gọi: “Chị!”

 

“Mới bao lâu gặp mà đen thế ?” Vân Đinh nhét táo và há cảo tay , đưa tay vỗ vỗ vai , “Cơm căng tin đủ ăn ? Nhìn cánh tay , rắn rỏi lên ít đấy.”

 

Vân Húc gãi gãi đầu, toe toét, làn da ngăm đen càng hàm răng trắng hơn: “Huấn luyện mệt nên ăn nhiều! Hôm qua kiểm tra đội hình xong, em còn đ.á.n.h giá xuất sắc nữa chứ!” Cậu liếc sân trường, “Chị ơi, em đưa chị xem thao trường của bọn em nhé? Bên đó xà đơn, em biểu diễn cho chị xem một tay!”

 

“Thôi ,” Vân Đinh đẩy một cái, “Đừng để lỡ việc chính của , mai chị về nhà . Cậu ở đây tự giữ gìn sức khỏe, đừng lười biếng, đợi chị về sẽ mang đồ ăn cho nữa.”

 

“Vâng, chị hai, chị yên tâm, em nhất định sẽ ăn uống đầy đủ, huấn luyện chăm chỉ. Chị về đường an nhé.”

 

“Được , về ! Chị thăm hai một chuyến.”

 

Họ huấn luyện nhiều, việc học căng thẳng, nên kỳ nghỉ hè nhiều nhất cũng chỉ mười ngày, mà cũng nghỉ sớm như .

 

Vì thế Vân Húc cũng định về nhà, đợi đến Tết mới về.

 

Vân Đinh cũng đến cổng trường quân sự, tìm Vân Hoài . Anh cũng thời gian, vội vàng vài câu nhận đồ Vân Đinh đưa, đó về.

 

Đoạn Tinh Dã thì đỡ hơn, khi ngoài thấy cô, vui mừng khôn xiết. Đứa trẻ ngốc , vẫn rằng đối tượng của đặc biệt đến tìm , mà chỉ là tiện đường thôi.

 

“Tiểu Vân, nghỉ ? Khi nào về nhà?”

 

Mèo con Kute

“Em về ngày mai.”

 

“Đi, tìm chỗ nào một lát.” Đoạn Tinh Dã đường hoàng đưa cô trường, tìm một chỗ bóng cây.

 

“Em chắc là ăn nhỉ? Há cảo tự gói, em thử xem…”

 

Đoạn Tinh Dã lập tức nhận lấy, sợ rằng nếu chậm trễ thì sẽ còn.

 

“Gần đây bận quá, thể tìm em , em đừng trừ điểm của nhé!”

 

Anh kẹp một chiếc há cảo đưa đến miệng Vân Đinh, “Nào, vất vả , ăn một cái .”

 

Vân Đinh cũng từ chối, một miếng ăn hết.

 

“Em ăn , tự ăn !”

 

Đoạn Tinh Dã thỉnh thoảng vẫn đưa cho cô một cái, cho đến khi cô phản đối, rằng no , mới tự ăn.

 

Anh ăn nhanh, nhưng tướng ăn thô lỗ. Vân Đinh cứ ăn, cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của câu “sắc thể ăn ”.

 

“Có ?”

 

“Đẹp,” Vân Đinh kịp phản ứng mà thuận miệng đáp.

 

“Phụt…”

 

Vân Đinh tỉnh , cũng cảm thấy ngại ngùng. Cô đường hoàng đối tượng của ăn, thì gì sai? Không bình thường ? Đẹp thì là thôi!

 

rụt rè.

 

 

Loading...