Tạ Tiểu An vẫn như mọi khi, dường như không phát hiện ra vẻ khác thường của ông, thấy ông vẫn cười tươi chào hỏi trước: “Phương thúc, chào buổi sáng!”
Nhìn Tạ Tiểu An ngoan ngoãn, Phương đại trù lơ đãng gật đầu đáp lại, sau đó như hạ quyết tâm, mở lời: “An nha đầu à, thúc có lỗi với ngươi. Hôm qua sau khi tan việc Lưu ma ma tìm ta, nói là muốn ta nhận điệt nữ của bà ấy làm đồ đệ. Ta đã nói với bà ấy rồi, ta đã quyết định nhận ngươi làm đồ đệ, lại thêm một nam đệ tử nữa, thật sự không còn hơi sức đâu mà kèm thêm một người.”
(Điệt nữ là cháu gái cùng họ, con của anh trai/em trai mình)
Tạ Tiểu An im lặng nghe ông nói đến đây, thấy ông dừng lại nhìn mình, biết là ông đang đợi mình lên tiếng bèn thuận theo ý ông, khẽ “vâng” một tiếng rồi hỏi: “Vậy sau đó thì sao ạ?”
Phương đại trù nhận được phản ứng liền tiếp tục nói: “Nhưng Lưu ma ma lại nói lễ bái sư chưa thành, ta và ngươi chưa được coi là sư đồ, dù có đổi sang nhận điệt nữ của bà ấy làm đồ đệ cũng không có gì to tát. Ta đương nhiên là từ chối.”
Phương đại trù bất đắc dĩ thở dài: “Haiz! Nhưng bà ta lại ngấm ngầm ra hiệu cho ta, bà ta là người hầu của phu nhân từ ngoại gia mang theo, là người cũ mấy chục năm ở phủ Quốc công này rồi. Một câu nói của bà ta, tùy tiện tìm một lỗi sai là ta không giữ được bát cơm này nữa. Lại nói điệt nữ này của bà ta phụ mẫu đều mất, đến nương tựa bà ta, nên bà ta muốn tìm cho nó một công việc, sau này làm nữ đại trù.”
Tạ Tiểu An bình tĩnh hỏi Phương đại trù: “Vậy nên thúc đã đồng ý?”
TBC
Phương đại trù xấu hổ gật đầu, lại lấy ra một lạng bạc đưa cho Tạ Tiểu An: “Đúng vậy, ta cũng từng nghĩ hay là dạy cả ba người các ngươi, nhưng ta thật sự tuổi đã cao, sức lực không đủ, quả thực không có cách nào. Đây là bạc Lưu ma ma đưa, nói là bồi thường cho ngươi.”
Trong lòng Tạ Tiểu An có chút tức giận. Nàng mím môi, không nhận bạc. Nàng không muốn người ta nghĩ rằng bắt nạt nàng, cướp đi cơ hội của nàng rồi dùng bạc là có thể giải quyết. Lần này nàng nhận bạc, vậy sau này thì sao? Nếu lại có chuyện tương tự, có phải người khác cũng nghĩ dùng bạc là có thể dàn xếp với nàng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-phu-quoc-cong-lam-nha-hoan/chuong-8.html.]
Phương đại trù nhìn dáng vẻ của nàng, trong lòng lại thầm thở dài. Đứa nhỏ này bây giờ cũng có khí khái đấy, nhưng…một nha hoàn, nếu cứng cỏi quá thì làm sao hầu hạ người ta?
Phương đại trù đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, ông khuyên Tạ Tiểu An: “Ngươi cứ nhận đi, có còn hơn không. Nhận rồi thì bên Lưu ma ma cũng sẽ không làm khó dễ gì ngươi nữa.”
…
…
Tạ Tiểu An được Phương đại trù nhắc nhở như vậy, như được khai sáng, lập tức tỉnh táo lại. Nàng lặng lẽ nhận lấy bạc rồi khẽ mỉm cười, chân thành cảm ơn Phương đại trù: “Cảm ơn Phương thúc đã nhắc nhở, nếu không con cứ mãi chấp nhất không buông.”
Phương đại trù cảm thấy vui mừng, nàng đã hiểu ý ông: “An nha đầu à, ngươi nói vậy làm thúc thấy xấu hổ quá, là thúc có lỗi với ngươi.”
Tạ Tiểu An lắc đầu, chân thành nói: “Phương thúc không cần lo lắng, con biết thúc cũng là bất đắc dĩ, con không trách thúc đâu.”
Phương đại trù thấy Tạ Tiểu An hiểu chuyện như vậy, lại càng thêm áy náy, thầm nghĩ có cơ hội nhất định phải bù đắp cho nàng: “Haiz, ngươi có thể thông cảm cho Phương thúc là tốt rồi. Thôi được, ta phải đi làm việc đây, nếu không không kịp mất.”
Tạ Tiểu An “Vâng” một tiếng, mời ông cứ tự nhiên, rồi xoay người ngồi xuống tiếp tục nhóm lửa, một tay thêm củi, một tay nắm chặt một lạng bạc kia.