Rồi vội vàng bụm miệng lại.
Thược Dược cũng nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó.
Trương ma ma lại quay người căn dặn Thược Dược, người vốn trầm ổn: “Ngươi nhanh chân đi mời đại phu đến, không được chậm trễ.”
“Vâng!”
Thược Dược vội vàng chạy đi.
Tạ Tiểu An chạy ra ngoài thì thấy Trương ma ma đã dẫn đại phu đến cửa rồi.
Vội nói: “Ma ma, Thế tử gia hình như không được ổn.”
Trương ma ma gật đầu với nàng rồi không dừng bước, dẫn đại phu vào trong. Phù Dung, Thược Dược theo sau.
Đến khi Tạ Tiểu An theo sau mấy người vào trong thì Lục Chiêu Cẩn đã mặc xong y phục, dựa vào ghế mềm.
Chỉ là cổ áo hơi mở, để lộ một đoạn xương quai xanh, đuôi mắt nhuốm một màu đỏ quyến rũ, hắn đưa bàn tay thon dài như ngọc cho đại phu bắt mạch.
Đại phu sau khi bắt mạch trầm ngâm nói: “Là mê tình hương, đợi lão phu cho Thế tử gia uống thuốc giải, một khắc sau triệu chứng sẽ thuyên giảm.”
Thược Dược và những người khác vội vàng bưng nước ấm hầu hạ Lục Chiêu Cẩn uống thuốc giải.
TBC
Như lời đại phu nói, một khắc sau, Lục Chiêu Cẩn đã tỉnh táo.
Đôi mắt không chút cảm xúc của hắn nhìn về phía Phù Dung. Hôm nay là Phù Dung canh ở cửa.
Mà Phù Dung đã sớm quỳ xuống, lúc này phát hiện ánh mắt của Thế tử gia, nàng không khỏi rùng mình một cái. Chuyện hôm nay nàng quả thực đã sơ suất.
Vội vàng dập đầu nói: “Gia, nô tỳ có tội, xin gia trách phạt.”
“Nói đi, chuyện gì đã xảy ra.”
Lục Chiêu Cẩn nghiêng đầu nhìn đóa hoa sen trên cổ áo Tạ Tiểu An, trên bộ xiêm y màu hồng phi có thêu một đường viền hoa sen bằng chỉ màu mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-phu-quoc-cong-lam-nha-hoan/chuong-25.html.]
Trong đầu bất giác hiện lên cảnh đóa hoa sen này phóng đại trước mắt mình.
Chuyện gì đã xảy ra?
Những chuyện xảy ra sau đó hắn đã không còn nhớ nữa.
Phù Dung kể lại chuyện xảy ra khi canh ở ngoài vừa rồi sau đó nói: “Nhưng khi nô tỳ đi tìm ma ma, ma ma nói hoàn toàn không có chuyện gì tìm nô tỳ. Nô tỳ đi hỏi tiểu nha hoàn kia, tiểu nha hoàn nói là Thu Nguyệt bảo muội ấy là ma ma tìm nô tỳ có việc.”
Sự việc đã rất rõ ràng, Lục Chiêu Cẩn giọng điệu không chút gợn sóng ra lệnh: “Phù Dung, phạt nửa năm tiền tiêu vặt.”
“Thu Nguyệt, đánh c.h.ế.t bằng gậy.”
Mọi người đều bị sát ý trong lời nói của hắn làm cho giật mình.
Tạ Tiểu An trong lòng có chút phức tạp, nàng cảm thấy Thu Nguyệt tội không đáng chết.
Lục Chiêu Cẩn cố gắng kìm nén cơn tức giận vì suýt nữa đã thất thân, cố gắng bình tĩnh nói: “Tạ Tiểu An, ngươi nói xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.”
Tại sao hắn lại cảm thấy mặt hơi đau, còn cả lưng và cánh tay nữa.
Lục Chiêu Cẩn thật sự không nhớ gì cả.
Tạ Tiểu An: “Vừa rồi Thế tử gia không cẩn thận ngã vào cạnh thùng tắm, nô tỳ đỡ ngài dậy rồi ra ngoài cửa gọi ma ma.”
Lục Chiêu Cẩn: “Ồ.”
Cũng không biết có tin hay không.
Hắn muốn nghỉ ngơi một lát, bèn vẫy tay cho mọi người lui ra.
Thược Dược ra khỏi cửa liền kéo Tạ Tiểu An đến một nơi không có người.
Nàng ta nói: “Tiểu An, muội cũng cảm thấy Thu Nguyệt tỷ tội không đáng c.h.ế.t phải không?”
Tạ Tiểu An: “Phải, Thược Dược tỷ có cách nào không?”
“Ta đoán chừng biết tại sao Thu Nguyệt tỷ lại dám to gan dụ dỗ Thế tử gia.”