Lúc này Tạ Tiểu An xách một thùng gỗ nước nóng trở về, thấy cửa không một bóng người còn lấy làm lạ.
Lẽ nào Lục Chiêu Cẩn tắm xong rồi? Nhưng đúng lúc này lại nghe thấy giọng nói của hắn từ trong phòng truyền ra: “Người đâu.”
Tạ Tiểu An nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai khác, đành phải căng da đầu đi vào.
Trước khi vào, nàng sợ mình nhìn thấy cảnh không nên thấy.
Không ngờ vào rồi mới phát hiện nam nhân đã mặc khố, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thấy nửa thân trên của nam nhân để trần, vai rộng eo thon, những giọt nước trên tóc từ từ trượt xuống qua cơ n.g.ự.c săn chắc rồi ẩn vào trong chiếc khố.
Ánh mắt lướt qua thân hình nam nhân, Tạ Tiểu An thầm khen trong lòng: Thân hình không tệ!
Cũng chỉ lưu luyến vài giây, nàng tự cho là cái nhìn của mình rất kín đáo, không ngờ lại bị Lục Chiêu Cẩn phát hiện.
Hắn không ngờ Tạ Tiểu An lại to gan lớn mật như vậy, dám nhìn mình một cách tùy tiện như thế.
Tạ Tiểu An thu lại ánh mắt: “Thế tử gia có gì căn dặn?”
…
…
Lục Chiêu Cẩn nhíu mày, nói với Tạ Tiểu An: “Còn không mau qua đây hầu hạ ta mặc y phục?”
Có lẽ là do say rượu lại ngửi phải mùi hương kia, lúc này hắn rất khó chịu, gắng gượng kìm nén dục vọng, thậm chí có chút đứng không vững.
Tạ Tiểu An nghe vậy nhanh chóng lấy trung y đi đến trước mặt Lục Chiêu Cẩn, chuẩn bị mặc y phục cho hắn.
Lúc này đầu óc Lục Chiêu Cẩn đã không còn tỉnh táo, ngửi thấy mùi hương thanh khiết thoang thoảng trên người Tạ Tiểu An, tựa như vớ được cọng rơm cứu mạng có thể xua tan đi mùi hương nồng nặc vừa rồi.
Chỉ là, quá nhạt, không đủ, gần hơn một chút, gần hơn một chút nữa, hắn nghĩ vậy, và cũng làm vậy.
Lục Chiêu Cẩn nhìn nữ nhân trước mắt, chỉ thấy đôi mắt trong veo của nàng lo lắng nhìn mình như đang nói điều gì đó, đôi môi đỏ khẽ hé mở, quyến rũ không tả xiết, còn nói gì thì hắn đã không còn tâm trí để nghe nữa.
Hắn thuận theo ý mình ôm chặt lấy Tạ Tiểu An, một tay ôm chặt vòng eo thon của nàng, một tay giữ gáy nàng rồi vùi đầu vào cổ nàng hít một hơi thật sâu, như thể phải dùng mùi hương thanh khiết này để xua tan đi mùi hương kia.
Tạ Tiểu An khẽ mở to mắt, chuyện gì thế này?
Vừa rồi nàng phát hiện Lục Chiêu Cẩn không ổn, đứng im không nhúc nhích, vẻ mặt nhẫn nhịn, bèn hỏi hắn: “Thế tử gia, ngài có sao không?”
Ai ngờ hắn lại ôm lấy mình, làm sao bây giờ?!
Gọi Trương ma ma vào giúp?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-phu-quoc-cong-lam-nha-hoan/chuong-24.html.]
Không được, không thể để người khác nhìn thấy mình và Lục Chiêu Cẩn ôm nhau.
Vậy thì…để hắn ôm một lát?
Ai ngờ tên này càng ôm càng chặt, nàng cảm thấy mình sắp bị Lục Chiêu Cẩn ôm đến nghẹt thở rồi.
Tên này còn cứ hít hà mãi bên cổ mình, Tạ Tiểu An có thể cảm thấy tai mình đang nóng bừng lên.
Rõ ràng, Lục Chiêu Cẩn tên khốn này cũng phát hiện ra, vì hắn đang dùng má cọ vào tai mình.
Không được!
Dùng hết sức lực toàn thân cũng không thoát ra được, nàng cố gắng giữ giọng nói của mình ổn định, bình tĩnh nói: “Thế tử gia, ngài tỉnh táo lại đi!”
Nói xong, nàng cố gắng vươn tay múc một ít nước trong thùng tắm, vốn định trực tiếp hắt nước lên mặt Lục Chiêu Cẩn, nhưng nước giữa chừng đã đổ hết lên cánh tay trần của hắn.
Không còn cách nào khác, Tạ Tiểu An đành dùng bàn tay ướt nước “bốp” một cái lên mặt Lục Chiêu Cẩn, cố gắng làm cho hắn tỉnh táo hơn.
TBC
Tuy nhiên…không có tác dụng.
Lục Chiêu Cẩn vẫn như một con ch.ó nhỏ cứ cọ tới cọ lui bên cổ nàng.
Vậy thì đừng trách nàng!
Tạ Tiểu An ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước một giây, sau đó xuống tay không chút lưu tình.
Nàng ra sức dùng ngón tay véo vào lưng và vai Lục Chiêu Cẩn, rồi lại gắng sức véo đi véo lại liên tục cho đến khi Lục Chiêu Cẩn cảm thấy đau mà nới lỏng tay.
Tạ Tiểu An đẩy mạnh hắn ra, chạy ra ngoài gọi người.
Bên ngoài, sau khi kéo Thu Nguyệt vào nhà kho củi khóa lại, Trương ma ma căn dặn các ma ma tạp dịch: “Các ngươi canh giữ người này cho cẩn thận, không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào, hiểu chưa?”
Mấy người đồng thanh đáp vâng.
Phù Dung, Thược Dược và Tiểu Tình ở nhà bếp đều nhìn thấy Thu Nguyệt bị kéo vào nhà kho củi.
Tiểu Tình nhát gan, không dám qua đó dò hỏi.
Phù Dung và Thược Dược thì đến trước mặt Trương ma ma. Phù Dung nhanh miệng, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Ma ma.”
Trương ma ma: “Con ranh con này định dụ dỗ gia, hình như còn dùng thứ không tốt.”
Nghe vậy, tim mọi người đều thót lên.
Phù Dung kinh ngạc kêu lên một tiếng: “A?!”