Xuyên Đến Dưới Chân Núi: Ta Dựa Vào Sức Mạnh Vô Song Mà Làm Giàu - Chương 7: Lần nữa vào núi
Cập nhật lúc: 2025-10-26 00:12:06
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xem , đôi khi nên quá chắc chắn, kế hoạch cũng thể quá chu .
Có câu thế nào nhỉ, kế hoạch đuổi kịp biến hóa.
Vẫn còn đang nghĩ định một mục tiêu nhỏ, tích cóp bảy trăm lạng để mua đất, mà ngay mắt mười lạng bạc khó .
Mèo con Kute
Khương Uyển Mạn tay xách một xâu cá bụng vàng to bằng bàn tay xỏ bằng dây cỏ, ở cửa trong sân bà nội nàng Lưu lão thái và nàng Vương thị, cùng nhị thẩm Tiền thị ba thở dài, nàng mà cũng thở dài theo.
Cũng đừng , bà nội nàng cũng khéo léo quán xuyến gia đình, chỉ dựa chút ruộng đất trong nhà, mà cưới vợ cho con trai, gả con gái của hồi môn, còn nuôi một sách, đến giờ vẫn để dành mười lạng bạc.
Chỉ là tham quan ô luôn dứt từ xưa đến nay, ngày lành mới qua mấy năm, vị quan lớn mới nhậm chức đến, khách khí mà giương nanh múa vuốt, ăn uống thô tục đến mức chờ đợi giây phút nào.
Đáng tiếc , chỉ là một tiểu lão bách tính mà thôi, cũng vị quan lớn tiền nhiệm họ tên là gì, lặng lẽ như . Nếu gì cũng đưa tiễn một chuyến, nếu ai tặng vạn dân tán, cũng sẽ treo một tấm lụa lên , dù đó cũng là tấm lòng của .
Một ý niệm tùy tiện của quan lớn, đối với một gia đình nông dân nhỏ bé sống dựa trời đất mà , là chuyện trời sập. Buổi trưa Vương thị hầm cá bụng vàng mà Khương Uyển Mạn mang về, cá bụng vàng trong khe suối thịt tươi non và dai, chỉ ngửi mùi thôi khi ăn miệng chắc chắn sẽ tươi ngon mềm mại, nhưng vì chuyện dịch vụ lao động, bàn ngoại trừ lũ trẻ con sầu lo vẫn ăn ngon lành, lớn ai cũng nỗi sầu riêng của .
Tiểu thúc Khương Vạn Niên ngay từ đầu khi chuyện rằng nên nộp bạc thì cứ nộp bạc, là quan lớn mới nhậm chức, ai đốt lửa thế nào, cha tuổi cao, thể thì đừng .
Đương nhiên cũng Lưu lão thái lo lắng về chi phí thi cử của tháng tám, Khương Vạn Niên liền dỗ dành Lưu lão thái,Bây giờ mới đầu tháng ba, lát nữa con chép thêm vài quyển sách là thôi, dù đến tháng tám tiền bạc đủ, con đợi đến tháng hai sang năm cũng , nếu cha mà mệnh hệ gì, con sẽ hổ thẹn vì tròn đạo con.
Khương Vạn Niên , Lưu lão thái phần d.a.o động, Khương Đại Hỷ cam tâm, phục dịch , từng , nay triều đình quy định, mỗi năm phục dịch nhiều nhất hai mươi ngày, chớp mắt qua, chịu tội ư, nhân sinh vốn dĩ là để chịu tội.
Đó là mười lạng bạc đó! Cả một nhà tiết kiệm từng chút từ trong bụng , dùng Khương Đại Hỷ, lỗ, đáng!
Lão gia tự cảm thấy thể bây giờ vẫn còn lắm, mới chịu bỏ mười lạng bạc để thế dịch vụ. Có ngần tiền, gì mà chẳng hơn!
Lão gia cứng đầu cứng cổ, loáng cái uống hết bát cháo, lau miệng rời khỏi bàn ăn, từ chối tiếp tục chủ đề . Khương Vạn Niên tự cho rằng ăn lưu loát, ngày thường cùng bạn học đàm luận, biện bác, ai sánh bằng , nhưng đối mặt với lão cha trong nhà, dẫn kinh trích điển ư? Như là tự tìm đ.á.n.h đó!
Lưu lão thái thở dài một , khóe miệng kéo nụ Khương Vạn Niên,Lão tam mau ăn cơm , đừng bận tâm cha con nữa, cũng chỉ vì chuyện con thi cử , tự nhiên bỏ mười lạng bạc, cha con tiếc lắm.
Đại ca, nhị ca, chúng khuyên cha thêm nữa?
Ta cần chứ, Khương Vạn Ngân thốt lời, liền nhận ánh mắt giận dữ của Tiền thị, rụt cổ , nhỏ giọng tiếp tục ,Lời của , mặt cha, nào khác gì cái rắm. Mà đúng, cái rắm dù còn khiến cha ngửi mùi hôi, lời của cha chẳng thấy gì.
Vậy ngươi cũng thành thật theo đại ca và tam !
Tiền thị trợn mắt, cau mày lạnh lùng khiến Khương Vạn Ngân trong lòng thót một cái, giật , khuôn mặt trắng nõn quanh năm dãi nắng ngoài đồng chợt lộ vẻ ủy khuất, lắp bắp ,Ta là chứ gì!
Thấy Khương Vạn Ngân theo đại ca và tam viện, mặt Tiền thị lộ vẻ hối hận,Nương, con dữ quá , cha của bọn nhỏ dọa .
Đâu đứa bé ba tuổi, sợ hãi nỗi gì!
Lưu lão thái nãy thấy đứa con trai ba mươi tuổi, râu ria mọc , mà còn vẻ ủy khuất như trẻ con, liền đầy mặt , hận thể vung tay tát cho vài cái mới hả, nhưng ngại nhiều nên vẫn giữ thể diện cho , thấy Tiền thị cau mày, trong lòng nhẹ nhõm, nghĩ bụng đứa con trai phá phách cứ để con dâu dạy dỗ , nàng sẽ nhúng tay nữa.
Chẳng ngờ, lão nhị bộ dạng đó, hóa con dâu thích kiểu !
Khương Uyển Mạn húp cháo, đôi mắt to tròn đảo qua đảo , bà nội nàng, nhị thẩm nàng, tiểu nhân trong lòng nàng khúc khích, bảo nàng luôn cảm thấy gả nhất ở Sơn Tiền thôn , chính là nhị thúc nàng đó, xem, chỉ một câu nặng thôi, mà suýt khiến nhị thẩm nàng đau lòng c.h.ế.t mất .
Cũng ba trong hậu viện khuyên thế nào, chẳng mấy chốc bốn ông cháu vui vẻ từ hậu viện về, Khương Đại Hỷ cất giọng thô lỗ:Lũ đàn bà việc là ! Lão đại con chiều nay ở nhà mà xới xáo vườn rau cho tử tế , điểm con và lão nhị đều bằng , các con từ hồi còn trẻ chẳng bao giờ xới đất, đều là hết!
Khương Vạn Địa ngây ngô, thừa nhận thiếu sót của . Khương Vạn Ngân vui, lầm bầm trong miệng:Con vốn xới, nhưng nương của bọn nhỏ cũng ý việc con ...
Khương Đại Hỷ rõ Khương Vạn Ngân gì, nhưng trong lòng cũng đại khái lời ho gì, lạnh mặt hừ một tiếng:Nói cái quái gì thế, to lên xem nào!
Khương Vạn Niên cha dằn dỗi giáo huấn nhị ca, khóe môi khẽ nở nụ nhạt, bước đến, với Lưu lão thái một tiếng:Cha đồng ý dùng tiền bạc thế dịch vụ .
Lưu lão thái nhất thời chút trong lòng là tư vị gì, nhưng chung quy là vẫn nỡ bỏ lão gia, nàng thở dài một ,Tốt, hiếm ba các con thuyết phục lão già cứng đầu !
Nãi nãi, con ăn xong ! Nghe Khương Đại Hỷ đồng ý, Khương Uyển Mạn thể kìm nén lòng núi, nàng uống nốt ngụm cháo cuối cùng, lau miệng:Con núi đây!
Đã chiều còn núi gì!
Vương thị gọi một tiếng, nhưng Khương Uyển Mạn vác cung tiễn vọt khỏi sân từ lúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-duoi-chan-nui-ta-dua-vao-suc-manh-vo-song-ma-lam-giau/chuong-7-lan-nua-vao-nui.html.]
Khu rừng từng khai phá, thật khi chui rừng, dễ mất phương hướng, thậm chí ngay cả cảm giác leo núi cũng dễ nhận , những tán cây rậm rạp, ít nhất con đường lên núi từ Sơn Tiền thôn cũng quá dốc.
Khương Uyển Mạn đây vì trân trọng cái mạng nhỏ sống nữa , nên núi bao giờ dám sâu rừng, trong tay cầm cung tiễn và d.a.o găm, lòng nàng vững vàng, một mạch sâu trong núi, mấy con gà rừng lông vũ tươi tắn kinh động cũng chẳng lọt mắt nàng.
Hổ và gấu đen tạm thời nhắc tới, chỉ theo Đại Sơn gia núi, nàng nhớ lời lão thợ săn lúc rảnh rỗi kể rằng, về phía đông một vách núi dốc , chỗ đó một đàn sơn dương. Vòng qua vách núi về phía bắc, bầy hươu.
Bất kể là sơn dương hươu, đều là những thứ đáng tiền!
Hiện giờ vẫn là mùa xuân, chính là lúc lộc nhung giá trị.
Tháo chiếc chuông đỉnh đầu xuống cất lòng, Khương Uyển Mạn cấp tốc chạy vút trong rừng, băng qua vách núi. Nàng chậm bước , giữa những thở, chợt phát hiện thể dường như nhẹ nhàng hơn nhiều, trong lòng khỏi vui mừng. Khẽ điều hòa thở, Khương Uyển Mạn tinh mắt phát hiện phân hươu, liền theo dấu vết tìm đến.
Vượt qua một khu rừng tương đối rậm rạp, mắt bỗng nhiên sáng bừng. Một thung lũng nhỏ, suối chảy róc rách, cỏ cây mới mọc. Điều khiến hai mắt Khương Uyển Mạn sáng rực chính là đàn hươu đang uống nước bên suối!
Chít chít!
Vài tiếng chim hót, Khương Uyển Mạn đầu , liền thấy Đại Sơn gia, cũng đeo cung tên, đang nấp một cái cây. Thấy Khương Uyển Mạn sang, bộ râu rậm rạp của ông khẽ vênh lên, hiệu cho Khương Uyển Mạn vài cử chỉ.
Khương Uyển Mạn hiểu rõ.
Đàn hươu mắt lớn nhỏ cộng cũng hai ba mươi con. săn hươu, nếu gặp đàn hươu thế mà chiến lược , thể sẽ chẳng săn con nào.
Vút ——
Đàn hươu bên suối lúc vẫn nhận nguy hiểm đang tới gần. Những con hươu con vui vẻ vẫn đang lăn lộn sự bảo vệ của hươu đực. Có những con hươu cái đang m.a.n.g t.h.a.i tranh thủ cơ hội nghỉ ngơi. Ngược , những con hươu đực ở vòng ngoài chút bồn chồn di chuyển móng guốc, phát tiếng kêu trầm đục, thúc giục cả đàn mau chóng uống nước rời khỏi nơi .
Gần như cùng lúc, hai mũi tên từ phía tây và phía bắc b.ắ.n về phía đàn hươu. Mũi tên từ phía bắc trực tiếp xuyên thủng mắt một con hươu đực, con hươu đực đổ rầm xuống. Đàn hươu hoảng sợ lập tức tán loạn, nhưng đại đa vẫn đổi hướng, chạy về phía nam.
Mũi tên từ phía tây b.ắ.n trúng bụng một con hươu đực, con hươu đực lúc vẫn còn sức lực cam chịu phận, đang cố gắng chạy về phía nam cùng đàn!
Lại hai mũi tên nữa b.ắ.n . Khương Uyển Mạn đuổi theo từ phía bắc, tặc lưỡi một tiếng, b.ắ.n đầu, găm m.ô.n.g con hươu cái bên cạnh thế ?
Một trận loạn xạ, phần lớn đàn hươu hoảng sợ thoát . Khương Uyển Mạn và Đại Sơn gia đuổi sát theo những con hươu thương, mãi cho đến khi chúng kiệt sức. Đến lúc đó mới hai con hươu đực ngã xuống, phá lên.
Con nhóc thối, rốt cuộc cũng núi ! Sao tìm đến đây?
Đại Sơn gia, dạy , cứ theo phân hươu mà tìm tới!
Khương Uyển Mạn thở dốc hai , đó mới tiến lên nhổ mũi tên , trân trọng cất ống tên. Tổng cộng chỉ mười mũi tên thôi, thể vứt bỏ !
Đại Sơn gia nghĩ một lúc mới nhớ ông dẫn Khương Uyển Mạn mấy lên núi những gì. Thật sự là ông thấy phân hươu đường tiện miệng , ngờ con bé học theo thật!
Sự lanh lợi , đáng tiếc là một nữ nhi!
Nếu , theo lão tam nhà họ Khương sách, chừng nhà họ Khương thể hai tú tài!
Nơi từng tới, Đại Sơn gia, đây là ?
Khương Uyển Mạn kéo hai con hươu đực ung dung tự tại tới. Đại Sơn gia trợn tròn mắt, một con hươu đực cũng nặng hơn hai trăm cân !Sức lực lớn thế , chắc là mồ mả tổ tiên nhà lão Khương các ngươi bốc khói xanh ?
Đại Sơn gia vội vàng bước tới đỡ lấy một con hươu. Ông xung quanh, ồ một tiếng,Đây là Cẩu Hùng Lĩnh, địa bàn của Hắc Hà Tử, ngờ chạy tới đây , chúng mau thôi!
Hắc Hà Tử? Mắt Khương Uyển Mạn sáng lên. Ngay đó, cái chỏm tóc nhỏ đầu nàng vỗ một cái, Đại Sơn gia vóc dáng vạm vỡ khẽ hì hì nhỏ,Con bé con gan cũng nhỏ, còn chọc gấu đen?
Tham thì thâm, hôm nay muộn , mấy con hươu mà kéo xuống núi sẽ dễ dàng . Nếu trời tối hẳn, gặp bầy sói thì chẳng mang gì về !
Cũng đúng!
Đại Sơn gia săn hai con hươu, một đực một cái. Khương Uyển Mạn săn ba con, con trong tay nàng là con cuối cùng chạy đến kiệt sức c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều. Lúc đầu còn một chiêu g.i.ế.c c.h.ế.t hai con. Tính toán như , Khương Uyển Mạn nhớ tới con hươu cái thương ở m.ô.n.g mang theo mũi tên của nàng chạy mất, trong lòng khỏi đau xót!
Nàng tổng cộng chỉ mười mũi tên thôi mà!