Xuyên Đến Dưới Chân Núi: Ta Dựa Vào Sức Mạnh Vô Song Mà Làm Giàu - Chương 61: Bệnh
Cập nhật lúc: 2025-10-26 00:13:06
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sơ Tễ xào xong lạc, xào thêm ớt, Thẩm Cát Như liền khiêng cối xay nhỏ. Số lạc quá ít, nếu dùng cối xay lớn mà xay, đáy cối còn kịp dính đều lạc hết sạch.
Cối xay nhỏ là do Sơ Tễ đòi, chính là để tiện cho thi thoảng một chút ít đồ ăn.
Lúc , Thẩm Cát Như chiếc ghế nhỏ, bày thế sẵn sàng xay. Sơ Tễ lấy muỗng, một muỗng ớt và lạc, nửa muỗng nước. Xay vẻ đặc một chút, liền đổi thành một muỗng ớt và lạc, một muỗng nước.
Hương thơm hỗn hợp của lạc và ớt xộc thẳng mũi. Bà nội từ bên ngoài bước , thấy liềnÔi chao một tiếng,Lạc xay mà béo ngậy như , chẳng thể ép dầu ư?
Bà nội chỗ bơ lạc khá đặc dính mép cối xay, lập tức công dụng phổ biến nhất của lạc.
Vừa nãy chúng còn , dầu lạc thơm lừng thơm lừng, thảo nào khi Mãn Mãn đến, trông nàng thèm nhỏ dãi! Sơ Tễ múc thìa lạc cuối cùng lỗ xay,Một lát nữa và tỷ tỷ Như sẽ đào vài củ cải , bữa tối món củ cải khô hấp cho Mãn Mãn nhé? Buổi trưa nàng chắc về kịp , là săn hươu và dê.
Ta bảo mà, những năm cái ngày tuyết rơi lất phất như hôm nay, nàng la làng lên đòi g.i.ế.c ngỗng lớn ! Ta còn thắc mắc nãy về nhà thấy !
Bà nội lũ ngỗng đang vươn cổ kêu to trong sân mà ,Xem hôm nay các ngươi giữ một mạng nhỏ !
Bà nội với Sơ Tễ,Một lát nữa sẽ đào củ cải, cần hai đứa , hôm nay gió lớn, lạnh nữa, cái hình nhỏ bé của hai đứa, ngoài e là gió cuốn bay mất!
Mãn Mãn thì bà lo, nếu Sơ Tễ và Như nương chịu theo Mãn Mãn tập luyện một chút, bà sẽ mừng!
Đại Hỷ thẩm tử! Đại Hỷ thẩm tử nhà !!! Nhanh lên, mau đây!!! Lão tam nhà ngươi, ôi chao Tú tài công !!!
Bên ngoài cũng rõ là ai đang hét lên, tiếng hét khiến bà nội tim đập thình thịch,Là ai? Lão tam… Vạn Niên?
Sơ Tễ và Thẩm Cát Như , cũng vội vã chạy ngoài. Vừa khỏi cổng sân, liền thấy Khương Vạn Địa và Khương Vạn Ngân vội vã chạy về nhà như một làn khói, một thắng xe ngựa, một thì kêu bà nội lấy bạc. Bà nội chỉ cảm thấy hoảng loạn đến mức thở nổi, nhưng vẫn gắng gượng tìm tiền bạc ,Là, là Vạn Niên? Vạn Niên ?
Chỉ là một vị đại ca qua đường nhận lời nhờ của Vạn Niên nhắn lời về, rõ ràng, chỉ đang ở y quán, chúng liền nhanh chóng xem . Nương đừng lo, Vạn Niên tính cách gây chuyện, sẽ chuyện gì lớn .
Mãn Mãn ?
Mèo con Kute
Khương Vạn Ngân thắng xong xe, cất tiếng gọi,Ca mau lên xe , chúng nhanh lên, Mãn Mãn ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-duoi-chan-nui-ta-dua-vao-suc-manh-vo-song-ma-lam-giau/chuong-61-benh.html.]
Mãn Mãn núi !
Vậy đợi nàng nữa! Khương Vạn Địa đút túi tiền nhảy lên xe, xe ngựa xa, Khương Đại Hỷ mới thở hổn hển chạy về,Rốt cuộc… là già… , chạy nổi… nữa, bà nó, đừng, đừng lo, truyền lời… bà còn , lão tam lẽ… lẽ là bạc đủ dùng thôi, tính cách của nó, sẽ xảy chuyện gì .
Khương Vạn Niên quả thật là dễ dàng tranh chấp với ai, dù xung đột với khác, y cũng đều xòa cho qua ngay tại chỗ, bao giờ để bụng. Trong bạn bè đồng môn, y nổi tiếng là hiền lành. Đương nhiên, nếu thầm báo thù lưng, Khương Vạn Niên cũng sẽ để khác mà thôi.
Khương Vạn Địa và Khương Vạn Ngân trong lòng cũng ôm hy vọng , một mạch tới y quán ở huyện thành. Thế nhưng cả hai đều ngờ rằng, dù Khương Vạn Niên chủ động gây sự, y chống đỡ nổi khi cơ thể gặp vấn đề. Vừa tan học ở huyện học, y liền phun một ngụm máu!
Trong hậu viện của Nam Sơn Đường ở huyện thành, Khương Vạn Niên với sắc mặt xanh xao đang giường. Bên ngoài, vài thanh niên mặc áo bào dài ùa . Thấy Khương Vạn Niên một cô độc ở đây, lòng họ chợt se ,Hành Chi! Lang trung ? Sao chỉ một tiểu d.ư.ợ.c đồng ở ngoài, chẳng lẽ ai chăm sóc ?
Khương Vạn Niên ngửa giường, chỉ thấy lòng vô hạn bi thương. Y từng nghĩ ông trời sẽ đối đãi với như . Tiểu học trò y quán bên ngoài đang sắc t.h.u.ố.c cho y, trong đầu y vang vọng lời của lang trung,… đa phần là do ăn uống điều độ gây , bệnh bụng sưng to, trái đều gốc rễ… bệnh danh Phục Lương. … Bọc mủ m.á.u lớn, ngoài ruột và dày, thể chữa trị.
Chứng bệnh thể chữa, chứng bệnh thể chữa.
Từ khi huyện học, thuế thu đông, y ngày ngày quên ăn quên ngủ, ngay cả nhà cũng về, chỉ để sang năm thi Hương thể ghi danh bảng vàng, y nhanh chóng trở thành chỗ dựa cho nhà. Giờ nghĩ , là do y quá vội vàng, nay hối hận muộn !
Mấy đến thăm đều là bạn bè thiết của y. Khương Vạn Niên khác thấy sự chán nản trong lòng , cố gắng gượng ,Không bệnh gì nặng , chỉ là tỳ vị , ý của đại phu là bảo về nhà tĩnh dưỡng cho , còn phiền Bác Viễn giúp xin nghỉ với Giáo dụ.
Có gì ! Chu Hồng thở phào nhẹ nhõm,Vừa nãy tin, chúng giật một phen! Không việc gì lớn là ! Huynh rằng các Giáo dụ đặt nhiều kỳ vọng lắm, chỉ đợi sang năm thi Hương lấy thành tích thôi! Không thể đổ bệnh ! Nếu về nhà tĩnh dưỡng, xe ngựa của đang ở bên ngoài, chúng đưa về nhé?
Đã sai nhắn tin về nhà , chắc trưởng đường tới đây. Chỉ là về nhà tĩnh dưỡng, e rằng một thời gian sẽ gặp mặt . Thi Hương là sang năm, tính cũng còn bao nhiêu thời gian nữa, Bác Viễn tài trí mẫn tiệp, nếu chịu chuyên tâm sách, ít đến tửu lầu tán gẫu, sang năm nhất định thể ghi danh bảng vàng. Mẫn Học tài hoa nội tại, cần quá bận tâm lời khác, cứ thuận theo tâm là . Thận Chi, họa từ miệng mà , vẫn nên cẩn trọng lời thì hơn.
Một tràng lời khiến cả ba đều nhíu mày. Ngày thường Khương Hành Chi là ghét đạo lý nhất, hôm nay lời lẽ chân thành, câu nào câu nấy cứ như lời trăn trối ?
Tống Nột là đầu tiên nhảy dựng lên,Hành Chi, thật sự mắc bệnh nặng ? Sao chuyện cứ như gặp nữa ! Huynh yên tâm, dù về nhà tĩnh dưỡng, chúng nghỉ hết kỳ nghỉ mươi ngày sẽ đến nhà tìm là ! Chẳng lẽ Hành Chi tiếp đãi chúng ?
Nếu Bác Viễn và Mẫn Học đến, nhất định sẽ quét dọn giường chiếu đợi chờ. Còn ngươi đến, thì tiếp đãi .
Hay lắm, Khương Hành Chi! Tống Nột kêu lên một tiếng, nhưng cuối cùng cũng vì lo ngại sắc mặt Khương Vạn Niên xanh xao khó coi mà đùa giỡn quá nhiều,Huynh uống nước ? Chúng sẽ ở đây đợi trưởng đến đón mới về! Hôm nay tiểu thiếu gia sẽ hầu hạ , khi cùng toán, ít mắng vài chữ ngốc nghếch nhé!
Gia thế của Chu Hồng và Tống Nột ở huyện thành đều khá , họ ở đây chỉ vì sự thoải mái của bản , tuyệt đối ngại phiền phức. Chẳng mấy chốc, trong phòng đốt chậu than, Khương Vạn Niên cũng đắp một tấm chăn mỏng.