Xuyên Đến Dưới Chân Núi: Ta Dựa Vào Sức Mạnh Vô Song Mà Làm Giàu - Chương 45: Cũng đâu muộn màng gì

Cập nhật lúc: 2025-10-26 00:12:50
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đại tẩu, Nhị tẩu!

 

Khương Tú tiếng Khương Uyển Mạn thì rạng rỡ đón . Nàng thấy Vương thị và Tiền thị bước xuống xe ngựa, trong lòng vui mừng khôn xiết. Sau đó thấy Tiểu lão thái cũng xuống xe, Khương Tú chợt sững sờ, :Nương?

 

Nương!!!

 

Nước mắt Khương Tú ào , nàng nhào lòng Tiểu lão thái tủi thôi, :Nhà xe ngựa từ lâu , nương giờ mới đến ạ?

 

Đừng sân nhà nhỏ, một lúc cũng rời , Tiểu lão thái tủm tỉm xoa xoa lưng Khương Tú, vẫn như hồi Khương Tú còn bé, :Để xem nào, lớn tướng mà vẫn còn mít ướt! Các cháu ?

 

Khương Tú lau nước mắt, nũng nịu :Dù con lớn đến mấy, mặt nương, con vẫn thể mít ướt. Ba đứa hôm nay đều ở nhà, Trịnh Bân và Trịnh Chương theo cha chồng ngoài , Đàn tỷ nhi theo chồng con chùa . Nàng đầu thấy Vương thị và Tiền thị đang mỉm , Khương Tú nghĩ đến quãng thời gian còn xuất giá ở nhà. Khi đó đại tẩu và nhị tẩu vẫn còn là những nàng dâu trẻ dáng uyển chuyển, ngày xuân cùng núi đào rau, ngày đông quấn quýt một cái giường lò sưởi mà thêu thùa, lúc nào cũng châm vài mũi kim là đùa ầm ĩ với .

 

Đại ca đến nhà địa chủ phú hộ gần đó tìm việc vặt vãnh , khi trả công, luôn mua vài cây kẹo hồ lô về cho các nàng ăn. Nhị ca là thích trốn việc, luôn lén lút moi mấy củ khoai lang , ở ruộng nửa buổi, đào một cái hố nướng khoai lang mang về chia cho các nàng ăn.

 

Khoai lang nhị ca nướng là ngọt nhất.

 

Từ khi thành , nàng từng ăn khoai lang nướng nào ngọt đến thế. Khoai lang bán ở huyện thành đều ngọt bùi bằng khoai lang nàng trồng, nướng cũng độ lửa như nhị ca nướng, ngọt lịm như thấm mật .

 

Giá như ngày đó gả chồng, ca ca tẩu tẩu sẽ nuôi mãi!

 

Lời của Khương Tú khiến Vương thị và Tiền thị đều bật , Tiền thị càng ngẩng đầu gõ nhẹ lên trán Khương Tú, Giờ mới hối hận ư? Cũng muộn , bây giờ dù cũng chỉ là nuôi thêm ba đứa trẻ mà thôi.

 

Tẩu tử! Tẩu tử của !

 

Trịnh cô phụ tiếng động bước , vặn lời của Tiền thị, liền vội vàng cúi thật dài, Hay là nuôi thêm một nữa ! Ta sẽ ăn !

Mèo con Kute

 

Lời khiến tiểu lão thái cũng bật , bà bèn con rể, Lời xưa đúng, xa thì thơm gần thì thối. Hiện giờ Tú nương ở xa nhà, ngày ngày nhớ nhung, nên thấy ở nhà cái gì cũng . Chừng nào con rể chịu khó cùng Tú nương về nhà vài chuyến, nàng tự khắc sẽ còn nhớ nhung nữa, ngược còn thấy phiền chán.

 

Tiểu lão thái tự con gái con dâu, nên bà luôn lấy lòng để suy xét, bao giờ cấm cản con dâu về nhà đẻ. Trong nhà việc gì bận rộn, gọi con dâu về nhà đẻ thăm hỏi thì , cha nhà gái cũng nhớ con gái mà.

 

Chỉ là con gái gả huyện thành, chẳng thể thường xuyên về nhà đẻ. Trong lòng tiểu lão thái chút oán giận với bà thông gia, chỉ là cách nào mà thôi.

 

Lúc tiểu lão thái , Trịnh gia cô phụ đương nhiên hiểu ý của bà, liền đáp, Nương ! Nhìn xem cũng sắp đông , chừng nào cùng Tú nương về nhà, nương đừng tiếc gà của nhé!

 

Con rể về nhà, gà con mất mạng!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-duoi-chan-nui-ta-dua-vao-suc-manh-vo-song-ma-lam-giau/chuong-45-cung-dau-muon-mang-gi.html.]

Tiểu lão thái mỉm đồng ý, Mấy con gà trống con mới nuôi năm nay, hôm còn bắt một con cân thử, hơn chín cân, đang độ tuổi ăn ngon nhất! Ngươi cứ việc ăn !

 

Nói vài câu, tiểu lão thái mục đích hôm nay đến huyện thành, Trịnh cô phụ liền bảo Trịnh Tú cùng dạo. Trịnh Tú vui vẻ như thiếu nữ, hớn hở dẫn tiểu lão thái và hai tẩu tử về phía tiệm vải.

 

À nương, mấy hôm con thấy tứ tẩu , dẫn Hà Hoa mua thịt, bên cạnh một hán tử khá cao lớn, Khương Tú , giọng nhỏ dần, mặt cũng đầy vẻ tò mò, Đó tứ tẩu tái giá ? Tráng kiện lắm, còn giống đàn ông hơn tứ ca.

 

Mấy năm nay con mấy khi gặp mặt tứ tẩu, nhưng con thấy nàng hơn hồi trẻ nhiều, kiểu đàn ông thích dùng.

 

Vương thị nhẹ nhàng vỗ một cái Khương Tú đang lời cợt nhả, Khương Tú mới nhớ Khương Uyển Mạn và Tần Đình Yến còn theo phía , nàng bụm miệng , ánh mắt đầy ý , Lần con nhị ca tứ ca hưu cả Thúy nương, giờ , tam thẩm còn lo liệu cưới thêm cho tứ ca nữa ?

 

Còn gì cưới với cưới nữa, gây bao nhiêu chuyện như , còn cưới tiểu thư chồng ? Tiền thị bĩu môi, , Ngươi đoán tìm ai , là vợ của Trương Hữu Quý! Bây giờ cứ thế mà qua ngày, cũng lời nào rõ ràng.

 

Chính là núi săn gà rừng sớm nhất, hô hào núi, cuối cùng treo cổ gốc táo lớn đó.

 

Ồ!

 

Cứ thế trò chuyện chuyện nhà, Trịnh Tú dẫn tiệm vải. Khương Uyển Mạn thấy y quán bên cạnh tiệm vải, liền gọi một tiếng, Nãi, nương, con và Quân Hoài y quán bên cạnh đây, lát nữa sẽ về!

 

Ba tiểu lão thái tiệm vải hầu như ngay lập tức kích thích d.ụ.c vọng mua sắm của phụ nữ. Người phụ nữ nào mà thấy vải vóc trong tiệm vải động lòng chứ. Tiểu lão thái qua loa phất tay, Đi , , về sớm chút, đừng chạy lung tung!

 

Huyện thành Khương Uyển Mạn tự cũng chạy bao nhiêu chuyến , tiểu lão thái lo lắng. Mắt bà chăm chú một mảnh vải bông hoa nhí màu hồng đào, Đẹp bao, may áo bông cho Sơ Tễ và Mãn Mãn mặc, nhất định sẽ !

 

Ngược , Khương Tú bóng lưng Khương Uyển Mạn kéo Tần Đình Yến rời , huých nhẹ Vương thị, Tẩu tử, đó chính là thiếu niên lang mà Mãn Mãn cứu ? Ta thấy tệ, phong hoa tuyết nguyệt, , phong gì nhỉ, chung là tuấn tú, nên giữ con rể cho Mãn Mãn ?

 

Vương thị kịp gì, tiểu lão thái suỵt một tiếng, Nhìn cái miệng của ngươi xem, chỉ là con rể đối xử với ngươi tệ. Thằng bé Quân Hoài đó cũng thể con nhà thường dân, loại chúng dám với tới. Ta thấy mảnh vải cũng tệ, tay nghề của học ở , màu xanh nhạt , cả đời chúng cũng nhuộm !

 

Bên Khương Uyển Mạn kéo Tần Đình Yến khỏi tiệm vải, Cổ đại phu của Tích Thiện y quán trong huyện là cả huyện An Hưng công nhận là y thuật nhất, , chúng tìm ông xem !

 

Mãn Mãn từ khi nào tự tin y thuật của đến , nàng còn chữa khỏi, khác càng .

 

Cho đội mũ cao là ! Khương Uyển Mạn hừ một tiếng, Theo lý mà , m.á.u bầm trong đầu gần như hết , nên còn cái gì cũng nhớ , nên hôm nay đến để bốc thuốc, về đổi phương t.h.u.ố.c khác thử xem .

 

Ta còn tưởng Mãn Mãn thật sự—

 

Trên đường cái một hàng cưỡi ngựa, giáp trụ. Ánh mắt Tần Đình Yến dừng bộ giáp trụ, trong đầu đột nhiên nhói đau, dường như một cảnh tượng đầy tiếng la hét, c.h.é.m g.i.ế.c thoáng qua, Mãn Mãn, hình như nhớ điều gì đó ?

 

 

Loading...