Xuyên Đến Dưới Chân Núi: Ta Dựa Vào Sức Mạnh Vô Song Mà Làm Giàu - Chương 44: Cũng chỉ đến thế?

Cập nhật lúc: 2025-10-26 00:12:49
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khương Vạn Niên Tần Đình Yến Khương Uyển Mạn đỡ , ý trong đôi mắt hoa đào dần biến mất, đó là sự thâm trầm sâu sắc.

 

Cứu mà cứu một con sói con. Nếu tên tiểu tử đáng ghét tình ý với Mãn Mãn, y sẽ móc đôi mắt ! ánh mắt Khương Vạn Niên chuyển sang bóng lưng Khương Uyển Mạn, chợt bật .

 

Mãn Mãn còn khai thông (về chuyện tình yêu) , tên nhóc cứ nhớ mong .

 

Chỉ một điều, nếu tên tiểu tử mãi thể hồi phục ký ức, hoặc mãi nhà tìm thấy, đợi đến khi Mãn Mãn đến tuổi tình đầu chớm nở, tên tiểu tử chiếm ưu thế gần nước gần tháp, khả năng sẽ chiếm sự để tâm của Mãn Mãn.

 

Vậy thì .

 

Mặc dù bản tên tiểu tử điểm nào để chê trách, nhưng ai gia thế ? Trong các danh gia vọng tộc, chuyện con cái sinh định hôn sự là nhiều. Nếu một vị hôn thê cũng xuất cao quý, đến lúc đó Mãn Mãn sẽ xử sự ?

 

Chỉ điểm thôi, Khương Vạn Niên nheo mắt , y sớm báo cáo chuyện gia đình cứu một mất trí nhớ cho quan phủ , cớ vẫn ai tìm đến? Chẳng lẽ gia thế của tên tiểu tử , cũng chỉ đến thế?

 

Vạn Địa, chúng nộp thuế !

 

Vừa hành động của Phùng Thế Phát khiến ở Sơn Tiền Thôn đều thấy, nên mãi dám tiến lên. Có sai về nhà lấy lương thực, tính toán tới lui cảm thấy nộp đậu đũa thì lời hơn nộp lúa mạch, vội vàng đẩy xe về đổi lương thực. Khương Cửu sốt ruột thôi, mặt đỏ bừng bừng gọi đừng chần chừ, bảo mau mau qua đó.

 

Khương Đại Hỷ thầm thở dài một tiếng, thà chìa đầu chịu chém, thà rụt đầu chịu chém, đằng nào cũng thế, chi bằng mau chóng nộp xong cho rảnh!

 

Mau lên, mau lên xếp hàng qua đây, đừng chậm trễ công việc của các quan gia!

 

Khương Đại Hỷ vỗ vai Khương Vạn Niên, :Con đừng qua đó, thấy đám quan sai cũng giống như sẽ để mắt đến sách công danh, đừng qua đó mà vô cớ chịu bực .

 

Đám quan sai năm nay, mấy năm từng thấy qua, cũng chẳng vị quan lão gia từ lôi những kẻ mà hạch sách ác liệt đến !

 

Khương Đại Hỷ vẫn nhớ lúc còn niên thiếu từng thấy, khi đó vẫn là Tiền triều, thuế má của quan phủ còn đa dạng hơn bây giờ, quan sai đến cũng ác khí đằng đằng, trong làng một tú tài đỗ năm đó, chuyện với đám quan sai, nghĩ rằng là một kẻ sách thể chút thể diện.

 

Kết quả, chẳng những chế giễu châm chọc, mà việc hạch sách còn ác liệt hơn vài phần, vị tú tài cũng quan sai chút khách khí xô đẩy sang một bên, bất cẩn té ngã gãy cả cổ tay.

 

Đám quan sai hôm nay tuy đến mức như cuối Tiền triều, nhưng nếu bọn chúng chịu nể mặt thì ? Hà tất để Vạn Niên trải qua một phen .

 

Nghe còn kể lùi thêm một triều đại nữa, lẽ là Đường triều? Tú tài thời đó đáng giá lắm, thể miễn sưu dịch, cũng thể miễn thuế má, nhưng kể từ khi Tiền triều bắt đầu, tú tài thể miễn sưu dịch, nhưng thể miễn thuế má.

 

Ngày nay tân triều thành lập, cũng kế thừa điểm của Tiền triều.

 

Khương Đại Hỷ nghĩ đến đây khóe miệng trĩu xuống, tên hoàng đế già cũng thật ý tứ, tú tài thi đỗ cho miễn thuế thì kế thừa Tiền triều, mà thuế ruộng Tiền triều cao như , chẳng noi theo?

 

Sơn Tiền Thôn Khương Đại Hỷ, ba suất đinh, bốn mươi mẫu đất, thuế ngô mười bốn đấu!

 

Thấy Khương Đại Hỷ phía là Khương Vạn Địa, Khương Mặc mấy đang đẩy xe tới, tên sai dịch cầm đầu nở một nụ , :Lão hán nộp thuế bằng gì đây?

Mèo con Kute

 

Quan gia, tiểu dân một nhà nộp đậu đũa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-duoi-chan-nui-ta-dua-vao-suc-manh-vo-song-ma-lam-giau/chuong-44-cung-chi-den-the.html.]

Đổ !

 

Ấy? Không đúng! Văn thư ghi chép ở bàn bên cạnh đột nhiên la lên một tiếng,Suýt chút nữa thì sót , lão hán, nhà ngươi còn chín mươi tám mẫu đất nữa ?

 

Vị quan gia , chín mươi tám mẫu đất đó là mới mua khi thu hoạch lúa mạch mùa hè , khế thư cũng ghi rõ, thuế năm nay do Thẩm gia nộp.

 

Thẩm gia, ồ, Thẩm gia ở Đại Liễu Thôn. Lão hán, Đại Liễu Thôn do mấy kẻ chúng thu thuế, nếu đám sai dịch xem kỹ mà sót việc thu thuế chín mươi tám mẫu đất , đầu kẻ chịu liên lụy chính là mấy kẻ chúng . Ai bảo giờ đất đang tên nhà ngươi cơ chứ? Thế , ngươi cũng đừng khó dễ mấy kẻ chúng , chi bằng cứ nộp thuế của chín mươi tám mẫu đất , đầu chúng về Đại Liễu Thôn xem bên đó thu , đợi khi Đại Liễu Thôn nộp thuế lên , các ngươi đến nha môn kéo lương thực về, hả?

 

Sao hả? Chẳng cả!

 

Đống lương thực túi các ngươi , còn lấy ? Nhất là còn đến nha môn để lấy về? Đó mới thật là mơ giữa ban ngày đó!

 

Theo , lão hán ngươi đằng nào cũng nên nộp một ít thuế ruộng. Ta thấy ngươi mua đất vụ lúa mạch, chẳng vẫn thể trồng một vụ lương thực mùa thu ? Đã là đất sản lượng , nộp thuế cũng tính là oan uổng ?

 

Phải , quan gia , Khương Đại Hỷ căn bản chẳng hề nảy sinh ý tranh cãi, chỉ đành cúi đầu nhận mệnh, :Đại ca, về lấy lương thực.

 

Có lẽ là Khương Đại Hỷ dứt khoát đồng ý nộp thuế cho gần một trăm mẫu đất , nên việc hạch sách của sai dịch cũng nhẹ đôi chút, việc nộp thuế cũng coi như thuận lợi.

 

Một trăm mẫu đất đó cũng nộp thuế ?

 

Trong nhà, Khương Uyển Mạn thấy Khương Vạn Địa trở về lấy lương thực, trong lòng hoang đường tức giận. Nàng đống dây đậu buồn bã chuyện, ai bảo chủ đất nhỏ ở cổ đại sống dễ dàng chứ?

 

Trên đầu chẳng quan , nhà chút quyền thế, dù ngàn mẫu ruộng cũng bằng .

 

Hãy xem hiện giờ, may mắn là nàng gian trợ lực khiến sản lượng đất đai tăng thêm chút, nộp thêm những khoản thuế vẫn còn cảm thấy chấp nhận , nếu sản lượng đất đai những thứ thì ?

 

Cứ đến các gia đình khác ở Sơn Tiền Thôn, khi nộp thuế xong, lương thực còn đủ cho cả nhà ăn là quá , chẳng còn nghĩ đến chuyện gì khác nữa.

 

Thuế vụ thu ở Sơn Tiền Thôn thu ròng rã hai ngày trời, màn đêm buông xuống, cả Sơn Tiền Thôn dường như đều chìm trong tiếng than thở. Trong mỗi nhà, đừng trẻ con, ngay cả gà đói cũng dám vỗ cánh.

 

Than thở thở dài cũng chẳng ích gì, đằng nào thì thuế cũng nộp , giờ chỉ thể mong cấp mau chóng điều vị quan lão gia ở huyện . Nếu ông còn ở thêm vài năm nữa, dù một ngàn mẫu đất, sản lượng lương thực cũng đủ để nộp thuế!

 

Khương Đại Hỷ hớp một ngụm rượu cuối cùng trong chén, :Ngủ thôi ngủ thôi, mấy con các ngươi chẳng bàn ngày mai sẽ huyện thành ? Năm nay tuy thu thuế nặng, nhưng cuộc sống nhà thực vẫn , cứ xem thử mua thêm vài tấm vải về, mùa đông năm nay may cho các cháu bộ quần áo mới mà mặc!

 

Các lão nông, việc giỏi nhất chính là điều tiết cảm xúc của . Dẫu thì ngọn núi lớn đè nặng đầu dời cũng chẳng dời , chịu đựng, thì đây?

 

Không chỉ riêng Khương Đại Hỷ như , mà cả Sơn Tiền Thôn đều như thế. Ngày thứ hai khi đám quan sai thu thuế rời , ai cần dậy sớm xuống đồng thì xuống đồng, ai tranh thủ lúc nông nhàn ngoài tìm việc thì tụ tập bàn bạc cùng , tiếng gà gáy ch.ó sủa, tóm trở như bình thường.

 

Sáng sớm tinh mơ, Khương Uyển Mạn cùng Tiểu lão thái, Vương thị và Tiền thị xe ngựa của Khương Vạn Ngân huyện thành. Tần Đình Yến cũng cùng, là do Khương Uyển Mạn yêu cầu. Tên cứ mãi chẳng nhớ điều gì, khiến Khương Uyển Mạn cũng sinh nghi ngờ về y thuật của . Nàng định hôm nay dẫn tìm một thầy t.h.u.ố.c đông y khác bắt mạch xem thử.

 

Còn Khương Đại Hỷ và Khương Vạn Địa thì cưỡi xe bò cũng . Hôm nay họ đến mỏ đá phía đông mua đá, xây nhà, chẳng nên chuẩn đủ nguyên liệu !

 

Cô, cô! Cô xem ai đến !

 

 

Loading...