Xuyên Đến Dưới Chân Núi: Ta Dựa Vào Sức Mạnh Vô Song Mà Làm Giàu - Chương 4: Ăn thịt heo

Cập nhật lúc: 2025-10-26 00:12:03
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sáng sớm dậy sớm, cho dù núi hai chuyến , xuống núi ngẩng đầu mặt trời, Kim Ô treo cao, ước chừng nhiều nhất cũng chỉ chín giờ.

 

Nghĩ , Khương Uyển Mạn vội vàng chuyển đổi hệ thống giờ 24 tiếng sang cách tính canh giờ, ước chừng bây giờ là giờ Tị .

 

Lần về nhà, Khương Uyển Mạn con đường buổi sáng. Nàng một tay chút khó khăn kéo một con heo rừng lớn, nếu để quá nhiều tận mắt thấy, mẫu nàng Vương thị nhất định sẽ tức điên lên mất!

 

Khương Uyển Mạn cũng Vương thị nghĩ gì, là sợ nàng khó tìm nhà chồng !

 

Đương nhiên Khương Uyển Mạn cũng định giấu diếm, chỉ là cùng một chuyện, và tận mắt thấy, sức ảnh hưởng là giống . Chuyện một tiểu cô nương chín tuổi đ.á.n.h c.h.ế.t một con heo rừng, ai khẩy một tiếng là bậy bạ?

 

Trong sân nhà lão Khương, dệt vải là Lưu thị và Sơ Tễ. Vương thị cầm cuốc lật luống rau ở sân . Luống rau trong sân đa trồng hành, rau mùi, hẹ. Vương thị dùng cuốc đập vỡ những cục đất cứng một mùa đông, những cây hẹ trồng từ năm trong nhà mà sầu não.

 

Hẹ cần trồng mỗi năm, mùa đông dùng cát và rơm rạ che gốc hẹ , biện pháp giữ ấm, đợi đến năm trời ấm áp thì mở , tháng tư, tháng năm là thể ăn lứa hẹ đầu tiên .

 

Hẹ trong sân năm ngoái bón phân, mọc . Thêm đó, Vương thị để mắt đến loại hẹ rễ to mà các nhà khác trong làng trồng, nên thấy loại hẹ lá nhỏ của nhà ưng ý cho lắm.

 

Nương, năm nay chúng trồng một luống hẹ rễ to nhé?

 

Được! Năm ngoái thấy hẹ nhà tam thẩm của con tươi mơn mởn, thèm lắm! Năm nay chúng cũng trồng loại rễ to đó!

 

Sơ Tễ đang chuyên tâm dệt vải kinh ngạc ngẩng đầu bà nội một cái, rõ ràng năm ngoái khi nàng và bà nội nhặt hẹ, bà nội còn hẹ lá nhỏ nhà ngon hơn, thích ăn loại rễ to mà?

 

Vừa ngẩng đầu, thấy lão thái thái nét mặt hoạt bát nháy mắt hiệu với nàng. Lại mẫu nàng đang lật đất bên giọng vui vẻ tiếp tục lên kế hoạch cho mảnh vườn rau nhỏ trong sân, Sơ Tễ trong lòng bỗng hiểu điều gì đó.

 

Tiểu cô nương đến mắt cong cong, cúi đầu tiếp tục dệt vải.

 

Nãi! Nãi!

 

Lưu lão thái thấy tiếng cháu gái nhỏ, tay dệt vải khựng , nhất thời còn tưởng nhầm, tiếng vọng từ hậu viện tới?

 

Nãi, là tiếng của Mãn Mãn.

 

Ta còn tưởng nhầm, tiểu gia hỏa từ phía về? Lưu lão thái dậy về phía hậu viện,Mãn Mãn ? Con về ?

 

Là con, Nãi, cái đó, con kiếm một con heo rừng lớn về, nó c.h.ế.t nha, Nãi đây đừng sợ!

 

Ôi ơi!

 

chuẩn tâm lý, vòng qua nhà đến hậu viện thấy tiểu tôn nữ dơ bẩn lẫn m.á.u và con heo rừng lớn đất cao ngất ngưởng, Lưu lão thái vẫn giật một cái. Bà ba bước thành hai, kéo cánh tay Khương Uyển Mạn liền xem xét,Sao là m.á.u , thương ở ?

 

Bị thương ở ?

 

Vương thị theo tới, thấy Khương Uyển Mạn trong bộ dạng đó, chỉ cảm thấy chân mềm nhũn,Sơ, Sơ Tễ , mau ruộng gọi cha con về, đúng, mau gọi lão lang trung !

 

Không cần Đại tỷ!

 

Sơ Tễ đáp một tiếng xoay định chạy, Khương Uyển Mạn vội vàng gọi nàng ,Con thương, đây đều là m.á.u của heo rừng! Con vật lớn, tuy nặng nhưng mang vác cũng khó khăn.

 

Giống như một tiểu cô nương khuân một cái thùng giấy lớn, tuy thấy nặng, nhưng dễ mang.

 

Cái đứa trẻ nghịch ngợm còn rừng sâu! Vương thị hồn liền giơ tay tiến lên đánh. Khương Uyển Mạn toe toét , l.i.ế.m liếm mặt mà nhảy nhót né tránh,Nương, nương! Con rừng sâu, tin hỏi Đại Sơn gia! Hôm nay con gặp , trong núi hổ lớn và gấu đen đang đ.á.n.h , con heo rừng nhất định là dọa sợ mà chạy xuống núi, hơn nữa xem, con heo rừng con một quyền đ.á.n.h c.h.ế.t đấy!

 

Chà!

 

Sơ Tễ khỏi trợn tròn mắt, vui mừng vì lợi hại như ,Nhị giỏi quá! Chỉ là thần lực trời sinh , tính khí vẫn kiềm chế một chút, ở bên ngoài mà gây tranh chấp thì thể khác thương đó.

 

Con Đại tỷ! Khương Uyển Mạn hì hì, l.i.ế.m liếm mặt mà xích gần Vương thị,Nương, con heo rừng để thu dọn đây, con thèm thịt !

 

Con heo rừng to thế nhà chúng ăn hết ! Vương thị bất đắc dĩ lườm Khương Uyển Mạn một cái,Đi ruộng gọi cha con và nhị thúc về thịt !

 

Nương, con heo rừng lớn thế mang huyện, chẳng bán mấy lượng bạc ? Sơ Tễ ban đầu con heo rừng còn chút sợ hãi, nghĩ đến việc thể bán tiền, cảm thấy gì đáng sợ nữa.

 

Cái khó lắm, nếu gặp nhà giàu mua cả con mới bán giá . con chúng cũng thể bán hết, còn tiểu mèo tham ăn đang chờ ăn đấy!

 

Vương thị , nhếch cằm chỉ bóng lưng Khương Uyển Mạn đang chạy vụt ,Đừng thấy con heo lớn, thực lột da cũng chẳng còn bao nhiêu . Nhà chúng ăn một ít, ngày mai tiểu thúc của con nghỉ tuần về , Mãn Mãn sẽ thịt khô, gọi nó mang cho tiểu thúc con, tối đến ôn sách đói bụng cũng cái mà ăn. Còn nữa, chỗ Mạnh phu tử, cũng biếu một ít.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-duoi-chan-nui-ta-dua-vao-suc-manh-vo-song-ma-lam-giau/chuong-4-an-thit-heo.html.]

 

Vương thị bận rộn tìm các loại công cụ, tỉ mỉ cho đại nữ nhi ,Còn nữa, chỗ Đại Sơn gia của các con, chỗ Bạch lang trung, Mãn Mãn ngày nào cũng đến đó chơi bời, rốt cuộc cũng là theo học thứ gì đó, cái tình nghĩa thể thừa nhận.

 

Xử lý heo rừng thì nhất định dùng nước nóng. Lưu lão thái mang củi bếp đốt lửa, lời đại nhi tức , liền hài lòng gật đầu. Chẳng xưa câu: lấy vợ hiền, ba đời hưng thịnh !

 

Rào!

 

Khương Vạn Địa hắt một thùng nước lên con heo rừng thui xong lông và cạo nửa ngày. Nhị thẩm Tiền thị cầm d.a.o chờ sẵn bên cạnh.

 

Ngoài cửa Khương Mặc và Khương Liệt dẫn theo hai bày sạp. Con heo rừng tuy thể bán cả con, nhưng trong nhà chắc chắn ăn hết , dứt khoát cứ bày sạp ngay cửa nhà, bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu .

 

Chẳng mấy chốc, cả con heo sạch sẽ, bóng loáng, khiêng lên tấm ván gỗ. Tiền thị mài d.a.o xoèn xoẹt, một nhát rạch bụng, lôi nội tạng . Tháo đầu và bốn vó, cổ tay kéo một cái xoay một cái, con heo rừng xẻ thành hai nửa.

 

Hay quá thôi!!!

 

Khương Uyển Mạn vỗ tay tí tách khen thím hai:Thím hai , con phối hợp thật nha, con lo săn bắn, thím lo dọn dẹp ?

 

Có gì mà chứ, dù con mang cả gấu đen về thì thím hai cũng dọn dẹp cho con gọn gàng sạch sẽ!

Mèo con Kute

 

Tiền thị cất tiếng ha hả, đây trong nhà họ Khương đều Khương Uyển Mạn cứ núi, nhưng hôm nay tận mắt thấy cảnh con heo rừng vỡ nửa đầu thê thảm, ngay cả Vương thị là mẫu, cũng thể trái lương tâm mà rằng con gái núi là nguy hiểm nữa.

 

Vào núi đúng là nguy hiểm, nhưng nguy hiểm đó là dành cho những loài dã thú trong núi!

 

Vừa chuyện vui vẻ, Tiền thị cũng chậm trễ công việc trong tay, xương heo mọc ở dường như thấy rõ , bà dùng con d.a.o mổ heo cực kỳ thuần thục.

 

Cha của Tiền thị vốn là một đồ tể, nàng từ nhỏ , thường xuyên theo cha mổ heo bán thịt, việc nhà việc ngoài đều gánh vác, vốn dĩ những cô gái như Tiền thị khó mà kén chồng, nhưng năm đó Tiền thị suýt chút nữa khiến ngưỡng cửa nhà bà mối giẫm nát.

 

Nói Tiền thị thể gả nhà họ Khương già, còn nhờ nhị thúc Khương Vạn Ngân da trắng nõn, khiến nàng mê mẩn.

 

Được! Nãi nãi, lát nữa tiền bán thịt heo, nãi nãi giúp con tìm lão Phùng thúc mua cho con một con d.a.o ? Khương Uyển Mạn tìm một góc dùng gạch xây lò nướng, bên Khương Tử và Khương Diệm đang chạy lăng xăng gây thêm phiền phức cho hai trưởng chạy đà đà tới giúp Khương Uyển Mạn ôm gạch.

 

Cái kiểu gây thêm phiền phức đó, khiến tam lang Khương Hổ nhấc chân mỗi đứa đá một cái.

 

Không cần tiền bán thịt heo, nãi nãi cũng mua cho con!

 

Lưu lão thái tủm tỉm, với sức lực và cái tính hoang dã thể kiềm chế của tiểu tôn nữ, ngăn cản nàng núi là vô ích, thì bằng chuẩn sẵn vũ khí cho nàng.

 

Một con d.a.o nhất định đủ, những thợ săn núi đều mang theo cung tên mà! Chẳng một bộ cung tên cần bao nhiêu bạc đây.

 

Lưu lão thái suy tính thái cải chua, con heo rừng c.h.ế.t đúng tư thế, dồi tiết nữa, nhưng món canh mổ heo thì nấu,

 

Chỉ dùng riêng thịt ba chỉ cũng .

 

Khương Uyển Mạn ruộng gọi , bằng một giọng vang dội khiến cả ruộng lẫn thôn đều thấy nhà họ Khương già săn heo rừng, chẳng mấy chốc, trong thôn đến.

 

Bất kể là heo nhà heo rừng, phàm là thịt do dân làng tự bán, thường rẻ hơn một hoặc hai đồng tiền lớn so với chỗ đồ tể, thời điểm hiện tại cũng , vài ngày nữa đúng dịp xuân cày, mỗi năm xuân gieo thu hoạch, đều là thời điểm hiếm hoi mà nhà nông chịu bỏ tiền mua miếng thịt ăn.

 

Nhìn Tiền thị lọc xương chia thịt là một sự hưởng thụ, nửa con heo nhanh chia thành thịt bắp chân, ba chỉ, thăn ngoại, bắp , bắp . Nửa là để bán.

 

Ở chỗ bán thịt ngoài cổng, Tiền thị dẫn theo Khương Mặc và Khương Liệt bắt đầu bán hàng.

 

Dần dần đến càng nhiều, ở sân bên cạnh nhị nãi và tam nãi cũng dẫn các nàng dâu đến giúp, đều là những mắt việc, cần sai bảo, sân tự tìm thấy việc để .

 

Trong chiếc nồi lớn dựng giữa sân, cải chua và xương ống lớn cho nồi. Vương thị cầm rìu đang chặt sườn heo, chặt hai nhát, chiếc rìu Khương Vạn Địa xong việc tiếp lấy.

 

Khương Uyển Mạn mỗi tay một con d.a.o phay cạc cạc băm thịt heo, đây là để chuẩn nướng một ít thịt heo khô cho tiểu thúc mang ăn, trong nhà còn hai đứa nhỏ Khương Tử và Khương Diệm, hơn nữa Khương Mặc tuy là đại ca, năm nay cũng mới mười ba tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, hiếm khi nướng một , chi bằng nướng nhiều một chút. Tiện thể thêm thịt heo khô xé sợi.

 

Chỗ Bạch lão đầu và Đại Sơn gia, thịt heo nướng khô quá, hai họ răng yếu ăn , thịt heo khô xé sợi nhất định sẽ thích.

 

Sơ Tễ và tứ thẩm nhà nhị nãi đang cắt thịt heo sợi ở một bên, thịt nạc dễ cắt, Sơ Tễ nhanh cắt xong một chậu lớn,Nhị , cắt xong .

 

Cho gia vị ướp đại tỷ, dạy tỷ , đó trong cái giỏ trứng gà rừng, cho hai quả !

 

Khương Uyển Mạn mở miệng chỉ huy Sơ Tễ ướp thịt, cất tiếng gọi Vương thị:Nương, mật ong rừng con mang về ?

 

 

Loading...