Sơ Tễ Đại Hôn
Có tin tức do Tần Đình Yến truyền đến , lòng tiểu lão thái cuối cùng cũng thả lỏng.
Ngày lành của Sơ Tễ cũng gần kề.
Mèo con Kute
Ngày hai mươi sáu tháng ba, trời trong nắng , chim hót hoa bay.
Trong sân lão Khương gia giăng đèn kết hoa, thật là náo nhiệt.
Nếu là , nhà nào dịp náo nhiệt như , bất kể là gả con gái cưới vợ, Khương Uyển Mạn chắc chắn sẽ dẫn theo một đám nhóc con chạy loạn khắp nơi, thể hiện đầy đủ cái sự vô duyên, trở thành đứa trẻ nghịch ngợm đáng ghét.
hôm nay nàng cực kỳ yên tĩnh, từ sáng sớm trong phòng Sơ Tễ, mắt đẫm lệ tỷ tỷ, khiến Sơ Tễ khi trang điểm một trận, trang điểm xong thêm một trận, Vương thị chê bai thôi.
Ngươi đừng đây nữa, mau , chẳng sắp xếp Khương Diễm Khương Tử chặn cửa , ngươi sợ đề chúng quá đơn giản, khó đại tỷ phu của ngươi ?
Mãn Mãn , ngoan con, với nhị thẩm, phía đại trù chiên thịt xong, thơm lừng luôn, hai ăn vụng một bát nhé?
Thím hai, hết, hôm nay cả! Khương Uyển Mạn phụng phịu, đại tỷ tựa đóa kiều hoa của , nghĩ đến đại tỷ phu cao lớn vạm vỡ , bi thương chợt dâng trào, nàng òa một tiếng lớn,Ta đại tỷ xuất giá !
Bên ngoài, Khương Diễm và Khương Tử vẫn luôn kìm nén nước mắt, nhưng khi thấy tiếng của Khương Uyển Mạn, cuối cùng cũng nhịn nữa. Cả hai chẳng màng đang mặc trường bào của thư sinh, sụt sịt:Ôi chao!!! Ta cũng đại tỷ !
Đám nhóc , ba đứa lớn , liền lôi kéo cả Đôn Đôn và Lưu Lưu, hai đứa chẳng gì cũng gào theo.
Vương thị tiếng ồn ào cho tối sầm mặt mày, chỉ cảm thấy gân xanh trán giật giật. Nàng đang định gọi Khương Vạn Địa đến quản thúc, đầu thấy Khương Vạn Địa mắt đỏ hoe, còn Khương Vạn Ngân thì dáng em trai đang dỗ dành , kéo Khương Vạn Địa đó để an ủi …
Vương thị nhắm mắt hít thở sâu, tiên là mạnh mẽ dẹp yên hai đứa đang gào bên ngoài:Ngày đại hỷ, đừng ép tát cho hai ngươi đấy!
Sau đó trấn áp tiểu ma tinh trong phòng:Thế nào? Không đại tỷ ngươi gả ư, lát nữa ngươi ngoài với đại tỷ phu ngươi xem?
Không gả thì gả! Ta thì ! Đại tỷ gả nữa, sẽ đại tỷ phu của !
Vương thị tức đến giơ tay gõ đầu Khương Uyển Mạn:Vậy ngươi hỏi xem đại tỷ ngươi ?
Sơ Tễ sớm mắt lệ nhòa vì , lúc liền ôm Khương Uyển Mạn tránh khỏi tay Vương thị:Nương, con gả nữa, con ở nhà cùng Mãn Mãn!
Vương thị:
Nàng đầu ngoài gọi lớn:Nương!!!! Người mau đến quản giáo chúng nó!!!
Bà nội đang chuyện với mấy bà bạn già của bên ngoài, tiếng Vương thị liền chắc chắn là do lũ trẻ gây chuyện . Bà ha hả dậy:Để xem thử, chắc chắn là thành một cục !
Quả nhiên thể thiếu bà nội trong gia đình !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-duoi-chan-nui-ta-dua-vao-suc-manh-vo-song-ma-lam-giau/chuong-115.html.]
Vừa nhà, bà nội tủm tỉm dỗ dành con dâu, bảo Vương thị cứ yên tâm lo việc khác. Sau đó, bà giao Sơ Tễ cho Thẩm Cát Như khuyên nhủ, còn thì ôm Khương Uyển Mạn, đưa tay xoa xoa gáy nàng.
Tay của bà nội cứ như ma lực , Khương Uyển Mạn vẫn luôn hiểu vì , cứ nãi nãi vuốt ve hai cái, như vuốt ve mèo con xù lông , nàng liền còn giận dỗi nữa.
Khương Uyển Mạn, đứa trẻ còn giận dỗi, thấy đại tỷ trang điểm xinh lộng lẫy, Thẩm Cát Như nén với vẻ bất đắc dĩ:Nếu Sơ Tễ còn nữa, e là thật sự thể trang điểm kịp!
Không , đại tỷ của nàng vẫn xuất giá thật xinh lộng lẫy!
Thế là, khi Hàn Ân dẫn theo của đến đón dâu, xuống ngựa, đối mặt chính là Khương Diễm và Khương Tử với đôi mắt vẫn còn đỏ hoe!
Cả hai đều mặc trường bào màu trắng ánh trăng, lông mày giãn , tràn đầy tự tin:Đại tỷ phu đón tỷ tỷ hôm nay, hết qua cửa ải của hai chúng !
Hàn Ân ngoài mặt chút biến sắc, nhưng trong lòng chua chát. Hai tiểu cữu tử dẫn đầu, xem hôm nay đón dâu sẽ một phen gian nan .
Chẳng lẽ hôm nay sẽ là tân lang đầu tiên mặt mũi bầm dập ?
Đằng Khương Diễm và Khương Tử, Khương Mặc và Khương Hổ là cửa ải thứ hai, Khương Liệt tay cầm một quyển sổ là cửa ải thứ ba, còn Khương Uyển Mạn tay cầm một cây trường thương, hiên ngang oai vệ cửa, là cửa ải thứ tư!
Hàn Ân mặc một bộ hỷ phục màu đỏ thẫm, càng tôn lên vẻ mày kiếm mắt , tuấn lãng vô cùng của .
Chàng chuẩn chu đáo, những mang theo đều cả văn lẫn võ, đông đúc nhốn nháo mười mấy . Khương Tử và Khương Diễm hề rụt rè, cả hai chắp tay lưng, ngươi một câu hỏi, một câu hỏi, thế mà mười mấy cùng lúc còn trả lời sai mấy câu.
Trong ngoài viện nhà họ Khương là , giờ phút đều đang xem tân lang quan khó. Mãi đến khi Hàn Ân cùng đoàn đến mặt Khương Uyển Mạn, Vương thị sắc trời, thúc giục Khương Uyển Mạn:Thôi đó, đừng để lỡ giờ lành.
Khương Uyển Mạn hừ một tiếng trong lòng, bày trò đủ , chung quy cũng thể thật sự lỡ đại sự cả đời của đại tỷ. Bên Hàn Ân cũng là tinh mắt, đến mặt Khương Uyển Mạn, liền hành một lễ:Thê vất vả !
Thời giờ còn sớm, để tránh lỡ giờ lành, đại tỷ phu cứ một bài thơ thúc giục tân nương trang điểm , là tự đấy!
Ta sẽ bình phán, , thì !
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng một nam tử, Khương Uyển Mạn và đều kinh ngạc :Tiểu thúc!
Chính là Khương Vạn Niên từ kinh thành trở về!
Cứ tưởng đến ngày mười lăm tháng ba mà Khương Vạn Niên vẫn thấy động tĩnh gì, cả nhà họ Khương đều nghĩ Khương Vạn Niên sẽ về nữa.
Không ngờ thế mà về kịp!
Ngày đại hỷ của cháu gái, thể trở về! Khương Vạn Niên ha hả cạnh Khương Uyển Mạn, đưa tay xoa xoa đầu nàng:Làm thúc thúc, thể bỏ lỡ đại sự của các cháu.
Trong phòng, nước mắt Sơ Tễ lập tức rơi xuống.