Xuyên Đến Cổ Đại, Làm Tân Nương Nông Gia - Chương 58
Cập nhật lúc: 2024-11-02 14:12:58
Lượt xem: 58
Từ khi đến Xuyên Châu, La Tố phát hiện chỗ này nghèo khổ thành như vậy không chỉ bởi vì thiếu hụt lương thực, mà còn do thiên tai hạn hán xảy ra quá nhiều, chỉ với khí hậu nơi này, đã là một vấn đề rất nan giải.
Trước kia lúc còn ở Triệu gia thôn, muốn đi lên thị trấn, chỉ cần ngồi xe bò lăn qua lăn lại nửa cái canh giờ là đến. Còn ở Xuyên Châu này, đi tới một thôn xóm gần nhất, không chỉ phải ngồi xe bò, mà còn phải trèo đèo lội suối. Không chỉ vậy La Tố còn phải sai Triệu Tiểu Ngũ đi tìm một đôi vợ chồng già gần đó dẫn đường cho bọn họ, một canh giờ sau cuối cùng cũng tới được nơi muốn đến.
Chỗ như vậy, có thể giàu lên mới là lạ.
La Tố ngồi ở trên một tảng đá lớn thở phì phò. Hai mắt nàng nhìn chằm chằm cái thôn dưới chân núi.
Nơi đó đã không thể gọi là thôn, phòng ở rách nát, đất đai hoang tàn, ngay cả một ngọn cỏ cũng không có. Trong thôn cũng không thấy người nào.
“Đều đã đi vào thành Xuyên Châu, ở bên kia ít nhất cũng có thể kiếm chút đồ ăn. Người ở lại chỗ này, đều lão nhân già yếu, không đi nổi đường, chỉ có thể ở lại nơi đây chờ chết.” Lão phụ nhân dẫn đường lau nước mắt.
“Triều đình không phát lương thực cứu tế sao?” La Tố hỏi.
“Đã phát, nhưng miệng ăn núi lở có thể duy trì mấy ngày, chỗ này nghèo, không phải là chuyện ngày một ngày hai, chúng ta còn sống cũng chẳng qua là mệnh chưa tận mà thôi, hiện tại lão thiên gia mà không cho sắc mặt tốt, thì cả mệnh sống lay lắt qua ngày cũng không có.”
Nông dân, đều là dựa vào trời ăn cơm.
La Tố cũng biết dân chúng đều là những người khốn khổ bần cùng bất đắc dĩ, lúc bình thường có quan lại hoành hành, gặp phải năm tai họa, ngay cả lão thiên gia cũng tới tham gia náo nhiệt. Nói đi nói lại, dân chúng vẫn là người chịu tội.
Trượng phu lão phụ nhân kia nói thêm: “Ta cũng không cầu cái gì khác, chỉ mong có thể ăn lửng bụng liền thành, tiểu tôn nhi nhà ta mới hai tuổi, cứ thế đã lìa đời... Nếu không nhờ có triều đình đưa lương thực đến kịp thời, chỉ sợ đã bị người khác ăn mất.”
Nói xong hung hăng lau nước mắt.
Triệu Tiểu Ngũ vội vàng nói: “Lão nhân gia đừng khóc, hiện giờ triều đình cũng đã phái đại quan đến chỗ này giúp đỡ chúng ta rồi, Triệu đại nhân không phải đang mang theo mọi người đi đào giếng hay sao?”
“Triệu đại nhân là một quan tốt a.” Lão nhân gật đầu liên tục: “Những ngày này ngài vẫn luôn dẫn người đi tìm nguồn nước khắp nơi, còn không chịu ăn lương thực của dân chúng. Chỉ là lão thiên gia đã không muốn cho chúng ta con đường sống, Triệu đại nhân cũng không có cách nào a.”
“Sẽ có biện pháp, lão nhân gia, ngươi yên tâm đi.” La Tố nhẹ giọng trấn an.
“Đúng vậy, đây chính là trưởng tẩu của Triệu đại nhân chúng ta, cũng là người có bản lãnh, các ngươi cứ yên tâm đi.” Triệu Tiểu Ngũ đứng ở bên cạnh tự tin nói.
Hai người này vừa nghe La Tố là tẩu tử của Triệu đại nhân, lập tức quỳ xuống đất dập đầu: “Thảo dân không biết ngài là đại tẩu của Triệu đại nhân, thật sự là thất lễ, thất lễ.”
La Tố nào dám nhận, vội vàng đỡ hai người dậy: “Xin hai lão nhân gia mau mau đứng lên, ta không có công lao gì, không dám nhận đại lễ như vậy của các ngươi.”
Triệu Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục cũng vội vàng chạy đến đỡ hai người đứng dậy.
Sau khi hai người đứng lên, lão phụ nhân sụt sùi nói: “Phu nhân tới nơi này cũng vất vả, chỗ này rất khổ a.”
La Tố an ủi: “Lão thiên gia đây là đang khảo nghiệm dân chúng Xuyên Châu chúng ta thôi, đợi chúng ta sống sót qua trận này, chắc chắn sẽ sống tốt hơn dân chúng các nơi khác rất nhiều.”
Lão phụ nhân vội vàng nói: “Người Xuyên Châu chúng ta không sợ khổ, chúng ta vẫn có thể chống đỡ được. Thân già này của ta vẫn còn sức chống đỡ qua hơn nửa năm.”
“Đúng vậy, Xuyên Châu nhất định sẽ có được ngày tốt lành.”
La Tố nhìn thôn cóm dưới chân núi, mặt mũi tràn đầy kiên định nói.
***
La Tố đi xuống thăm thôn xóm đó, người trong thôn sống rải rác khắp nơi, mặc dù là một thôn xóm, nhưng ở cách nhau rất xa, qua một mảng núi lớn, mới thấy vài gia đình.
Theo dân cư phân bố ở nơi này mà nói, có chỗ, cách một ngọn núi, mới có thể tìm được một gia đình.
Nói cách khác, nơi này vô cùng hoang vắng. Bất kể nói thế nào, đây cũng là vùng núi a. Một nơi như vậy nếu biết tận dụng, trồng chút cây nông nghiệp thích hợp, ở đâu còn có thể gặp cảnh khốn cùng a.
Một lão nhân sống ở trong thôn than thở: “Trước kia ở trên núi có rất nhiều cây cối, cỏ cây tươi tốt, có lúc còn tìm được rất nhiều quả dại để ăn. Hiện nay ở trong núi ngay cả quả dại đều không thể mọc ra.”
La Tố thuận tiện hỏi thăm về cây khoai lang, sợ người ta không biết hình dạng khoai lang thế nào, còn cố ý vẽ ra hình dáng lá cây cùng củ của khoai lang.
“Đây là loại quả gì? Còn chưa từng thấy qua, cũng có thể ăn được sao?”
Lão nhân gia kia thấy đồ ăn, hai mắt đều sáng rực.
La Tố thất vọng lắc lắc đầu: “Vẫn chưa tìm được củ này.”
Sau khi rời khỏi thôn này, La Tố còn đi đến một thôn khác ngay cạnh đó hỏi thăm, mới dẫn người về trong thành Xuyên Châu.
Chờ bò qua đường núi, đi vào một đoạn đường bằng, đến khi ngồi trên xe bò, La Tố mới xoa chân, nghĩ về chuyện trồng trọt.
Xem ra hiện tại khoai lang còn chưa xuất hiện ở Đại Chu vương triều, cũng không biết đang trốn ở góc nào nữa, loại cây nông nghiệp này sản lượng cao, còn chịu được hạn, đáng tiếc lúc này vẫn chưa xuất hiện.
Bất quá nơi này có nhiều đồi núi, muốn làm giàu, cũng không phải là điều không thể. Hơn nữa nàng còn phát hiện, cấu tạo và tính chất của đất đai nơi này hết sức thích hợp loại lúa nước, đến lúc đó có thể mở rộng quy mô phát triển ruộng bậc thang. Mấu chốt hiện tại là xem khi nào thì lão thiên gia mới phát thiện tâm cho mưa xuống.
Mấy người La Tố vừa tới Xuyên Châu thành, thì gặp người Triệu Từ phái tới ở cửa thành.
Hóa ra hôm nay Triệu Từ trở về sớm, thấy trời sắp tối mà La Tố còn chưa trở lại, lo lắng trên đường xảy ra chuyện, liền vội vàng dẫn người đi ra ngoài tìm bọn họ.
“Đại nhân đều dẫn người đi tìm các ngươi, may mắn gặp các ngươi ở đây, để ta chạy đi báo tin cho đại nhân.” Người đứng đợi ở cửa thành vội vàng cưỡi ngựa đi tìm Triệu Từ.
La Tố thấy sắc trời đã tối, có chút lo lắng cho Triệu Từ.
Triệu Tiểu Ngũ nói: “Phu nhân đừng lo lắng, đại nhân khá quen thuộc địa hình nơi này. Chốc nữa sẽ trở lại thôi.”
La Tố gật gật đầu, toàn thân vô lực ngồi ở trên xe bò đi vào trong thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-co-dai-lam-tan-nuong-nong-gia/chuong-58.html.]
Chờ đến lúc trong phủ dùng bữa tối, đổi thân y phục sạch sẽ, nàng mới thấy Triệu Từ từ bên ngoài trở về. Lần này trông hắn không bẩn thỉu như ngày hôm qua, nhưng vẫn mang vẻ phong trần mệt mỏi. Bất quá từ trên mặt sắc mặt của hắn có thể nhìn ra, hôm nay tâm tình hắn cũng không tệ lắm.
Thấy La Tố tiến vào trong sảnh, Triệu Từ đứng lên nói: “Đại tẩu, hôm nay tẩu đi đâu vậy?”
“Đi đến các thôn xóm phụ cận dò tra một vòng, thuận tiện tìm hiểu khó khăn của nơi này.” La Tố uống ngụm trà, hôm nay đi ra ngoài một ngày, đều không được uống miếng nước nào, nên giờ thấy hơi khát.
Triệu Từ lo lắng nói: “Hiện tại Xuyên Châu không phải hết sức thái bình, sau này đại tẩu muốn đi ra ngoài, nhất định phải mang theo nhiều người đi cùng.”
La Tố cười nói: “Ngươi yên tâm đi, bên cạnh ta đều có người đi cùng, hơn nữa, không phải còn có người bảo vệ sau lưng sao?” Nàng biết, ám vệ vẫn luôn đi theo bảo vệ nàng, bằng không nàng cũng không dám tự mình dẫn theo vài người chạy vào trong núi.
Lúc này Triệu Từ mới nhớ tới tẩu tử nhà mình là phụng hoàng mệnh mà đến. Âm thầm ảo não mình quan tâm quá hóa loạn.
La Tố thấy sắc mặt hắn có chút không được tự nhiên, cho rằng chuyện của hắn không thuận lợi, quan tâm hỏi: “Hôm nay như thế nào?”
Nghe La Tố hỏi như vậy, trên mặt Triệu Từ bừng sáng, bất chấp ảo não vừa nãy, cười nói: “Hôm nay chúng ta đi tới một thôn xóm tìm kiếm, đào sâu hơn năm thước thì thấy mạch nước, ngày mai tiếp tục đào tiếp, là có thể thấy được nước trong, đến lúc đó các thôn dân phụ cận cũng có nguồn nước sạch sẽ.”
“Thực sự tìm được nguồn nước?”
La Tố nghe xong trong lòng vô cùng vui vẻ. Hôm nay nàng đi ra ngoài một vòng, thấy dân chúng sinh sống quá khổ, ngay cả ngụm nước sạch cũng không có mà uống.
Triệu Từ cao hứng gật đầu: “Đúng vậy, chính ta tận mắt thấy nước trào lên. Ngày mai tiếp tục đi đến các thôn xóm khác đào giếng sâu hơn một chút, có lẽ có thể tìm được nhiều nguồn nước hơn.”
“Có nguồn nước thì tốt rồi, chỉ cần đợ đến khi trời mưa thì tốt rồi.”
Triệu Từ nghe vậy, trên mặt lại hiện lên vài phân ưu lo: “Cũng không biết đến khi nào thì trời mới mưa, thêm một thời gian nữa, dân chúng bên này sợ là không chịu được.”
La Tố cảm khái nói: “Nếu có mưa nhân tạo thì tốt rồi.”
“Mưa nhân tạo?” Triệu Từ ngờ vực nhìn nàng.
La Tố đang muốn nói tiếp, lại nghĩ tới chuyện này không thể để cho người khác nghe được, liền đứng dậy đi ra ngoài cửa xem có ai hay không, rồi lại sai tiểu Lục đi xuống bếp lấy chút đồ ăn mang đến, đợi người đi hết, mới quay vào trong sảnh, đè thấp thanh âm nói: “Đúng vậy, ở chỗ chúng ta, hễ gặp năm khô hạn, liền tạo ra một trận mưa, cũng có thể giảm bớt khô hạn.”
La Tố cảm thấy, chỉ cần có thể rơi một trận mưa là tốt rồi, cho dù chỉ là mưa phùn rả rích, cũng có thể làm cho người ta thấy được hy vọng.
Triệu Từ hào hứng khác thường, đôi mắt sáng long lanh nhìn La Tố: “Đại tẩu, tẩu biết vật tạo mưa kia là gì phải không?”
Này cũng là làm làm khó La Tố.
Trước kia nàng cũng chỉ là người nghiên cứu nông học, kiến thức ở chỗ này còn không có cách nào thi triển, huống chi là nghe nói qua vật kia, nàng còn chưa thấy qua mưa nhân tạo đâu.
Dù sao mưa nhân tạo ở hiện đại vẫn là một điều bí ẩn, trên cơ bản loại người ‘không phận sự’ như nàng không thể đi vào tham quan hiện trường.
Bất quá...
“Ta có nghe nói qua về một loại biện pháp hết sức kỳ quặc, chắc là không có tác dụng đâu.”
La Tố không chắc chắn lắm nói.
Thấy vẻ mặt Triệu Từ nghiêm túc, La Tố trực tiếp cắn răng nói: “Ta từng nghe một vị bằng hữu thích nghiên cứu những chuyện ly kỳ cổ quái nói, mưa nhân tạo chủ yếu là do một cái trục dẫn khí, đặt ở trên đài cao, hướng về một góc độ nhất định không ngừng xoay tròn, có thể dẫn nước mưa từ trên bầu trời xuống.”
La Tố càng nói, càng cảm thấy chuyện này không đáng tin.
Đây quả thực là hô mưa gọi gió.
Lại không nghĩ đến Triệu Từ là một cổ nhân chân chính, nên rất tin tưởng vào mấy chuyện quỷ thần, vị đại tẩu đang ngồi trước mặt hắn này, chẳng phải là minh chứng cho việc "Mượn xác hoàn hồn" sao.
Cho nên sau khi nghe La Tố nói xong, Triệu Từ hết sức nghiêm túc hỏi: “Đại tẩu có thể miêu tả một cách chi tiết về đồ vật đó dẫn mưa được không, dù chỉ có một phần trăm cơ hội, chúng ta cũng phải thử một lần.”
“Nhị đệ, ngươi thực sự muốn thử, chuyện như vậy mặc kệ có thành hay không... Đối với ngươi cũng không có lợi.” Nếu không thành, rất có thể bị người bắt bẻ nói tự dưng sinh sự. Nếu thành vậy thì còn khủng khiếp hơn, đến lúc đó đám người hoàng tộc kia sẽ nghi ngờ. Ở thời đại vua cao hơn trời này, ngươi một tên hạ thần có thể cầu mưa, thì kết cục rất dễ đoán, ai quản khoa học là cái khỉ gió gì.
Triệu Từ lại cười cười: “Tẩu tử yên tâm, chuyện như vậy không cần phải do chúng ta đích thân đi làm.”
“Ý của ngươi là...”
“Đúng vậy.”
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau.
Trong lòng La Tố thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi nàng còn lo lắng tiểu thúc mình làm quan chỉ nhìn thấy đại công phía trước, không nhìn thấy nguy hiểm phía sau, bây giờ nhìn lại, người thông minh như hắn, hỗn ở quan trường càng lâu càng khôn khéo. Người ta đã sớm có kế sách chu toàn cả rồi.
Tuy không biết Triệu Từ dùng phương pháp gì, nhưng La Tố biết hắn không phải là kẻ lỗ mãng, cho nên cũng buông lỏng tâm tư. Sau khi về phòng, liền hí hoáy vẽ ra cái trục dẫn khí mà mình biết.
Này còn phải cảm tạ cấu tạo của thứ này không phức tạp, bằng không người không có trí nhớ tốt như nàng, căn bản không vẽ ra được.
Bất quá cũng chính bởi vì thứ này rất đơn giản, cho nên nàng cảm thấy, nó sẽ không hữu dụng.
Ngày hôm sau, La Tố tìm cơ hội giao nó cho Triệu Từ.
Thấy Triệu Từ mặc một thân áo ngắn màu xám, hỏi: “Ngươi có việc muốn đi ra ngoài?”
“Hôm nay ta muốn đi tìm xem có thêm nguồn nước nào nữa hay không.”
La Tố nhớ tới những con đường núi ngoằn ngoèo ngày hôm qua bò qua, đấy còn là thôn gần nhất đã thấy run chân. Triệu Từ trèo non lội suối như vậy, chắc chắn là càng khó chịu.
Muốn nói vài lời động viên, nhưng thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, lại nói không nên lời.
Đợi Triệu Từ ra khỏi cửa, La Tố mới thở dài, nhỏ giọng nói thầm: “Nhị đệ cố gắng lên.”