Xung Hỷ Con Dâu Nuôi - Chương 98
Cập nhật lúc: 2024-10-20 17:09:59
Lượt xem: 8
Bùi Dã nhìn chằm chằm Trì Kính Dao, thấy trên mặt thiếu niên lại lộ chút hưng phấn.
Hắn nhíu mày, nói: "Đệ học đâu ra mấy lời như vậy?"
"Ta. . . . . ." Trì Kính Dao nhỏ giọng nói: "Ta đọc trên thoại bản."
"Lại là Dương Diệu!" Bùi Dã bất đắc dĩ nói: "Những cuốn thoại bản của hắn đệ chỉ đọc là được, đừng có học theo."
Trì Kính Dao không biết sao lại nhớ tới những tờ thoại bản mình đọc cho Bùi Dã nghe lúc hắn giả vờ hôn mê.
"Không học đâu." Thiếu niên cố nhịn cười nói.
Bùi Dã thoáng liếc sắc mặt của cậu, dường như cũng nhớ tới đợt đó, sắc mặt hơi đỏ lên một chút.
"Nhị ca, huynh có biết bỏ trốn nghĩa là sao không?" Trì Kính Dao tò mò hỏi.
"Không biết." Bùi Dã nói.
"Bỏ trốn nghĩa là. . . . . ." Thiếu niên định giải thích cho hắn.
"Ta biết nó có nghĩa là gì." Bùi Dã cắt ngang lời cậu.
Trì Kính Dao thấy vẻ mặt hắn ngượng ngùng, cảm thấy trêu rất vui liền tiếp tục nói: "Ta thấy trong thoại bản viết, nếu có người tự định chuyện chung thân, người nhà không đồng ý thì họ sẽ nhân lúc đêm tối lén trốn khỏi nhà cao chạy xa bay."
"Nhị ca. . . . . ." Thiếu niên bước lên một bước, đột nhiên nói với Bùi Dã: "Huynh có từng nghĩ, nếu sau này chúng ta. . . . . ."
Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Trì Kính Dao liền thấy ý cười trên mặt cậu đã sớm tan, chỉ còn lại vẻ bất an.
"Huynh nói nếu sau này phụ thân và mẫu thân, còn có đại ca đại tẩu biết sẽ nghĩ thế nào về chúng ta đây?" Trì Kính Dao nhìn về phía Bùi Dã, hỏi: "Hai chúng ta đều là nam, tương lai cũng không thể nào thành thân. . . . . . ."
Ánh mắt Bùi Dã buồn bã, nắm lấy tay của thiếu niên.
Hai người im lặng một lúc, Bùi Dã hỏi cậu: "Đệ có sợ không?"
"Ta không biết." Trì Kính Dao nói: "Ta chỉ đang lo. . . . . ."
Bùi Dã nắm tay của cậu chặt hơn, nói: "Đừng lo lắng, có ta đây."
Mặc dù Bùi Dã nói như vậy, nhưng trong lòng thiếu niên vẫn thấy hơi thấp thỏm.
Chuyện này, nếu không nghĩ thì thôi, bây giờ một khi đã bắt đầu thì nó sẽ luôn gợi ra.
Trên đường về, Bùi Dã vẫn không nói gì.
Trì Kính Dao có thể cảm giác được tâm trạng của nhị ca cậu không tốt.
Cậu thấy hơi hối hận khi nhắc tới chuyện này, mặc dù sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhưng hiện giờ họ vừa mới bắt đầu, nếu chưa gì đã phiền não chuyện tương lai như vậy e là sẽ càng thêm nhiều phiền muộn hơn.
Nhưng nói cũng đã nói, muốn thu lại cũng không được.
Sau khi hai người quay lại trại thương binh, Trì Kính Dao lại đi khám một vòng, Bùi Dã lại đi tìm Chương đại phu.
Hắn nói sẽ dẫn Trì Kính Dao đi, không phải là chuyện nhất thời xúc động.
Hai ngày nay hắn đã quan sát cẩn thận, biết hiện giờ người trong doanh trại thương binh hoàn toàn đủ dùng, cho dù hắn dẫn Trì Kính Dao đi cũng sẽ không ảnh hưởng gì. Huống chi thương thế của thương bi trong doanh trại cũng đã dần hồi phục, hiện giờ chỉ cần có người đúng giờ tới kiểm tra bôi thuốc là được, việc bôi thuốc nhỏ nhoi này chỉ cần tìm đại một người trong doanh trại cũng có thể làm được, không nhất thiết phải để Trì Kính Dao ra tay.
"Được chứ, ngày đó khi hắn nói muốn ở lại, ta đã cảm thấy không cần thiết rồi." Chương su huynh nghe Bùi Dã nói muốn dẫn Trì Kính Dao đi, vội nói: "Mấy ngày nay A Dao vất vả không ít, làm nhiều việc hơn cả ta, hắn nên nghỉ ngơi từ sớm rồi."
"Vậy thì tốt quá, hôm nay bọn ta sẽ xuất phát, nhưng ta sẽ để thân binh của ta ở lại." Bùi Dã nói: "Có chuyện gì huynh cứ tìm Bùi Thanh là được, trước giờ hắn làm việc rất ổn thỏa."
Chương sư huynh vội nói: "Được, ngươi cứ yên tâm đi. Nhưng hôm nay xuất phát, trước khi trời tối mịt sợ là các ngươi sẽ không được được chỗ dừng chân đâu?"
"Hết cách rồi, bây giờ thời tiết nóng, tìm đại một chỗ qua đêm là được." Bùi Dã nói.
Chương sư huynh thấy thế liền không nói thêm gì nữa, chỉ dặn hai người đi đường cẩn thận.
Sau khi Bùi Dã quay về liền thu dọn chút đồ đặc hai người cần dùng trên đường.
Đợi khi Trì Kính Dao quay về, hắn đã sắp xếp xong bọc hành lý.
"Hôm nay chúng ta xuất phát sao?" Trì Kính Dao kinh ngạc nói.
Cậu còn tưởng Bùi Dã nói đi xuyên đêm là nói đùa chứ, không ngờ lại là thật.
"Với hiểu biết của ta về Du tướng quân, chuyện của chất tử kia tất nhiên sẽ không dừng." Bùi Dã nói: "Hôm nay còn đích thân tới truyền lời, lần tới nếu tên chất tử kia quấy ác hơn, nói không chừng hắn sẽ dứt khoát đưa người sang cho chúng ta mất."
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, cậu cảm thấy đúng thật là có khả năng đối phương sẽ làm vậy.
Hơn nữa chất tử Trần Quốc kia nhìn đơn thuần vô hại, thật ra lại rất bướng bỉnh, còn không hiểu sự đời.
Cho nên nếu chất tử kia thật sự quấy, nhất định phải dỗ dành.
"Ta đón tới lần sau, chúng ta có thể sẽ bị ép phải theo chân bọn họ về biên thành." Bùi Dã nói: "Thậm chí không chỉ là biên thành, có thể họ sẽ trực tiếp gặp sư phụ ta mượn người, để chúng ta hộ tóng họ đi thẳng tới kinh thành."
Nếu thật sự tới bước này, bọn họ muốn chạy cũng rất khó.
Cho nên sau khi Trì Kính Dao nghe Bùi Dã phân tích xong, nhanh chóng quyết định chạy trốn trước cùng với Bùi Dã.
Trước khi đi, Trì Kính Dao đi gặp Chương sư huynh và Nguyễn Bao Tử.
Nguyễn Bao Tử đã sớm nghe qua chuyện về chất tử Trần Quốc, tất nhiên cũng khuyên cậu chuồn là thượng sách.
"Nhị ca ta để lại thân binh của huynh ấy ở lại đây, hiện giờ trong doanh trại không thiếu nhân lực, nếu ngươi đồng ý thì cũng có thể đi cùng với bọn ta." Trì Kính Dao nói.
"Ta muốn đi cùng với bọn họ, như vậy còn có thể được ngồi xe ngựa, ta không muốn cưỡi ngựa." Nguyễn Bao Tử nói:"Nơi này cách biên thành không xa, ngươi cứ đi với nhị ca ngươi trước đi, không cần phải lo cho ta."
Lần nào Nguyễn Bao Tử cưỡi ngựa cũng không có trải nghiệm tốt, cho nên hắn rất ghét phải cưỡi ngựa.
Huống chi hắn đi theo Trì Kính Dao về biên thành cũng không có chuyện gì làm, ở lại đây cũng không lâu lắm, hai người sẽ mau chóng gặp lại nhau thôi.
"Vậy cũng đúng, thuốc ta đều để lại hết, ngay ở trong phòng thuốc đấy." Trì Kính Dao nói.
Nguyễn Bao Tử nghe vậy vỗ vỗ lên cánh tay của cậu, cũng không nói gì thêm nữa.
Trải qua khoảng thời gian rèn luyện này, Nguyễn Bao Tử cũng lớn lên không ít.
Hiện giờ hắn đã sớm không còn là tiểu thiếu niên chuyện gì cũng dựa dẫm vào Trì Kính Dao nữa.
Hôm đó, Trì Kính Dao và Bùi Dã dẫn theo Đại Lão rời khỏi doanh trại thương binh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xung-hy-con-dau-nuoi/chuong-98.html.]
Trì Kính Dao nhanh chóng phát hiện đường mà Bùi Dã dẫn cậu đi hình như không giống đường lúc cậu tới đây.
Trong lòng cậu hơi tò mò, nhưng thấy vẻ mặt Bùi Dã rất tự nhiên nên cũng không hỏi nhiều.
Tới xế chiều, Bùi Dã dẫn Trì Kính Dao tới một gò đất.
Đứng trên gò đất có thể nhìn thấy một ngôi làng bỏ hoang cách đó không xa.
"Ta nghe người ta từng nói, nếu trước khi rời khỏi nơi nào đó mà gặp phải một tình cảnh thật đáng sợ, như vậy sau này bất kể đã qua bao lâu, khi nhớ tới nơi đó thì trong tâm trí chỉ nhớ rõ tình cảnh đáng sợ nhất kia." Bùi Dã kéo tay Trì Kính Dao, nói: "Cho nên ta nghĩ, dẫn đệ tới đây xem thử. Như vậy sau này mỗi khi đệ nghĩ tới nơi này, điều nhớ rõ nhất chính là hôm nay chứ không phải chuyện đã trải qua lúc đệ 7 tuổi."
Trì Kính Dao nghe vậy sống mũi hơi cay, hai mắt lập tức đỏ lên.
Nơi mà Bùi Dã dẫn cậu tới chính là nơi mà Trì Kính Dao trong sách từng sống vào lúc 7 tuổi.
Sau đó bị thổ phỉ đồ sát, cha nương của Trì Kính Dao bất hạnh chết thảm.
Vì cậu đã dung hợp trí nhớ của Trì Kính Dao cũ, cho nên cũng tiếp nhận phần cảm xúc của đối phương. Xét theo một nghĩa nào đó, nơi đây quả thật là cố hương của cậu.
"Người trong thôn có một ngôi mộ hợp táng, đệ có muốn đi xem không?" Bùi Dã hỏi.
"Ừm." Trì Kính Dao nói: "Ta muốn đi tế bái họ một chút."
Bùi Dã nói: "Hôm nay hơi muộn rồi, sáng mai đi tìm quanh đây xem có nơi nào mua được nhang đèn không, đặt mua một chút nhang.
"Không cần nhang đâu." Trì Kính Dao nói xong đi tới gần đó hái một chút hoa dại.
Bây giờ đang lúc cuối hạ, đúng vào thời điểm hoa dại quanh biên thành mọc tốt nhất.
Bùi Dã thấy liền cùng hái chút hoa dại với cậu, hai người cùng đi tới mộ hợp táng tế bái.
Trì Kính Dao không hề có chút kinh nghiệm gì với việc tế bái này, nhưng cậu từng thấy cảnh tượng này trên phim, biết ngoại trừ nhang đèn tiền giấy, bình thường còn chuẩn bị chút đồ ăn. Cho nên cậu liền vào trong thương thành hệ thống, đổi một chút đồ ăn đặt trước mộ hợp táng.
Bùi Dã đã không còn kinh ngạc với trò "ảo thuật" này của cậu, không hỏi thêm một câu nào.
Hôm đó, sau khi hai người tế bái xong, sắc trời cũng đã ngả đen.
Bùi Dã định dẫn Trì Kính Dao tới ngôi làng gần đó tá túc, nhưng bọn họ vừa rời đi không lâu thì trời nổi gió.
"Nhịn lâu như vậy cuối cùng cũng mưa rồi." Trì Kính Dao nói.
"Tới hơi không đúng lúc rồi." Bùi Dã thấy sắc trời bắt đầu tối, không dám để Bùi Dã tự cưỡi ngựa, liền để cậu ôm Đại Lão ngồi ở phía trước cùng cưỡi một con ngựa với mình, một con ngựa khác thì đi theo sau bọn họ.
Cũng may cách đó không xa có một cái trại quân sự bỏ hoang.
Mặc dù hiện giờ trong trại quân sự không có ai đóng giữ, nhưng phòng ốc đều rất nguyên vẹn.
Bùi Dã dắt ngựa vào chuồng buộc dây cẩn thận, lúc này mới dẫn Trì Kính Dao đi tìm một phòng hơi giống kiểu phòng ở.
Hai người vừa mới tiến vào phòng, bên ngoài đã đổ mưa, cơn mưa đó cực kỳ lớn, mang theo cảm giác mát mẻ lâu không thấy.
"Đêm nay chỉ có thể chấp nhận ở lại đây thôi." Bùi Dã nói.
Hắn nói xong quan sát một vòng quanh phòng, thấy căn phòng rỗng tuếch, chỉ có một chiếc giường và hai chiếc ghế gập bị rách.
Đại Lão lại rất không khách khí, tự kéo cái ghế ra ngồi trước cửa ngắm mưa.
Bùi Dã thấy thế ngồi lên chiếc ghế gập khác, sau đó ôm Trì Kính Dao để cậu ngồi lên đùi mình.
"Nhị ca. . . . . ." Trì Kính Dao ôm cổ Bùi Dã tựa vào lòng hắn, nói: "Huynh có thấy chúng ta như đang thật sự bỏ trốn không?"
Bùi Dã nhíu mày nói: "Không thể gạt chuyện bỏ trốn đi được sao?"
"Nếu huynh không thích, ta sẽ không nói nữa." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nhìn thiếu niên trong lòng, nói: "Lúc trước đệ hỏi ta, ta từng nghĩ tới tương lai chưa. Đương nhiên là ta đã từng nghĩ, sau khi biết được tình cảm của mình đối với đệ, ta đã nghĩ tới tương lai của chúng ta vô số lần rồi."
Vào thời điểm đó, Bùi Dã cũng không ôm nhiều hy vọng với chuyện này.
Hắn luôn cảm thấy thiếu niên sẽ không thích mình, cho nên chuẩn bị sẵn tư tưởng sẽ chôn giấu chuyện này cả đời.
"Ta từng nghĩ rất nhiều rất nhiều viễn cảnh tương lai của chúng ta, có tốt, có cả xấu." Bùi Dã nói: "Nhưng mà, đệ có biết ta sợ nhất là viễn cảnh nào không?"
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nhất thời đoán không ra, liền hỏi: "Là cái nào?"
"Ta sợ nhất chính là. . . . . . viễn cảnh không có đệ." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nghe vậy trong lòng xúc động, cảm giác nơi mềm mại nhất trong tim như bị ai đó gãi nhẹ vào.
Nhị ca cậu trước giờ kiệm lời, nhưng nói lời ngon ngọt lại không thua kém ai.
"Nhị ca. . . . . ." Thiếu niên tựa vào lòng Bùi Dã, nhỏ giọng nói: "Ta thấy hơi lạnh.
Bùi Dã nhìn thấy thiếu niên gần trong gang tấc, bên tai là tiếng mưa rơi bên ngoài, ngay khắc đó hắn bỗng nhớ tới một cảnh trong thoại bản.
Hô hấp hắn hơi loạn, nâng tay chậm rãi xoa hai má thiếu niên, sau đó không kìm lòng được mà tiến tới.
Thiếu niên cũng không bài xích hành động của hắn, thậm chí còn hơi nghiêng người về phía hắn, một bàn tay căng thẳng nắm lấy xiêm y của hắn.
Ngay khi môi hai người sắp chạm nhau, Bùi Dã đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: "Ngày trước lúc ở doanh trại thương binh, đệ nói đệ lạnh, có phải cũng. . . . .
"Nhị ca!" Trì Kính Dao nhíu mày nói: "Huynh có cần phải bàn luận chuyện đó vào lúc này không?"
Bùi Dã nghe vậy vội hồi thần, lại cẩn thẩn tiến tới bên môi thiếu niên.
Ngay khi đôi môi hai người dán vào nhau, Trì Kính Dao căng thẳng đến mức như quên luôn hô hấp.
Cậu nhắm mắt lại, tim đập cực nhanh, cảm giác ngay khắc đó toàn thế giới đều tĩnh lặng.
Sau đó, gần như xuất phát từ phản xạ, cậu thè lưỡi ra liếm một cái lên môi của Bùi Dã.
Bùi Dã cảm giác xúc cảm ấm áp nơi đầu môi, cơ thể hắn cứng đờ, nhanh chóng nhận ra đó là gì, sau đó vô sự tự thông hôn lại thiếu niên.
Nhưng vì Bùi Dã quá kích động, xem nhẹ chuyện hiện giờ hai người đang ngồi trên một cái ghế gập bình thường.
Vì thế ngay sau đó, cùng với tiếng gỗ bị gãy do ghế gập không chịu nổi trọng lực, Bùi Dã ôm Trì Kính Dao trong lòng cùng ngã nhào xuống đất.
Con khỉ Đại Lão quay đầu lại nhìn hai người dưới đất: ???