Xửng Hấp Trinh Nữ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-12-25 02:38:25
Lượt xem: 2,944
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCh8rI9Ue
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những ngón tay màu xanh xám của ông nắm c.h.ặ.t lấy cổ tay Hàn Phong.
Hàn Phong giật nảy : "Mẹ kiếp, ma kìa!"
Định thần , thấy đó là Tam thúc công thì trong mắt đầy vẻ giận dữ.
"Lão già c.h.ế.t tiệt cái gì đấy! Mau buông tay !"
Tam thúc công khà khà .
"Lục Linh, còn ngẩn đó gì? Không mau bảo ổng buông !"
nhớ lời dặn bên tai.
Mỗi đàn ông dẫn núi, đều đưa đến miếu Sơn Thần .
Sơn Thần nương nương xem qua mới đưa động phòng.
sang an ủi Hàn Phong, bảo rằng lạ núi bái Sơn Thần .
Hắn nhíu c.h.ặ.t mày, rõ ràng là .
Ánh mắt lướt , cơ thể dán sát , phả nóng tai dụ dỗ:
"Gặp Sơn Thần xong là thể động phòng với em ."
Hàn Phong thấy hai chữ "động phòng", ánh mắt từ từ di chuyển xuống n.g.ự.c .
Yết hầu chuyển động, vô thức nuốt nước bọt.
"Thôi ."
Hàn Phong cùng Tam thúc công.
vội vàng chạy về nhà thăm chị.
4
Phủi những hạt tuyết , khẽ đẩy cửa .
Chị đang giường, chầm chậm lật xem cuốn album ảnh tay.
Trong album là những bức ảnh gửi về cho chị hàng tháng.
Xe cộ như nước, những tòa nhà cao tầng...
Đó là thế giới mà dù leo lên đỉnh núi cũng chẳng thể thấy.
cả đời chị cũng ngoài nữa.
bước nhanh chân hơn, mặt nở nụ .
"Chị, em về ."
Chị ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh tái nhợt cuối cùng cũng chút sinh khí.
"Tiểu Linh Đang!"
Chị dang rộng vòng tay, nhào lòng chị.
"Tiểu Linh Đang, vất vả cho em ."
"Không vất vả ạ!"
ôm lấy thể gầy yếu của chị, lắc đầu quầy quậy.
đút miếng bánh quế hoa tay miệng chị.
"Chị đừng sợ! Em về , sẽ để chị xảy chuyện ."
Chỉ cần chị sống, bảo gì cũng chịu.
Người trong làng ghét bỏ chị, bảo chị là phế nhân, đến đàn ông cũng chẳng thèm liếc mắt chị lấy một cái.
trong mắt , chị là dịu dàng nhất, lương thiện nhất đời.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chị sẽ lén giấu đồ ăn cho khi đói đến mức ngủ .
Sẽ ôm c.h.ặ.t lấy , che chắn khi cha đ.á.n.h mắng.
Hồi nhỏ, câu nhiều nhất chính là "Đừng sợ, chị đây".
Bây giờ, đến lượt bảo vệ chị .
cùng chị lật xem album, kể cho chị từng chút một về thế giới bên ngoài.
"Chị, đợi em nghiệp , em sẽ đưa chị xuống núi!"
Chị xoa đầu , đang định gì đó.
"Lục Linh, chị con là con, ngoài nó sẽ càng thấp hèn hơn thôi."
Mẹ mở cửa, tay ôm một bộ y phục màu đỏ.
nắm tay chị, vội giải thích: "Không ! Con—"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xung-hap-trinh-nu/chuong-2.html.]
"Thôi đừng nữa, sắp đến giờ lành ."
"A Nhu, quần áo , đến lúc miếu Sơn Thần ."
Sắc mặt chị tái mét, bàn tay đang cầm album bỗng siết c.h.ặ.t.
Chân của chị chính là gãy ở miếu Sơn Thần.
dậy với : "Con cũng . Con sẽ cõng chị."
Mẹ nhón một miếng bánh ngọt bàn ăn nhét miệng .
"Biết hai chị em con tình cảm nhưng ! Con đến tuổi! Nhỡ để Hàn Phong thấy con thì thế nào?"
"Con ở nhà ngủ một lát , đợi chị con lễ xong thì con hẵng đón nó."
chịu, lập tức sa sầm mặt mày, lạnh giọng :
"Ra ngoài một chuyến, gan to lên đấy—"
"Tiểu Linh Đang, lời ." Chị ôn tồn khuyên , leo lên lưng . "Hãy ngủ một giấc thật ngon đợi chị về."
Có lẽ là do quá mệt.
Cơ thể dần mất hết sức lực, ngã xuống giường ngủ .
5
lạnh đến mức tỉnh giấc, cửa sổ mở toang từ lúc nào.
Tuyết rơi phủ kín nửa .
dậy đóng cửa sổ nhưng thấy hướng từ đường lập lòe ánh lửa, văng vẳng tiếng than vọng .
mở điện thoại xem, chợt tỉnh cả .
Đã năm canh giờ trôi qua !
Vậy mà trong nhà tĩnh lặng như tờ, chẳng ai.
Miếu Sơn Thần ở núi cũng im ắng lạ thường, ngay cả ánh nến cũng thấy .
Trong lòng hoảng hốt rõ lý do.
Sự hoảng hốt lên đến đỉnh điểm khi thấy Hàn Phong một từ miếu Sơn Thần.
Lúc Hàn Phong thấy , mặt thoáng chút tự nhiên.
"Lục Linh, em tới đây?"
Sau đó ngoái lưng, vẻ tự nhiên trong mắt biến thành sự tức giận.
Hắn chỉ quát: "Lục Linh, em thế hả? Vứt một ở chỗ !"
Mắt chằm chằm .
"Chị ?"
Hàn Phong nhíu mày, giọng to hơn một chút, phần mất kiên nhẫn: "Chị em cái gì? Lục Linh, lời em thấy ?"
"Về trường xong, chia tay với em..."
"Ở từ đường."
Một giọng nữ yểu điệu vang lên trả lời .
Lục Thiến ngáp dài bước từ lưng Hàn Phong.
Cô xoa xoa eo, chỉ về hướng từ đường : "A Linh, chị mày ở từ đường ."
"Nếu mày chạy qua đó bây giờ, lẽ còn gặp chị một cuối. Muộn thêm tí nữa... thì chỉ còn là một vũng nước thôi."
điên cuồng chạy về phía từ đường, vấp ngã đến vỡ đầu cũng chẳng để tâm.
Lục Thiến là cháu gái Tam thúc công. Hai năm cô xuống núi thấy về nữa.
Sao bây giờ đột ngột trở về?
Cô bằng tuổi chị , ngay cả sinh nhật cũng cùng một ngày...
nhớ đến cái nồi to tướng đặt trong từ đường.
Tim đập nhanh điên cuồng.
đẩy cửa lớn từ đường thì thấy cha và đang bệt đất.
Hai hướng vẻ mặt đau khổ về phía xửng hấp lớn giữa từ đường mà kìm nén tiếng .
Trên mặt đất vương vãi đầy tóc dài, còn cả quần áo lót của chị.
Tam thúc công rít điếu cày, chỉ tay cha .
"Lão Nhị, mà nữa là chọc giận Sơn Thần nương nương đấy! Đến lúc đó thằng Ba nhà bình an thì khó lắm nha."