Xuất Giá Giải Nguy - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-06-05 14:07:08
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm qua chiến thắng Bác Lăng trở về, dẹp quân phản loạn Trần Tường ở Tịnh Châu, tối nay là đại hôn của quân hầu, trong doanh trại g.i.ế.c dê mổ heo, phá lệ uống rượu khen thưởng, cũng là rượu mừng quân hầu ban xuống.
Ngụy Thiệu từ năm 17 tuổi bắt đầu tự điều quân. Mỗi khi hành quân đều ăn chung nồi, ngủ chung lều với tướng sĩ, khi phá thành đoạt đất thì luôn xung phong dẫn đầu gương cho binh sĩ, nhưng lúc trị quân cực kỳ nghiêm khắc, kỷ luật nghiêm minh. Binh sĩ kính trọng sợ hãi , ngày thường ít cơ hội thể thoải mái ăn uống một phen, vì thế tối nay họ đều vui mừng gấp bội, ngoài thành trong trại cũng đốt lửa tưng bừng, khắp nơi đều tiếng hát vang dội.
Rượu nửa tuần thì phía chợt tiếng hoan hô ầm ĩ, binh sĩ nháo nhào chạy qua xem, bất ngờ thấy Ngụy Thiệu khỏi thành đến quân doanh, mời rượu cảm ơn các tướng sĩ dũng chiến đấu để giành Bác Lăng.
Quân hầu trong đêm tân hôn vẫn quên khỏi thành thăm hỏi tướng sĩ. Toàn bộ quân doanh lập tức sôi nổi hẳn lên, bộ binh sĩ vây quanh , tranh mời rượu chúc mừng tân hôn, Ngụy Thiệu vẻ mặt tươi , hào khí ngất trời, ai đến cũng cự tuyệt. Ngụy Lương cùng sợ say quên mất động phòng, đành liên tục cản , cuối cùng mới thể giúp Ngụy Thiệu thoát về thành, chỉ là lúc , đêm cũng quá khuya .
…
Làm lễ xong, tân nương dẫn về phòng tân hôn ở Xạ Dương xá, nơi Ngụy Thiệu vẫn thường xuyên ngủ . Tiểu Kiều cởi lễ phục xong, nàng bảo Xuân Nương và các thị nữ nghỉ . Thị nữ nối đuôi ngoài, cuối cùng chỉ còn Xuân Nương vẫn đó, lưỡng lự chịu .
Trượng phu của Xuân Nương vốn là gia binh của nhà họ Kiều, lúc bà hai mươi tuổi sinh một đứa con gái, nhưng còn đầy tháng thì trượng phu c.h.ế.t trong một trận. Sau đó cha chồng chịu chứa chấp bà nữa, định gả bà để đổi lấy tiền, về bọn họ tin Sử Quân phủ một tiểu thư mới sinh, đang tìm một nhũ mẫu thích hợp. Bọn họ nghĩ nếu bà chọn trúng, thì tiền thưởng chắc chắn sẽ nhiều hơn việc bán bà con dâu cho , thế là tìm cách đưa bà .
Xuân Nương dung mạo đoan chính, thể khỏe mạnh, mẫu Tiểu Kiều cho dò hỏi, bà ngày thường an phận hiền hậu, trượng phu mất, còn cha chồng chỉ bán bà , cũng thấy tội nghiệp. Hơn nữa trượng phu của bà cũng là vì chiến đấu cho Kiều gia mà chết, vì mẫu Tiểu Kiều cũng kiêng dè, mời bà cốt đến lễ để bà nhũ mẫu cho Tiểu Kiều. Xuân Nương đội ơn báo đáp, dụng tâm dưỡng dục Tiểu Kiều, từ đó đến nay. Bây giờ Tiểu Kiều gả nơi xa, bà tất nhiên rời bỏ nàng, vì cũng theo.
TBC
Thời khắc động phòng hoa chúc, vốn là ngày lành cảnh , nhưng dường như thiếu một phần viên mãn. Xuân Nương nhớ dáng vẻ của Ngụy Thiệu, trường thể tráng, khổng vũ hữu lực, liền là dạng quen liếm m.á.u lưỡi đao, mà nữ tử Sử Quân thể chất mềm mại yếu ớt, bắp đùi cũng to bằng cánh tay , đến tuổi cập kê, nhỡ Ngụy Thiệu tính tình hung bạo, cư xử thô lỗ, chỉ sợ nàng chịu khổ, trong lòng bà lo lắng thôi.
Tuy Xuân Nương chỉ là tỳ nữ, nhưng cũng xem như là một nửa mẫu nàng. Tiểu Kiều thấy bà cứ thôi, vẻ mặt lo lắng, nàng đành an ủi bà.
Xuân Nương gắng gượng bày vẻ mặt tươi , còn kề bên tai Tiểu Kiều liên tục dặn dò, đợi lúc Ngụy hầu phòng cùng lễ Chu Công*, nên tỏ mảnh mai yếu ớt, kích thích yêu thương, nam tử một khi thương yêu thì tự nhiên cũng sẽ cư xử dịu dàng hơn.
(*Lễ Chu Công: vợ chồng ở cùng một phòng, quan hệ với )
“Tuyệt đối cậy mạnh. Người nhớ lấy, nhớ lấy!”
Tiểu Kiều bà cứ dặn dò mãi, lúc mới hiểu bà cứ chậm chạp . Mặc dù sống hai đời , nhưng ở phương diện nàng vẫn đủ kinh nghiệm, xong mặt nhịn đỏ lên, chỉ gật đầu lung tung đồng ý.
Xuân Nương lúc mới buông tay nàng, cúi đầu bước khỏi tân phòng.
Trong phòng cuối cùng chỉ còn Tiểu Kiều, chờ đợi tân lang Ngụy Thiệu đến.
Đây là một gian phòng ngủ ngăn nắp mà rộng lớn, cửa bài trí một chiếc bình phong màu đen cao hơn đầu , vẽ hình sáu con rồng đạp mây, ngăn cách phòng ngủ thành hai gian trong ngoài. Trên giường lớn bên cạnh bình phong trải một bộ chăn đệm mới tinh màu đỏ, chăn gối chỉnh tề, màn trướng đính ngọc bích treo rủ xuống hai bên, là trang sức, cũng trừ tà cho phòng tân hôn. Trên mặt đất phía đối diện đặt một chiếc sạp thấp hình chữ nhật để , bên phủ đệm, chính giữa phòng một chiếc bàn con, ngoài còn một tủ thấp, một chiếc hòm vuông để dựa tường, kệ đèn, một đôi nến đỏ thô ráp nhỏ như cánh tay trẻ con đang cháy, ngoài những thứ đó trong phòng cũng còn bất cứ đồ trang trí nào nữa.
Tiểu Kiều đánh giá xong căn phòng, một ở chính giữa, nến đỏ đến ngây ngốc.
Có lẽ do lúc nãy ảnh hưởng từ những lời của Xuân Nương về chuyện phòng the, cứ thế ngơ ngẩn suy nghĩ, lúc đầu Tiểu Kiều cũng cảm thấy gì to tát, mà lúc nàng dần thấy khẩn trương.
Ở kiếp , nhiều năm đó Tiểu Kiều từng âm thầm đến gặp mặt đường tỷ Đại Kiều cuối, khi Ngụy Thiệu xưng đế, bên còn một nữ nhân sủng ái, mà Đại Kiều danh nghĩa là nương tử của thì chẳng thèm quan tâm, kệ nàng tự sinh tự diệt.
Cũng vì gặp đó mà Tiểu Kiều mới , hóa kể từ ngày đầu Đại Kiều gả cho , chẳng chạm qua nàng dù chỉ một đầu ngón tay.
Mặc dù Đại Kiều quốc sắc thiên hương bằng Tiểu Kiều, nhưng cũng là một mỹ mạo xinh . Vậy mà hề chạm qua nàng dù chỉ một , thể thấy căm hận Kiều gia đến mức nào. Đã căm thù đến thế, mà còn đồng ý lấy con gái Kiều gia, chứng tỏ là tâm cơ, ẩn nhẫn, bình thường chắc .
Kiếp ấn tượng về là như , nên Tiểu Kiều cảm thấy đêm nay, Ngụy Thiệu chắc cũng sẽ chạm . Chỉ cần gì với , thì chuyện cũng dễ dàng hơn.
lỡ thì ?
Nếu viên phòng ( chuyện vợ chồng) với nàng, thì với hình và trọng lượng của , chỉ cần mạnh xuống thôi cũng thể ép nàng thổ huyết, nếu tâm tình thoải mái —— khả năng lớn, đến khi thú tính bộc phát, thì với thể xuất giá – nhưng thực còn hai ngày nữa mới đủ mười lăm tuổi của nàng, e rằng nàng chịu nổi.
Nàng thật sự nào hình dung dáng vẻ của giống như Xuân Nương , lúc chuyện , ở cái gì mà lấy nhu thắng cương. Tiểu Kiều kiếp từng gả cho Lưu Diễm, mặc dù là ngây thơ gì, nhưng ở phương diện nàng còn kịp tích lũy kinh nghiệm thực chiến thì biến thành Tiểu Kiều bây giờ.
Tiểu Kiều càng nghĩ càng chắc chắn, cuối cùng nàng lấy bình tĩnh, tiếp tục xuống giường lớn màn trướng đối diện đến ngẩn .
…
Khi tới đây, nàng quen tư thế của nơi . Hiện tại ghế dựa chân cao chỉ xuất hiện trong bộ lạc Hồ ở phương Bắc, còn ở đây ghế cao coi là hành động lỗ mãng. Trước mặc khác, lúc xuống, nàng chỉ thể chọn một trong hai tư thế. Hoặc là m.ô.n.g đè lên gót chân xổm, tư thế hằng ngày tương đối thoải mái, hoặc là, m.ô.n.g nhấc lên, thẳng tắp, gọi là quỳ thẳng, tên khác là quỳ, là loại tư thế khi chuẩn dậy hoặc đón khách, biểu thị thái độ tôn kính.
Dù là loại tư thế nào, Tiểu Kiều đều thể giữ lâu, càng thể giống như Xuân Nương im suốt một canh giờ để thêu thùa may vá. Ngày ở nhà, chỉ cần ngoài, thì cho dù Xuân Nương trách là khiếm nhã nàng vẫn cứ duỗi thẳng hai chân để thả lỏng, nên đến giờ nàng vẫn học cách quỳ lâu.
Tiểu Kiều nghiêm chỉnh một lúc lâu sạp vẫn thấy Ngụy Thiệu trở về. Bên ngoài hết sức im ắng, thấy tiếng gì cả, thấy nàng bèn duỗi thẳng chân, kéo cái hòm bên cạnh dựa xuống, buông lỏng tứ chi, nửa nửa tựa giường.
Bên ngoài trời đông giá rét, còn trong phòng đặt một chậu than nóng rực, ấm áp, trong khí tản mùi huân hương nhàn nhạt. Đêm qua nàng ngủ ngon giấc, hôm nay mệt mỏi lễ cả ngày, dần dần, Tiểu Kiều mệt mỏi rã rời, đang lúc m.ô.n.g lung sắp ngủ thì bỗng bên thấy tiếng động.
Có đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-9.html.]
Sau đó, nàng thấy tiếng thị nữ bên ngoài kêu: “Nam quân về.”
Nam quân là từ xưng hô mà nô bộc và thê gọi với nam chủ trong nhà, đối lập với đó là nữ quân.
Cơn buồn ngủ của Tiểu Kiều ngay lập tức bay mất, dụi dụi mắt, nhanh chóng trở bò lên sạp, về tư thế quỳ, ngay đó nàng thấy tiếng cánh cửa đẩy , ngẩng đầu lên, thấy tấm bình phong một dáng cao lớn, vẻ vững, lảo đảo như sắp ngã.
Tiểu Kiều giật vội vàng dậy, chuẩn bước xuống giường thì bóng thẳng , qua bình phong, xuất hiện mặt nàng.
Có Ngụy Thiệu ?
Hắn vẻ uống ít rượu, khuôn mặt sắc nét lạnh lùng giờ ửng đỏ, khi bước liền thẳng trong, tự cởi bỏ mũ áo, “‘Xoạt… Phịch” một tiếng ném lên bàn trang điểm, cũng thèm liếc Tiểu Kiều còn đang quỳ gối nửa sạp phía đối diện, đến giường lớn, một tay vén màn lên, những viên ngọc bích va chạm lẫn , vang lên âm thanh réo rắt.
Tiếp đó, tiếng giày “Bịch”, “Bịch” rơi xuống đất, đó căn phòng trở nên tĩnh lặng.
…
Tiểu Kiều thấy trèo thẳng lên giường, cảm giác như chớp mắt ngủ, sống lưng căng thẳng cuối cùng cũng thể buông lỏng.
Nàng thầm thở một , hai mắt chằm chằm Ngụy Thiệu giường, từ từ khôi phục tư thế quỳ.
Có lẽ thật sự ngủ . Hoặc là say rượu mất rồi.
Một lúc lâu , Tiểu Kiều từ từ chậm rãi duỗi thẳng hai chân, tay nắm thành quyền, nhẹ nhàng đ.ấ.m bóp hai chân đang sưng đau, trở dáng nửa dựa nửa lúc nãy.
Cứ thế, một kẻ giường, một sạp, cả hai đều bình an vô sự.
Không khí trong phòng, ngoại trừ huân hương đốt từ lúc đầu, còn thoang thoảng xen lẫn mùi rượu từ Ngụy Thiệu. Ngửi lâu cũng còn khó chịu, điều đầu óc mê man.
Đêm khuya. Tiểu Kiều cứ thế tựa sạp, thỉnh thoảng ngủ gà ngủ gật, đôi lúc bỗng nhiên giật , mở mắt thấy Ngụy Thiệu vẫn giường cao mới nữa thả lỏng, tiếp tục ngủ gật. Cứ hết đến khác, cho đến cuối nàng tỉnh vì lạnh.
Ngoài cửa sổ vẫn tối đen. Nhìn độ dài còn của nến hỉ thì lẽ bây giờ canh tư. Than trong chậu cũng gần tắt, chỉ còn tỏa một chút độ ấm, trong phòng lạnh ngắt, cái lạnh bên ngoài liền thấm .
Cả Tiểu Kiều rét run, hai tay ôm chặt , xoa nhẹ hai bên cánh tay nổi đầy da gà vì lạnh, nàng đoán chắc chỉ một lúc nữa thôi trời sẽ sáng, đó chằm chằm Ngụy Thiệu giường, thấy hề nhúc nhích, chần chờ một lúc, cuối cùng nàng xuống sạp, rón rén đến gần giường.
Trong phòng ngủ, theo tập tục của tầng lớp quý tộc thời , mặc kệ phu thê cùng chăn gối , giường lúc nào cũng để hai chiếc chăn.
Ngụy Thiệu lúc ở mép giường nghiêng ngoài, còn thèm đắp chăn, hai chiếc chăn lúc đều đặt hết phía trong giường, vẫn gấp chỉnh tề.
Tiểu Kiều nhẹ nhàng một tiếng động, đến cuối giường, cạnh chân Ngụy Thiệu.
Nàng lặng lẽ một cái.
Hắn ngửa, bởi vì cao chân dài nên cả chiếm hơn nửa chiếc giường, mặt đỏ hồng vì rượu giờ giảm bớt. Có thể do ánh đèn mờ chiếu tới góc giường, nên trông sắc mặt còn lộ vẻ an bình đến lạ, một đôi mày kiếm đen rậm càng càng thuận mắt, hai mắt nhắm , ngủ say.
Tiểu Kiều ngừng thở, cố gắng nghiêng về phía , nàng khẽ sượt qua chân , đưa một tay với sang, định nhấc chiếc chăn ngày càng gần ở giường thì bỗng Ngụy Thiệu đột nhiên tỉnh , bất ngờ mở to mắt, đó, bên tai vang lên tiếng “Xoẹt” của kiếm rút khỏi vỏ, nàng còn thấy rõ chuyện gì xảy thì Ngụy Thiệu rút một thanh trường kiếm từ gối, nhảy xuống giường. Bên tai mát lạnh, mũi kiếm liền kề sát cổ nàng.
Tất cả hành động chỉ diễn trong chớp mắt.
Tiểu Kiều cứng đờ .
Nàng rõ ràng có thể cảm nhận mũi kiếm lạnh lẽo đang kề lên cổ, lông tơ da dựng hết lên. Cái lạnh lẽo khác hẳn lạnh từ khí trong phòng.
Nàng thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi rỉ sắt thoang thoảng từ lưỡi kiếm.
Nàng đây là mùi máu.
Tiểu Kiều từ từ đầu , chống ánh mắt của .
Trong mắt lúc chứa đầy tơ m.á.u đỏ, lộ sát khí nhàn nhạt.
“Thiếp lạnh, chỉ lấy chăn thôi. Không ngờ kinh động đến .” Nàng cố dùng giọng thật bình tĩnh.
trong lòng nàng tin chắc, quả thật hề đụng dù chỉ một chút.
Ngụy Thiệu nàng vài giây, đầu quanh căn phòng trang trí đỏ rực, phảng phất như nhớ điều gì, nhắm hai mắt , giơ tay bóp trán, sát khí quanh cuối cùng cũng biến mất.
Hắn từ từ buông kiếm xuống.