Xuất Giá Giải Nguy - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-06-07 10:33:49
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đông phòng.

Chu phu nhân đỡ trán giường nhỏ, hai mắt đờ đẫn. Trước mắt bà liên tục hiện lên cảnh tiễn nhi tử xa nãy: nhi tử cung kính tổ mẫu, kính trọng vô cùng. Còn khi lời từ biệt với bà, cũng chỉ vài câu, bảo bà cần lo lắng.

Điều đó cũng , hai mươi năm , bà cũng địa vị của bà trong lòng nhi tử nên cũng hi vọng đối xử y như thế.

cuối cùng khi , Chu phu nhân để ý thấy, ánh mắt của một mực Kiều nữ.

Nhi tử Kiều nữ bằng ánh mắt đó, khiến Chu thị tiếp tục cảm thấy mất mát và phẫn nộ từ sâu trong đáy lòng.

dám so sánh với Từ phu nhân. địa vị của của bà trong lòng nhi tử cũng bằng con dâu, dĩ nhiên bà thấy đố kị.

Một đứa con gái của kẻ thù, dựa cái gì mà nhi tử coi trọng nó hơn cả ?

Chu thị càng nghĩ càng giận, bà thấy đau đầu đến n.g.ự.c cũng cảm thấy đau. Sau lưng tiếng bước chân đang gần, ngoảnh , Khương bà bà tới .

Khương bà bà đưa cho Chu thị một chén tuyết cáp. Chu thị ăn hai miếng thì bỏ xuống.

Khương bà bà khuyên nhủ: "Mấy ngày nay phu nhân vất vả nhiều . Tuyết cáp cho sức khỏe, tác dụng bồi bổ cơ thể, phu nhân nên ăn thêm chút."

[1] Tuyết cáp: một món ăn tác dụng riêng đối với phụ nữ trong thuật dưỡng nhan, bồi bổ khí huyết, cho da mịn màng, hồng hào và giúp tái tạo làn da vô cùng hiệu quả

Chu thị đẩy cái bát , lắc đầu : "Thật sự ăn nổi. Cứ thấy Kiều nữ giả vờ giả vịt, thấy khó chịu trong ngực."

Khương bà bà thở dài: "Tỳ cũng cảm thấy khó chịu cho phu nhân. Chẳng nàng[RH3] mặt lão phu nhân mà hôm nay trong mắt lão phu nhân chỉ duy nhất nàng. Hôm qua Thạch bà bà trông coi kho lương thực với tỳ, mặc dù nữ quân giữ vị trí quản lí công vụ trong phủ nhưng đưa bên ngoài để quản lí sổ sách. Mới mấy ngày nàng dám đuổi mấy của phu nhân. Nếu để một thời gian nữa, chỉ sợ nàng cũng sẽ khiến cho phu nhân thể sống yên ."

Chu thị trúng tâm sự, tim đập thình thịch, sắc mặt càng khó coi hơn. Một lát mới : "Nàng bà già mù chỗ dựa, còn thể thế nào ?"

Khương bà bà ngoảnh quan sát đằng , thấp giọng bên tai: "Phu nhân, mấy ngày tỳ theo lời phu nhân thăm Trịnh Sở Ngọc, lúc tỳ trở về, mấy lời dám với phu nhân. Chỉ sợ phu nhân đau lòng."

Chu thị : "Có chuyện gì? Nói nhanh !"

Lúc Khương bà bà mới thở dài : "Lúc Trịnh Sở Ngọc về nhà, chỉ sợ ở trong nhà thúc bá cũng lão phu nhân gây áp lực, cho nên vội vàng tìm một gia đình để xuất giá cho nàng, ngờ gặp phu quân thô bạo, yêu thương gì. Thời gian từ đó cho đến nay Trịnh Sở Ngọc chịu nhiều khổ sở, lúc tỳ tới gặp tiểu thư còn ngừng. Khi tỳ trở về sợ phu nhân xong sẽ càng thêm đau lòng nên tỳ dám nhắc tới chuyện ."

Trên mặt Chu thị lộ vẻ đau lòng: "Là hại cháu !"

Khương bà bà tiếp: "Phu nhân chuyện gì. Trịnh Sở Ngọc vẫn nhắc tới phu nhân, vẫn luôn cảm ơn phu nhân như . Chỉ khi nhắc đến..."

Khương bà bà thoáng dừng, về phía Tây phòng nghiến răng : "Chỉ khi nhắc đến vị ở Tây phòng, thì căm hận cực kì."

Chu thị cắn răng tiếp: "Sao hận cho ! bây giờ !"

Ánh mắt Khương bà bà khẽ đảo qua: "Cũng hẳn là cách. Chỉ xem phu nhân quyết tâm tay ."

Chu thị khẽ giật : "Cách gì?"

Khương bà bà ghé lỗ tai Chu thị: "Bà mo tinh thông bùa chú. Tỳ , chỉ cần lấy ngày sinh tháng đẻ của đó thành con rối hình nhân, bà mo sẽ phép, thêm đó những oán niệm, mười ngày nửa tháng thì đó nhất định sẽ bệnh mà chết. Mà kì diệu ở chỗ con rối hề hình thù, cho nên bên ngoài sẽ nghi ngờ."

Chu thị sợ hết hồn: "Ngươi hại tính mạng của Kiều nữ?"

Khương bà bà cuống quýt quỳ xuống: "Phu nhân thứ tội! Tỳ cũng chỉ nhất thời xúc động trong lúc tức giận, cho nên ăn linh tinh! Nếu phu nhân đủ nhẫn tâm thì coi như tỳ từng gì!"

TBC

Chu thị phất tay áo: "Ta trách tội ngươi!" Bà nhất thời tâm phiền ý loạn, suy nghĩ mãi thể quyết định . Hô hấp của bà càng lúc càng trở nên dồn dập, sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng. Sau một hồi suy nghĩ càng cảm thấy kế sách của Khương bà bà cũng hợp với tâm ý của . nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy nơm nớp lo sợ, dám xuống tay.

Khương bà bà đảo mắt sắc mặt bà , thấp giọng : "Phu nhân, là tỳ nhiều chuyện. Kiều gia và phu nhân thù vốn đợi trời chung, hận thể trừ khử để tế vòng linh của quân chủ, thiếu chủ ở trời. Phu nhân vốn đối xử tử tế với Kiều nữ, Kiều nữ cảm ơn phu nhân thì thôi, còn đối nghịch với phu nhân. Cũng chỉ phu nhân mới khả năng trừng trị nàng, mà phu nhân bức ép lùi từng bước."

Chu thị đột nhiên dùng sức miết tay, từng móng tay cắm thật trong lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi : "Ngươi lý! Nếu nhường nàng nữa, chỉ sợ đến cuối cùng nàng sẽ bức đường cùng!"

Khương bà bà tiếp: "Không phu nhân dung tha nàng , chỉ là phu nhân báo thù cho quân chủ và thiếu chủ mất mà thôi!"

Chu thị nghĩ tới ngày đó chịu tang chồng, và nhi tử, thì tim bà giống như đao cắt, bà xoay mặt sang Khương bà bà : "Việc như thế nào mới thể thỏa?"

Khương bà bà đè thấp giọng : "Tỳ dám giấu phu nhân, kế do tỳ nghĩ , mà là chủ ý của Trịnh Sở Ngọc với tỳ. Nếu phu nhân cho phép, tỳ sẽ phủ một chuyến, giao chuyện cho Trịnh Sở Ngọc, để nàng âm thầm , mới thể che giấu khỏi tai mắt của khác. Nếu thật sự hiệu quả thì cũng sẽ hoài nghi đến phu nhân!".

Chu thị kế là của cháu gái càng cảm thấy đồng lòng, còn do dự nữa. Gật đầu : "Vậy thì . Hai ngày nữa ngươi chọn thời cơ khỏi phủ một chuyến, chuyển lời của cho Sở Ngọc, bảo nó nhớ việc cẩn thận, đừng để khác chuyện ."

Khương bà bà thưa .

...

Ở gần cổng thành phía Nam, một hộ gia đình họ Liễu, tuy rõ nguồn gốc tổ tiên, nhà cửa lớn cũng giàu quyền thế nhưng gia đình cũng ba ngôi nhà, ruộng đất một trăm mẫu, trong nhà cũng thiếu nô bộc. Năm ngoái, do con trai hiếu nghĩa nên địa phương tiến cử tới trong phòng ghi chép sổ sách của phủ nha của huyện Xương. So với giàu họ Liễu còn thua xa, nhưng vẫn khá giả hơn nhiều .

Nửa năm bà mối đến thăm, mai cháu gái họ Trịnh cho con trai họ Liễu. Vợ chồng họ Liễu thăm dò cha Trịnh Sở Ngọc đều qua đời, nhưng một bá mẫu, ngờ bá mẫu đó là chủ mẫu của quân hầu Ngụy phủ. Trước khi trở về nhà, Trịnh Sở Ngọc từng ở trong Ngụy phủ lâu. Tuy hiểu vì Trịnh Sở Ngọc lớn tuổi mà gả , mà hôm nay về Trịnh gia nhưng thể mượn cơ hội để trèo cao thích với Ngụy phủ, vợ chồng họ Liễu cũng nghĩ ngợi nhiều, chẳng những chần chừ ngược còn cảm thấy nhà trèo cao, mới đấy đồng ý mối sự ngay. Ba tháng Trịnh Sở Ngọc phủ. Vợ chồng họ Liễu thấy Trịnh Sở Ngọc dung mạo xuất chúng, sính lễ phong phú, trong lòng đến là vui mừng. Thêm đó, nàng còn quan hệ với Ngụy phủ, cho nên nào dám lên mặt trưởng bối ở mặt nàng, hận thể coi chừng cung phụng nàng như thế nào mới . Còn con trai nhà họ Liễu thấy thê tử mới cưới của dung mạo thanh tú cũng vui sướng vô cùng.

Liễu gia tưởng rằng trời ban cho mối lương duyên, tự nhiên một mối quan hệ thông gia , ngờ mới nửa tháng Trịnh Sở Ngọc bắt đầu trở mặt. Hàng ngày, nếu thê bai thức ăn dở thể nuốt thì cũng sẽ là trách phạt nô bộc tay chân phục vụ chu đáo. Ban đầu vợ chồng họ Liễu còn cố gắng chịu đựng, nghĩ nàng ở trong Ngụy phủ lâu nên quen với lụa là gấm vóc, bây giờ gả nhà nên nhất thời đổi thói quen. Đây cũng là chuyện bình thường, bởi nàng đòi hỏi gì cũng cẩn thận đáp ứng. Trịnh Sở Ngọc cũng đoán Liễu gia dám , nên phát tiết bộ oán hận cùng bất mãn lúc đuổi khỏi Ngụy phủ lên nhà chồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-75.html.]

Thêm một thời gian nữa, Trịnh Sở Ngọc chẳng những động một tí là xỉ nhục hầu mà còn xung đột với cha chồng, và còn lạnh nhạt bóng gió mỉa mai trượng phu đủ điều, mắng y vô dụng. Ở trong phòng, vui thì cho y ngủ giường, còn đến khi căm ghét thì đóng cửa, cũng chẳng cho lên giường .

Cho đến hôm nay, vợ chồng họ Liễu hối hận cũng kịp. Hận bản lúc ham phú quý, cho nên bây giờ ăn quả đắng. Trịnh Sở Ngọc động một tí là lấy chuyện chủ mẫu Ngụy phủ để chèn ép gia đình họ, nên họ dám gì nàng . Về phần nhi tử Liễu gia, hôm nay nhắc tới thê tử còn sợ hãi hơn cả gặp hổ, y dứt khoát tránh ở nha môn, một tháng cũng về nhà mấy , trong nhà đều trở thành thiên hạ của Trịnh Sở Ngọc.

Ngày hôm đó mặt trời lên cao, đêm qua Trịnh Sở Ngọc uống say ngủ đến giờ mới tỉnh. Nàng lười biếng dậy, lúc hầu hạ chải đầu, một chiếc xe ngựa cửa xanh lạ dừng ở cửa nhà Liễu gia, một bà lão từ trong xe bước xuống, dáng của bà khập khiễng. Khi bà xuống xe, vợ chồng họ Liễu nhận của Ngụy phủ mấy ngày tới một , cả nhà họ Liễu dám thất lễ, cuống quýt ngoài nghênh đón.

Khương bà bà để Liễu gia trong mắt, chỉ lướt qua cứ thế tự nhiên giống như nhà . Trịnh Sở Ngọc ở trong phòng tin Khương bà bà tới thì vô cùng vui mừng, tự cửa đón bà trong phòng. Sau đó nàng gọi mấy bà v.ú già dâng với trái cây lên, : "Mấy ngày a mẫu từ xa tới thăm trở về, còn nghĩ lúc nào thể gặp đây!"

Khương bà bà vài câu, nháy mắt với nàng. Trịnh Sở Ngọc chuyện nên cho hạ nhân trong phòng lui hết ngoài, đóng chặt cửa phòng, hỏi: "A mẫu về trở , chắc là chuyện?"

Khương bà bà kéo nàng gần, thì thầm một phen, Trinh Sở Ngọc xong sắc mặt cũng đổi, do dự. Khương bà bà tiếp: "Đây là kế sách phu nhân nghĩ . Hôm nay ở trong phủ phu nhân hận nhất là Kiều nữ, nhưng tiện cho lắm. Chỉ là nỗi khổ nên tiện mặt, phu nhân luôn coi tiểu thư là tri kỷ, mới giao bí mật nhờ tiểu thư . Tiểu thư cứ suy nghĩ , lúc nếu Kiều nữ hãm hại thì tiểu thư thể đuổi khỏi Ngụy phủ, hôm nay tủi gả một gia đình gia thế như ?" Khương bà bà xong, còn dùng ánh mắt xem thường bài trí xung quanh phòng.

Trịnh Sở Ngọc trúng tim đen, bèn cắn răng : "A mẫu đúng!"

Trên mặt Khương bà bà tươi , tiếp tục : "Phu nhân , chỉ cần xong chuyện , bao nhiêu vàng bạc tơ lựa đều sẽ . Lúc phu nhân đưa cho chút tiền." Nói xong bà lấy túi tiền lúc nào cũng đeo bên , tháo túi bên trong lộ thỏi vàng.

Trinh Sở Ngọc hận Kiều nữ. Bị ép gả Liễu gia, vốn nghĩ đời cứ thế mà trôi qua, ngờ dì nghĩ kế sách loại bỏ Kiều nữ, đúng là hợp với ý nàng. Dì còn sai tâm phúc bên là Khương bà bà tới nàng giúp đỡ chuyện , gì mà đồng ý chứ? Suy nghĩ một lúc nàng hạ quyết tâm, : "Trước tiên nhận lấy tiền để lo liệu chỗ bà mo khi cần dùng đến. Bình thường bà mo chắc sẽ chịu . Cũng may đây chút quan hệ với bà , qua vài ba câu lành, nhất định sẽ . Ngươi cứ trở về đợi tin ."

Khương bà bà vui mừng. Hai dặn dò tuyệt đối thể để lộ chuyện ngoài, thấp giọng vô cùng bí mật; khi thảo luận xong, lúc Trịnh Sở Ngọc mới như chuyện gì đưa Khương bà bà ngoài.

...

Ngụy Thiệu xuất binh rời khỏi Ngư Dương, thoáng chốc ba ngày trôi qua.

Ngụy Thiệu rời , Tiểu Kiều cũng hầu hạ phu quân nên cũng thoải mái tự do hơn nhiều. Trong ba ngày , trừ khi xử lí chút việc nhỏ, buổi sáng nàng qua Bắc phòng, buổi tối đợi đến lúc Từ phu nhân nghỉ ngơi mới trở về phòng.

Hôm đó muộn, khi Từ phu nhân uống thuốc xong, chuẩn ngủ , bà mỉm gọi Tiểu Kiều, ngày mai cần qua chăm bà nữa.

Tiểu Kiều : "Phu quân xuất chinh, trong Tây phòng cũng vắng vẻ hẳn , một cháu ở trong phòng cũng gì. Không bằng tới chỗ của tổ mẫu. Chỉ sợ tổ mẫu chê cháu tay chân vụng về ngược vướng bận tổ mẫu."

Từ phu nhân lắc đầu, ha ha và : "Sao ? Tổ mẫu ước gì cháu lúc nào cũng ở mặt . Ta chỉ lo cháu mệt thôi. Với cháu cứ theo giúp bà lão , mục đích gì , trong lòng đều ."

Tiểu Kiều mỉm : "Tổ mẫu là nhân từ, cháu chỉ sợ bản đủ mật với tổ mẫu, ý nghĩa? Đợi đến lúc tổ mẫu khỏi hẳn, đến lúc đó tổ mẫu đuổi cháu, tự cháu cũng sẽ lười biếng. Đến lúc đó mong tổ mẫu đừng trách cháu là ."

Chung bà bà bên cạnh : "Nữ quân một lòng hiếu thuận, đây cũng là chuyện đúng với lẽ thường. Lão phu nhân cần đau lòng. Đợi khi khỏi bệnh, lúc đấy chiều chuộng nữ quân thêm vài phần là ."

Từ phu nhân nở nụ , : "Thế thì cũng . Tôn nhi bây giờ ở nhà, đành hưởng phúc của tôn tức."

Tiều Kiều đỡ bà xuống, sắp xếp cho bà xuống ở bên cạnh, thấy tổ mẫu ngủ lúc mới dậy ngoài với Chung bà bà. Sau khi trở về Tây phòng, nàng cũng cảm thấy mệt nên phòng tắm nước nóng, khi mặc quần áo xong nàng ngoài đèn một .

Bây giờ cũng khuya. Sự ồn ào ban ngày biến mất. Một Ngụy phủ to như thế dần chìm trong yên lặng.

Tiểu Kiều tự lau khô tóc, đang xuất thần, bỗng nhiên Xuân Nương tiến tới, đến gần bên tai nàng nhỏ mấy câu. Tiểu Kiều cho bà dẫn tiến . Một lát , Hoàng bà bà bên Đông phòng nhanh chóng , khi tiến phòng bà cúi đầu chào Tiểu Kiều.

Tiểu Kiều miễn lễ cho bà , đó bảo xuống. Hoàng bà bà dám.

Nàng mỉm : "Xuân Nương ngươi chuyện với ?"

Hoàng bà bà tiến lên, nhỏ giọng : "Mấy ngày Nữ quân dặn tỳ chú ý tới động tĩnh của phu nhân và Khương bà bà. Hôm nay giờ ngọ, lúc phu nhân ngủ, Khương bà bà lặng lẽ đổi xiêm y cửa khỏi phủ, bà xe cũng cho ai cùng. Tỳ thấy bà bộ dạng khả nghi cho nên lặng lẽ bám theo. Nữ quân chỗ nào ạ?"

Hoàng bà bà dừng một lút. Thấy Tiểu Kiều , bèn tiếp: "Bà đến dinh thự của một nhà giàu ở thành Tây, tỳ cũng theo tới đó. Từ cửa bên trong hình như đang đợi bà , chảng mấy chốc thấy . Tỳ dám tới gần, chỉ đằng xa chờ. Không đến năm phút , thấy bà lén lén lút lút , vội vàng về phủ. Tỳ cảm thấy kì lạ, nhớ đến lời nữ quân dặn nên vội tới đây bẩm báo."

Tiểu Kiều hỏi: "Ngươi nhà là của ai ?"

Hoàng bà bà đáp: "Tỳ ở Ngư Dương cũng hơn chục năm, cũng chút ít. Hình như đó là nhà của quả phụ họ Lý.

Tiểu Kiều bảo Hoàng bà bà miêu tả rõ đường tới nhà , hỏi thăm dò xem bà dối , thấy trả lời chút sơ hở mới bảo Xuân Nương lấy tiền, thưởng cho Hoàng bà bà. Bà từ chối vài song cuối cùng vẫn nhận lấy, hết lời cảm ơn Tiểu Kiều.

Tiểu Kiều mỉm : "Hôm nay a mẫu . Sau khi trở về đừng để lộ điều gì. Nếu còn chuyện gì khác thường thì qua đây cho ."

Hoàng bà bà vội : "Tỳ cầu mong nữ quân cất nhắc. Tỳ một lòng chỉ thị nữ hầu hạ cho nữ quân. Tỳ xin phép , tránh để khác phát hiện."

Tiểu Kiều mỉm gật đầu. Sau khi Hoàng bà bà về, nàng trầm ngâm một lát hỏi Xuân Nương: "Hôm ngoài đưa thư giúp , đó còn ở đây ?"

Xuân Nương : "Vẫn còn ở đây ạ. Tỳ vị lang quân hình như bạn cũ ở Ngư Dương nên ở đây vài ngày để tìm bạn, qua mấy hôm nữa mới trở về."

Xuân Nương xong, thấy Tiểu Kiều trầm mặc, hình như đang tập trung suy nghĩ gì đó nên dám quấy rầy. Một lúc , bà nén nổi tò mò bèn hỏi: "Tỳ thấy hình như nữ quân tâm sự. Rốt cuộc xảy chuyện gì ạ? Tại nữ quân hỏi tin tức của vị lang quân ?"

"Lang quân" trong miệng Xuân Nương chính là đến Ngư Dương đưa thư của Bỉ Trệ và Đại Kiều cho nàng mấy hôm . Trong thư Đại Kiều đề cập tới , tên Tông Kị, vốn là công tử của một gia đình gia thế ở Từ Châu, và thù oán nhiều đời với Tiết Thái. Mấy tháng , y về Từ Châu để ám sát Tiết Thái, chẳng những thành công còn thương trong khi ám sát, đúng lúc gặp Bỉ Trệ cứu giúp. Hiệp khách xưa nay đều coi trọng nghĩa khí mà hai đều là những chí giống , cho nên Tông Kị thề sẽ dốc hết sức báo đáp ân cứu mạng. Biết vợ chồng Bỉ Trệ đưa tin từ Bắc thượng đến Ngư Dương, y bèn khi còn thiếu nên từng qua đó, hai bạn cũ ở Ngư Dương nên nguyện ý đưa thư giúp họ.

Bây giờ thời thế loạn lạc, đường gặp nguy hiểm trùng trùng, tin tức truyền từ Nam tới Bắc cũng hề dễ dàng, bao nhiêu đưa thư mất mạng ở đường . Nay Tông Kị giúp đỡ, Đại Kiều mới thư, nhờ y đưa tới tay .

Trong thư Đại Kiều , nếu trả lời thư tỷ thì thể yên tâm giao cho Tông Kị mang về. Tiểu Kiều sẵn thư trả lời, để cho Xuân Nương đưa tới khách sạn chỗ Tông Kị ở để nhờ gửi về cho Đại Kiều.

Giờ Tiểu Kiều Xuân Nương hỏi , Tiểu Kiều trầm ngâm : "Ngày mai bà theo với , cùng gặp vị lang quân một lát. Ta việc nhờ y."

Loading...