Xuất Giá Giải Nguy - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-06-07 10:33:35
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngụy Nghiễm rời khỏi Ngư Dương ngay tối hôm đó.
Hắn sống ở đây hơn hai mươi tám năm, nay rời chỉ còn đơn độc mã.
Hắn đến cửa lớn bằng đồng hai con sư tử đá ở bắc Ngụy phủ, quỳ gối xuống dập đầu mới dậy rời .
Màn đêm dần buông. Ngụy Nghiễm dẫn ngựa đường phố Ngư Dương. Hai bên đường, vội vã về nhà. Trong cánh cửa khép hờ nhà bên vang lên tiếng phụ nhân gọi con nhỏ về ăn cơm. Đứa bé tầm bốn năm tuổi, đang xổm cửa cầm cục đá chơi, thấy tiếng mẫu gọi, bé vội vàng thưa một tiếng cúi đầu chạy, đúng lúc đụng Ngụy Nghiễm, ngã mặt đất. Cậu bé ngã đau đang , chợt thấy dừng bằng ánh mắt kỳ quái, khác với ánh mắt thường , sợ hãi dám , đưa ánh mắt sợ sệt .
Ánh mắt Ngụy Nghiễm bình tĩnh xuống đứa trẻ. Một lúc , ngồi xổm xuống, đưa tay với .
Cậu bé thấy càng thêm sợ hãi, cuống quít bò dậy chạy. Thấy nam nhân dường như giật . Sau đó lấy hầu bao rút một xấp tiền lớn, đặt xuống đất, khóe miệng cứng ngắc cong lên, vẻ như đang với .
Mẫu đứa bé thấy con bèn ngoài tìm, chợt thấy bé đang ngã đất, mặt là một đàn ông xa lạ, lập tức quát lên: "Ngươi là ai?" Cảm giác nam nhân đôi chút quái dị, dường như mang theo tà khí, trong lòng bà bất an, cuống quít gọi trượng phu .
Ngụy Nghiễm dậy, dẫn ngựa tiếp tục về phía .
Đứa nhỏ quên cả sợ hãi, mặt đất ngơ ngác đầu bóng lưng nam nhân dần dần xa.
Màn đêm dần bao phủ, nhà nhà lượt sáng đèn. Ngụy Nghiễm đối diện cửa hàng dán giấy đỏ. Cửa hàng chuẩn đóng cửa. Vẫn là chưởng quầy lúc , ông đang ngoài cửa, mơ hồ thể thấy bố trí bên trong, vẫn giống hệt như ngày đầu tiên gặp nàng.
Ngụy Nghiễm chỉ yên lặng qua trong thoáng chốc. Sau đó, xoay lên ngựa, phi như bay hướng tới cửa thành.
Là cầu rời khỏi đây. Đối với bọn họ, thì đó là cách nhất để đôi bên hòa thuận vui vẻ.
Ngụy gia cũng đáp ứng yêu cầu của , cho phép rời .
cũng chỉ bản mới , trong tim còn nơi trở về, lang thang vô định thì còn hòa thuận, vui vẻ? Ngay cả chính cũng . Hắn chỉ , nửa đời , cho dù đến bất cứ nơi cũng sẽ thể tìm cảm giác bình yên thực sự.
...
Hai ngày , Ngụy Nghiễm đến bờ sông Tang Kiền.
Đây chính là biên giới ngầm thừa nhận, bên bờ là lãnh thổ Hung Nô.
Ngụy Nghiễm ngắm bãi cỏ bên sông, xa xa một bóng phóng ngựa tiến tới, dường như chờ ở chỗ một lúc.
Hắn dần dần thả chậm cước ngựa, bước về phía nọ, đến khi tới nơi mới ngừng , chăm chú , khuôn mặt dần hiện nụ : "Nhị , ngờ còn chịu tiễn đoạn đường ."
Ngụy Thiệu mặt cảm xúc, vung tay, ngay lập tức liền hai quân sĩ phía khiêng một túi lớn tới đặt bãi cỏ.
Miệng túi buộc chặt, bên trong như vật sống, ngừng giãy dụa.
"Biết vì dùng một mồi lửa đốt địa bàn của ?" Ngụy Thiệu lạnh lùng , "Ta xảy hiềm khích. Thế nhưng hi vọng và phản bội . Đáng tiếc đạt gian kế, nay cũng thể gì hơn. Còn Lan Cơ , vốn g.i.ế.c c.h.ế.t ả, nhưng nghĩ đến ả là nữ nhân của , hơn hết vẫn nên lưu , giao cho đích xử trí. Ta tới nơi chỉ tiễn một đoạn đường cuối cùng, coi như trọn tình nghĩa hai mươi năm của chúng . Sau tương lai thế nào, tất cả chỉ đành theo mệnh trời."
Miệng túi mở , bên trong lộ một nữ nhân đang ngừng giãy dụa, tóc tai bù xù, bộ dáng chật vật, đúng là sủng cơ Lan Vân bên Ngụy Nghiễm ngày .
Lan Vân hai tay trói, miệng cũng bịt kín, thể chuyện, bỗng dưng thấy ánh sáng mặt trời, còn thấy Ngụy Nghiễm đang ngựa ngay mặt, nàng vui mừng cầu cứu , thấy mặc dù qua nàng, nhưng đôi con ngươi lạnh băng vô tình, bỗng nàng thấy sợ, kinh ngạc .
Ngụy Nghiễm từ từ đưa mắt, cuối cùng dừng mặt Ngụy Thiệu. Hai ngựa, bốn mắt , ai tiếng nào.
Ngụy Thiệu ánh mắt âm trầm, đối mắt cùng Ngụy Nghiễm trong chốc lát, đó bỗng kéo dây cương, quát to một tiếng, ngựa rời khỏi.
Đám tùy tùng cách đó xa lập tức theo . Bóng dáng đoàn cuối cùng dần dần biến mất.
...
Huynh trưởng rời khỏi, đến nay ba ngày. Mà Ngụy Thiệu ngày đó tiễn đưa trưởng của khỏi thành đến nay vẫn trở về.
Tiểu Kiều rõ Từ phu nhân ngày hôm đó cũng ngoài, khi về phủ liền bệnh.
Lúc Tiểu Kiều tới gặp bà, thấy bà tinh thần uể oải, đến cả khí lực để cũng , chỉ yên giường, tựa hồ già nhiều.
Tâm tình Tiểu Kiều nhất thời vô cùng nặng nề.
Nàng mơ hồ đoán , hẳn là bên Ngụy Nghiễm xảy vấn đề gì đó. đến cùng xảy chuyện gì, Từ phu nhân vì về đến nhà liền giường dậy nổi, Ngụy Thiệu mấy ngày nay rốt cuộc , nàng cũng rõ.
Duy nhất chỉ một điều nàng có thể xác định, mấy ngày nay trong Ngụy gia những xảy chuyện, hơn nữa, chuyện còn cực kỳ nghiêm trọng.
Nếu thực sự liên quan tới Ngụy Nghiễm, phản ứng của Tiểu Kiều chính là nàng cho rằng chuyện Ngụy Nghiễm ái mộ vạch trần.
Ngoài , nàng thật sự thể nghĩ điều gì khác.
Tâm tình Tiểu Kiều thấp thỏm yên, dường như nàng là một tội nhân. Chạng vạng tối ngày hôm đó, Ngụy Thiệu còn trở . Nàng tới Bắc phòng hầu hạ Từ phu nhân.
Ánh chiều tà dần khép. Căn phòng vẫn luôn ánh nắng chiếu rọi, nay dần bóng tối u ám bao phủ. Chung bà bà thắp đèn, Từ phu nhân giường thoáng động đậy, dường như sắp tỉnh, Tiểu Kiều nhanh chân tiến về phía , cùng Chung bà bà nâng bà dậy.
Từ phu nhân tựa giường, ánh mắt dừng mặt Tiểu Kiều, tựa hồ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tim Tiểu Kiều đập nhanh kịch liệt, dám mặt bà. Một lát , bà đói bụng, ăn chút đồ. Tiểu Kiều vội vàng dậy, Từ phu nhân : "Bảo Chung bà bà ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-69.html.]
Chung bà bà liền . Trong phòng chỉ còn Tiểu Kiều. Từ phu nhân kêu Tiểu Kiều xuống cạnh giường bà, đó hỏi han về Ngụy Thiệu. Tiểu Kiều ngoài ba ngày về. Từ phu nhân xuất thần một lát, : "Nó tiễn trưởng rồi."
"Biểu của nó, tới Hung Nô." Từ phu nhân .
Tiểu Kiều chấn động.
Từ phu nhân trầm mặc một lát: "Cháu là nương tử của Thiệu Nhi, một việc cũng nên rõ cho cháu . Nghiễm Nhi thế đặc thù, phụ là Hung Nô. Hiện giờ nó tới đó, cũng thể giữ , chỉ đành để cho nó thôi."
Tiểu Kiều kinh ngạc Từ phu nhân.
Từ phu nhân ngưng mắt Tiểu Kiểu bao phủ trong ánh hoàng hôn.
" là một hài tử xinh ! Khó trách..."
Bà thở dài một tiếng.
Trái tim Tiểu Kiều lập tức đập điên cuồng, nhanh chóng quỳ gối giường, cúi đầu : "Tất cả đều là của cháu, cầu tổ mẫu tha thứ!"
Từ phu nhân đầu, ảnh nàng quỳ giường bà, chậm rãi lắc đầu.
"Ta trách cháu gì? Cháu cũng chẳng gì sai. Chính ba mươi năm tự gieo mầm tai hoạ, kết quả ngày hôm nay cũng định. Đó là mệnh ."
Tiểu Kiều từ từ ngẩng đầu, về phía Từ phu nhân.
Sắc mặt bà mệt mỏi, ánh mắt cũng còn dừng nàng, mà lướt qua đầu nàng, về phía ánh trời chiều bên ngoài cửa sổ.
"Khi nào Thiệu Nhi trở về, cháu nhớ đến an ủi nó một chút."
TBC
Sau cùng Từ phu nhân . Ngữ khí ôn hòa.
...
Từ phu nhân ăn mấy miếng, một lúc, xuống.
Tiểu Kiều vẫn luôn bên cạnh bà, cho đến khi thấy bà ngủ mới trở về Tây phòng.
Mấy ngày nay nàng hề thấy Chu thị. Hôm nay chỗ Chu thị cũng gọi nàng tới. Tiểu Kiều cũng chẳng còn tâm tư để quan tâm, khi từ Bắc phòng trở về, đương lúc còn đang ngẩn trong phòng, chợt bên ngoài nội viện vang lên tiếng bước chân quen thuộc, tim nàng bỗng dưng đập mạnh, vội vàng chạy ngoài.
Ngụy Thiệu trở về !
Cả phong trần mệt mỏi, đường chắc hẳn cũng để ý bản cho , hai bên gò má lún phún râu, cả thoạt mệt mỏi khốn đốn.
Tiểu Kiều tiến đến nghênh đón phòng, còn hỏi ăn cơm tắm rửa. Hắn tắm rửa. Tiểu Kiều liền nhanh chóng gọi chuẩn nước. Nước tắm nhanh chuẩn xong, nàng cũng theo đó , tự hầu hạ.
Ngụy Thiệu ngâm trong thùng tắm, nước ngập đến hai bên bả vai. Hai tay đặt lên thành thùng tắm, đầu ngửa về , nhắm hai mắt.
Tiểu Kiều quỳ phía gỡ tóc giúp , tiếp đó giội nước, dùng dầu hoa hồng bôi lên, đầu ngón tay xoa đầu , nhẹ nhàng dùng bàn tay thoa bọt, mới dội nước cho thật sạch, lấy khăn khô lau tóc, cuối cùng mới giúp buộc tóc nữa, còn dùng trâm ngọc cố định.
Hắn tựa như ngủ, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt bình tĩnh, chút di chuyển.
Tiểu Kiều , thấy hai gò má còn dính một chút bọt hoa hồng mới chính nàng cẩn thận chạm , bèn đưa tay lau.
Thế nhưng ngón tay nàng chỉ chạm hai má , lông mi nhất thời run lên, liền mở mắt, "Ào" một tiếng, từ trong nước lên.
Tiểu Kiều thấy yên lặng hầu hạ mặc quần áo.
Hắn mặc y phục thường ngày, với Tiểu Kiều còn tới nha môn xử trí nốt đống công vụ chồng chất từ mấy ngày , kêu nàng sớm nghỉ, cần chờ . Nói xong thì lập tức khỏi.
Tiểu Kiều một mực chờ đến tận gần giờ Tuất. Nhớ dáng vẻ mệt mỏi của khi trở về. Nàng do dự một lúc, cuối cùng vẫn xiêm y, phân phó chuẩn xe, chở tới nha môn. Lúc đến cổng, quân sĩ thủ vệ nhận nàng, vội vàng tới nghênh đón. Tiểu Kiều hỏi Quân hầu ở đây , quân sĩ Quân hầu đến đây lúc chiều tối, giờ vẫn đang ở bên trong.
Tiểu Kiều cầm hộp cơm , tới gian thư phòng ở hậu đường mà nàng từng đến.
Cửa sổ thư phòng đóng chặt, chỉ lộ ánh đèn dầu.
Tiểu Kiều ngừng bước cửa, hít thật sâu một , đó mới đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, : "Phu quân, có thể ?"
Nói dứt lời, nàng liền nhanh chóng đẩy cánh cửa khép hờ, thấy Ngụy Thiệu ngay ngắn thư án rộng lớn. Tay cầm bút, cúi đầu gì đó. Ở một bên góc thư án chất đầy những cuốn tơ lụa cùng thẻ tre. Thấy đưa mắt qua, nàng khẽ giật , lập tức mỉm , tới, quỳ đối diện với : "Thiếp thấy phu quân mãi vẫn về, chỉ e công văn bộn bề, sợ đói bụng, nghĩ dù đường cũng xa, buổi tối trong nha môn cũng ít , nên mới tới đưa ít đồ ăn cho ."
Nàng mở hộp cơm, bưng bát giữ nhiệt , mở nắp, đưa tới mặt , còn quên đưa thìa tới.
Ngón tay ngọc nhỏ bé, nhẹ nhàng cầm lên chiếc thìa, đưa đến mặt Ngụy Thiệu.
Ngụy Thiệu giương mắt nàng nữa. Ban đầu nhận.
Tiểu Kiều đối diện với ánh mắt của , mỉm : "Đợi ăn hết liền , quấy nhiễu việc."
Ngụy Thiệu nhận lấy chiếc thìa, cúi xuống bắt đầu ăn. Rất nhanh ăn xong. Tiểu Kiều đưa khăn tay tới. Hắn nhận lấy lau miệng. Sau đó Tiểu Kiều thu chén đặt trong hộp cơm, lên : "Đã như về đây. Phu quân nhớ về sớm, đừng việc quá mệt mỏi."
Nàng cung kính khom với Ngụy Thiệu, cúi nhấc hộp cơm, cửa.
Mới vài bước, chợt thấy phía tiếng động, mới đầu thấy Ngụy Thiệu từ thư án bước dậy, duỗi cánh tay, bỗng chốc vòng tay ôm nàng, mạnh mẽ siết chặt, đó bế nàng lên, bước nhanh trở bên sạp nhỏ cạnh thư án nơi , thả nàng xuống.