Xuất Giá Giải Nguy - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-06-07 10:33:28
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Kiều thảng thốt, Ngụy Thiệu bỗng khom lưng xuống, đưa tay chống bên eo, vẻ mặt đầy thống khổ.
Tiểu Kiều hoảng hốt vội vàng tới đỡ , đang định gọi xem thử, cổ tay Ngụy Thiệu nắm chặt lấy.
"Đừng để cho khác ." Ngụy Thiệu : "Nhỡ chuyện tới tai tổ mẫu và mẫu chỉ khiến thêm lo lắng mà thôi. Huống hồ cũng gì đáng ngại, chỉ thương ngoài da. Nàng giúp xử lý là ."
Tiểu Kiều đưa mắt Ngụy Thiệu. Tầm mắt rơi xuống phần trán tím bầm của , khóe môi rách tươm, phần mu bàn tay ứ máu. Nàng lặng lẽ hít một .
...
Ngụy Thiệu chỉ thương ngoài da, xiêm áo cũng dính đầy bùn cỏ, lẽ nãy mới lăn lộn đất.
Tiểu Kiều đưa phòng tắm rửa ráy , lúc nàng để cho phía sạp nhỏ. Vết thương trán bắt đầu toác chảy máu, nàng lấy một chiếc khăn sạch nhẹ nhàng lau qua.
Ngụy Thiệu xuýt xoa một tiếng, cau mày nhe răng như đau lắm.
Tiểu Kiều vội vàng dừng tay ngay: "Thiếp tay chân vụng về lắm, chỉ đau thôi. Để gọi Xuân Nương ..."
Ngụy Thiệu lắc đầu: "Ta nhịn ."
Trên mu bàn tay của một vết thương khá là sâu, hình như tảng đá rạch , khi rửa vết thương sạch sẽ, nàng mà cũng giật cả .
Tiểu Kiều cẩn thận thoa thuốc cho , lấy băng vải quấn quanh kĩ càng.
"Chàng đau ?" Nàng hỏi .
Ngụy Thiệu vẫn yên nàng, khẽ lắc đầu. Bỗng nhiên đưa tay trái thương lên, khoanh lấy hông nàng như vẻ thăm dò.
Tiểu Kiều liếc mắt sang, ngăn cản. Sau khi bôi thuốc trị thương cầm m.á.u và gậy ngọc để giảm sưng, nàng tiếp tục xử lí vết thương ở trán và khóe môi cho , nhẹ nhàng xo/a nắ/n.
Bàn tay của siết chặt quanh eo nàng, cách một lớp quần áo cứ khẽ khàng vuốt ve, còn khoanh tay càng chặt. Tiểu Kiều đành xuống đùi .
"Trên cổ cũng vết thương , còn lau..."
Tiểu Kiều từ chối, lên.
"Đừng động đậy."
Ngụy Thiệu .
Tiểu Kiều đành bất động.
Ngụy Thiệu lấy gậy ngọc ở tay nàng xuống, nhẹ nhàng xoa xoa bên đôi gò má và khuôn mặt mềm mại của nàng.
Trước khi trở về, Tiểu Kiều cũng mới tắm xong. Trên nàng vẫn thoang thoảng mùi hương thơm mát mà dịu nhẹ.
Ngụy Thiệu nhắm mắt , hít một thật sâu mùi hương phảng phất từ tóc nàng và cần cổ.
Hắn ngửi một lúc cúi đầu xuống hôn. Vô cùng âu yếm.
Tiểu Kiều cũng hề từ chối, nàng tựa đầu bả vai của , cả trọn trong lồng ngực, để mặc hôn .
Một lát , nàng hỏi: "Hai ngày nay xảy chuyện gì ạ? Chàng cũng với một tiếng chứ?"
Ngụy Thiệu đang cúi đầu hôn xuống phần cổ của Tiểu Kiều, nàng hỏi thì ngừng một chút.
"Không gì , giải quyết xong xuôi cả ."
Hắn úp mở trả lời một câu tiếp tục hôn nàng. Bàn tay nọ cũng dần dần lên, cuối cùng dừng ở khuôn n.g.ự.c lớn hơn một chút từ khi nàng gả sang đây.
Tiểu Kiều đẩy tay của , dậy: "Chàng bận bịu cả ngày , thế còn uống rượu, đánh với , chắc cũng mệt lắm nhỉ, ngủ sớm chút ."
Một cánh tay từ phía vươn tới, nắm cánh tay nàng.
Tiểu Kiều đầu , thấy ngửa mặt lên, chăm chú.
Hai cứ một lúc.
Ngụy Thiệu nhẹ nhàng kéo một cái, Tiểu Kiều lên đùi nữa.
Lần , hai cánh tay ôm chặt lấy hông nàng, ôm lòng, để lưng nàng dán chặt n.g.ự.c .
mà vẫn chẳng chẳng rằng.
Tiểu Kiều từ chối mấy bận cũng thể thoát .
"Chàng thì cũng ép. mà lúc đó đối xử với như , sợ lắm, cũng thấy đau lòng. Đến giờ vẫn còn tổn thương. Giống như trong mắt , tất cả đều là của ."
Tiểu Kiều bỗng đầu , chăm chú từ từ thế.
Ngụy Thiệu vẫn tiếp tục trầm mặc. Ngay khi Tiểu Kiều trong lòng dần cảm thấy thất vọng, bỗng ôm lấy nàng, cả nàng sang, để cho nàng đùi .
Chỉ cần nàng thẳng lưng là thể đối diện với mắt của .
"Sau nếu nóng tính như thế nữa, nàng cứ đánh giống như cũng ."
Rốt cuộc cũng mở lời. Khuôn mặt từ từ phớt đỏ, mỗi chữ cũng vẻ khó khăn.
Tiểu Kiều ngẩn hừ nhẹ một tiếng, nàng bĩu môi: "Quân hầu cao cao tại thượng, là do may mắn nên mới so đo. mà chuyện đó cứ nghĩ mà sợ. Nào dám to gan đánh Quân hầu nữa?"
"Ta bảo nàng đánh thì nàng cứ đánh ."
"Chàng trách thật ?"
Ngụy Thiệu lắc đầu.
"Đảm bảo đánh ?"
"Ta mà đánh nàng chịu nổi ?" Hắn phản đối.
"Hơn nữa cũng nỡ đánh nàng."
Hắn dừng một chút nhẹ nhàng thêm câu nữa.
Tiểu Kiều . Hắn cũng nàng. Bốn mắt giao .
Trong ánh nến nhẹ nhàng leo lắt, bốn bề yên tĩnh như thể tiếng tim đập của .
...
Lúc lời , ánh mắt như thể xác định rõ ràng.
Nam nhân đó kiêu ngạo bao nhiêu.
Hắn chịu cho nàng chuyện giải quyết giữa nam nhân Ngụy gia, nàng cũng thể lý giải điều đó.
nàng hi vọng thể nhận sai về , thế mà hề .
Tiểu Kiều chần chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-66.html.]
Mặc dù còn tại đêm nay đánh với Ngụy Nghiễm, nhưng dựa các dấu hiệu tối nay khi trở về, nàng cảm thấy lẽ vấn đề giải quyết .
Chí ít cũng lớn chuyện như nàng lo lắng đó.
Những điều chờ mong thật cũng chỉ là như . Bây giờ cần , giải quyết thỏa .
Đặc biệt hơn nữa là thái độ của tối hôm nay, đó như một bất ngờ vui sướng so với thái độ của hai ngày đấy.
Tiểu Kiều suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng quyết định tạm thời ép thêm nữa.
"Là đó. Chàng nhớ cho kĩ, đây là cuối cùng. Nếu tới nổi giận bừa bãi với nữa, mà tức lên sẽ tha thứ cho nữa !"
Nàng đáp .
Ngụy Thiệu ờ một tiếng. Hắn cúi đầu xuống, hai chạm trán của .
Hơi thở nóng hổi lẫn mùi rượu nồng nàn, còn cả mùi thuốc mà nàng mới bôi cho .
Thế mà nàng hề thấy phản cảm. Lúc mở miệng ngậm lấy môi của nàng, nàng cũng nhắm mắt , dịu ngoan tựa vai của , ngửa đầu phối hợp để kéo dài nụ hôn. Cuối cùng, một bàn tay nhỏ bé lặng lẽ xuyên qua vạt áo của , chạm da thịt .
Thật bắp thịt của rõ ràng, làn da trơn nhắn, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ của nam nhân trẻ tuổi, lúc c/ởi đồ thì càng rõ ràng hơn. Dù là lồng ngực, phía lưng, bụng, mông, là bắp đùi, sờ chỗ nào cũng thấy thoải mái hết, cảm giác tuyệt vô cùng.
Ngụy Thiệu cũng thích cảm giác nàng sờ . Hơn nữa phản ứng còn khá là mãnh liệt. Mỗi nàng vuốt ve , đặt biệt là khi chạm nơi mẫn cảm, sẽ bộc lộ vẻ mặt hưng phấn như c.h.ế.t luôn .
Những lúc đó Tiểu Kiều cảm giác thành công.
mà đây hiếm khi nàng chủ động chạm . Dẫu đáp ứng yêu cầu của thì cũng chỉ sờ mấy mà thôi, khá là động.
Có lẽ là do khuôn mặt sưng vù của đêm nay kí/ch thích bản năng của nàng. Mặc dù thái độ nhận đó khiến nàng thỏa mãn, nhưng gì cũng xem như mềm mỏng.
Vì thế Tiểu Kiều quyết định vuốt ve , xem như khích lệ.
Bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng tiến vạt áo của , từ từ d.a.o động. Lướt qua lồng n.g.ự.c đến bụng .
Hô hấp của Ngụy Thiệu càng trở nên nặng nề.
...
"Nam quân, phu nhân tới."
Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng của một v.ú già.
Tiểu Kiều hoảng hốt, bàn tay dừng ở bụng Ngụy Thiệu.
Ngụy Thiệu cũng dần mở mắt , vẻ mặt tỏ rõ thích.
Tiểu Kiều liếc mắt .
Từ lúc nàng tới Ngụy gia ở Ngư Dương cũng nửa năm. Lúc nếu chuyện gì Chu phu nhân đều phái tới tìm, gọi nàng hoặc Ngụy Thiệu qua.
Đây là đầu Chu phu nhân tự chạy tới bên Tây phòng.
Không xảy chuyện gì.
Tiểu Kiều vội vàng bò xuống khỏi đùi , sửa sang quần áo cho . Thấy Ngụy Thiệu chỉ mặc mỗi trung y, vạt áo thì nàng mở rộng, Tiểu Kiều cuống quýt chỉnh chu cho , nhanh chóng cầm áo khoác đây.
Ngụy Thiệu lười biếng lên để cho nàng hầu hạ, mặc thêm áo khoác.
Sau khi sửa sang vạt áo xong, đưa tay vuố/t ve mái tóc rũ xuống của nàng. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp, ngay đó là giọng của Chu thị vang lên: "Thiệu Nhi, con đây ." Nóng vội và lo lắng.
Ngụy Thiệu xoay mở cửa.
Chu thị chờ cửa, nhờ ánh đèn nên chỉ mới liếc qua bà kinh ngạc thốt lên: "Quả nhiên! Ai đánh con đến thế đấy hả?"
Ngụy Thiệu đáp: "Con uống nhiều rượu, lúc về cưỡi ngựa bất cẩn nên té một cái..."
"Nói bậy!" Chu thị nổi giận: "Con tưởng mù mắt đấy ? Đây mà là té ? Lúc nãy một v.ú già trong phòng , thấy con về nhà mà mặt đầy vết thương, còn tin. Không ngờ đó là sự thật. Rốt cuộc đứa nào to gan bằng trời dám đánh con như ?"
Ánh mắt của bà b.ắ.n về phía Tiểu Kiều ở bên trong.
Tiểu Kiều dọa.
"Nó chẳng lẽ cô hỏi? Sao tới báo với một tiếng?" Chu thị quát lớn.
Tiểu Kiều chẳng gì.
Ngụy Thiệu tức giân: "Mẫu , đừng vô lí gây sự như thế! Con chỉ thương ngoài da một chút, cần đến mức đó ? Để con đưa mẫu về phòng, nghỉ ngơi sớm một chút."
Ngụy Thiệu bước khỏi phòng, giục Chu thị về phòng. Chu thị thấy nhi tử nhanh chân ngoài như , bà cũng bất đắc dĩ theo.
Ngụy Thiệu tiễn bà đến cửa Đông phòng: "Mẫu nghỉ ngơi . Hôm nay nhi tử thấy mệt nên cũng định ngủ sớm một chút." Nói xong xoay luôn.
Chu thị theo bóng lưng nhi tử dần xa, trong đầu bà vẫn ám ảnh chuyện xảy lúc sáng, lo lắng cho nhi tử yêu thương vượt lên cả áp lực mà Từ phu nhân dành cho bà trong suốt hai mươi năm qua, bà kiềm chế vội bước nhanh ngoài gọi Ngụy Thiệu.
Lần thứ hai dừng bước, Ngụy Thiệu bất đắc dĩ đầu hỏi: "Mẫu còn dặn dò gì ạ?"
Chu thị quanh bốn phía, thấy ai mới nhỏ giọng thì thầm: "Thiệu Nhi, mẫu chuyện giữ kín trong lòng nhiều năm. Vốn mẫu cũng , chỉ điều, khiến lo lắng. Nghĩ tới nghĩ lui, mẫu thấy nên hết cho con mới thỏa đáng, dù gì con cũng hiểu rõ để sớm biện pháp đề phòng. Nếu nhỡ chuyện, hối hận kịp nữa."
TBC
Ngụy Thiệu thở dài: "Mẫu chuyện gì ạ?"
"Là về biểu của con đó, giống như chúng , là Hán. Hắn là Hung Nô!"
Chu thị cắn rằng, gằn từng chữ một.
Ngụy Thiệu ngẩn , cố gằng kìm nén cảm giác khó chịu càng mãnh liệt trong lòng, lạnh lùng hỏi: "Sao mẫu thế?"
Chu thị lạnh: "Con xem cha của ở rể Ngụy gia ? Những gì mà con chẳng qua là lời dối của tổ mẫu con thôi. Chuyện năm đó rõ tường tận. Khi mới kết hôn với phụ của con mấy năm, cô cô con Nhật Trục Vương của tộc Hung Nô bắt mất, ba năm phụ con mới cứu nàng về . Khi đó trong bụng nàng dòng m.á.u của Hung Nô . Lúc đó cũng năm tháng, khổ sở khuyên nàng đừng giữ . Nàng , cứ cố chấp sinh đứa bé . Đó chính là biểu ca của con đó. Cô cô con sinh thì mất."
Trên mặt Chu thị lộ vẻ chán ghét: "Ta ngay mà, đứa con hoang thể nào cũng là loại oan nghiệt. Lúc đó cũng , nếu mẫu còn nữa thì đuổi nó về , trả cho Hung Nô nuôi. Tổ mẫu của con khăng khăng giữ tự chăm sóc. Thế là bao nhiêu năm như . Bà còn che giấu chuyện , cho con . Thiệu Nhi , mẫu kể hết cho con, là vì mẫu tha thứ cho . mà biểu ca của con là Hán, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ xa. Nếu con chuyện, đề phòng tên đó, nhất định là mối họa khôn cùng. Hôm nay trong đại hội Lộc Ly, vội vã lên đài tranh đấu gì hả? Không là ép lên đầu con, âm mưu chiếm đoạt vị trí Quân hầu đó? Thiệu Nhi, con cứ nghĩ mà xem, tổ phụ Ngụy gia chúng mấy đời trấn thủ ở U Châu, đội trời chung với Hung Nô, thế mà trong nhà nuôi một đứa tộc Hung Nô, nếu chuyện lan ..."
Lúc Chu thị đang thao thao bất tuyệt, sắc mặt Ngụy Thiệu bỗng trở nên cứng ngắc, bỏ Chu thị, đầu bước nhanh.
Chu thị sững sờ vội đuổi theo: "Nhi tử của ! Con đừng với tổ mẫu là do nhé, con đừng đề cập tới chuyện mặt bà gì..."
Bà còn dứt lời, bóng lưng Ngụy Thiệu nhanh chóng biến mất giữa màn đêm.
Chu thị từ từ dừng bước , một bà đừng hành lang u ám, bàng hoàng trong chốc lát.
Bí mật bà chôn giấu trong lòng bao năm, rốt cuộc hôm nay cũng cho nhi tử.
Tâm trạng của bà bây giờ chẳng khác nào ba mươi năm mang thai là sinh một quái thai, thể nào thoải mái. Thế nhưng những phút ung dung thấy sợ hãi.
Bà sợ Từ phu nhân sẽ .
mà, nhanh đó, thiên tính của chiến thắng nỗi sợ .
Bà tất cả chỉ vì nhi tử của thôi mà. Chỉ cần , gì mà bà bỏ ?
Chu thị tự với như .