Xuất Giá Giải Nguy - Chương 58

Cập nhật lúc: 2025-06-07 00:00:32
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngụy Nghiễm chạy tới Đại Quận ngay trong đêm, canh ba hôm đó khỏi thành, một giữa chốn hoang vu, núi xanh xa lắc và một vùng trăng sáng giữa trời đêm xanh thẫm, bóng lặng thinh.

Chỉ một chốc lát , lưng hai con ngựa chiến đang phi tới. Lúc tới gần, một trong đó vội xuống ngựa tiên, nhanh chóng tới bên Ngụy Nghiễm, cúi đầu bái lạy. Đây chính là thiên kị trưởng của dân tộc Hung Nô Hô Diễn Liệt từng Ngụy Nghiễm thả .

Ngụy Nghiễm tức giận : "Ngươi to gan thật nhỉ, dám dẫn dạo ở biên cảnh nữa ! Nếu quân đội đánh , ngươi tưởng sẽ hạ thủ lưu tình ?"

Hô Diễn Liệt bái lạy: "Thiếu chủ bớt giận. Thần dám ý gây chuyện gì. Thật đây mấy đưa tin cho Thiếu chủ mà hồi âm, bất đắc dĩ lắm thần mới tới đây gặp Thiếu chủ một . Có điều Thiếu chủ còn , tháng Vương ám sát, mũi tên b.ắ.n n.g.ự.c nhưng may mặc áo giáp, nhờ đó mới tránh một kiếp, tuy vẫn thương nhẹ, đến nay Vương còn khỏi hẳn. Tả Hiền vương từng bước dồn ép, đẩy ngài chỗ chết, tứ đại danh tộc ở Hung Nô ngoài Hô Diễn gia tộc là trung thành với Vương, Lan thị chắc chắn, Tu Bặc thị, Hà thị đều theo lệnh của Tả Hiền vương, Vương cần Thiếu chủ trở về trợ lực!" Nói xong dập đầu.

Ngụy Nghiễm trầm mặc một lúc lâu, đó lạnh lùng hỏi : "Chẳng lẽ ông con nối dõi , cần gì nhất định ép về đó?"

Hô Diễn Liệt đầu phía . Ngụy Nghiễm cũng xoay theo tầm mắt của , ánh trăng, thấy một nam tử khác tung xuống ngựa tới chỗ bên . Lúc tới gần mới dần dần rõ, đối phương mặc y phục màu đen, đôi ủng hình con hoẵng, cơ thể gầy gò, dù quá trung niên nhưng khuôn mặt vẫn oai phong như , chứng tỏ lúc trẻ cũng tuấn tú vô cùng.

Đương nhiên cũng là Hung Nô, nhưng nếu đổi sang thành một bộ Hán bào, lẽ phong thái cũng hơn như .

Sau khi Hô Diễn Liệt lên lùi về một bước, hành lễ với nam tử trung niên gọi một tiếng: "Vương".

Ngụy Nghiễm thoáng ngẩn . Không ngờ nam tử trung niên đồng hành cùng Hồ Diễn Liệt chính là Nhật Trục vương Ô Châu Khuất. Thấy ông tới dừng mặt , bốn mắt , vẻ mặt dần trở nên căng chứng.

Dưới ánh trăng bàng bạc, sắc mặt Ô Châu Khuất vẻ trắng nhợt, ông chăm chú Ngụy Nghiễm hề chớp mắt, vẻ mặt đầy kích động, bỗng nhiên ông bước gần hơn một bước, gọi Ngụy Nghiễm một tiếng: "Nhi tử của " đưa tay tới , giống như nắm tay của .

Ngụy Nghiễm lùi về một bước, thờ ơ bảo: "Ta phụ của Hung Nô. Hai mươi tám năm cha tạ thế khi sinh ".

Cánh tay dừng trung của Ô Châu Khuất từ từ buông xuống, ông trầm mặc một lúc mới : "Ta con khó mà thể đón nhận ngay . Lần mạo hiểm vượt biên để tới đây, ép con đón nhận. Năm đó, đúng là mẫu của con bắt ép đưa về tộc Hung Nô. Ta và nàng sống với ba năm, đến năm thứ ba rốt cuộc nàng cũng mang thai con. Lúc nàng mang thai năm tháng, thời gian đó Nguyệt Thị[1] phản loạn, tới đó bình đình, chỉ thể để nàng ở Đông Vương đình. Sau bốn tháng trở về, mới Ngụy Kinh tập kích Đông Vương đình, cướp nàng . Ta từng hai mưu tính đưa nàng trở về, nhưng Ngụy Kinh cản trở liên tục, gửi tin sang cầu hòa, cũng bỏ mặc còn g.i.ế.c cả sứ giả của . Lúc đó đoán nàng cũng sắp lâm bồn, bất đắc dĩ chỉ thể tạm thời chờ nàng sinh hài tử cái , đó tìm thời cơ đưa nàng và con đón về nhà... Không ngờ, đó nhận tin nàng khó sinh mà chết..."

[1] Nguyệt Thị: tên nước ở Tây Vực, thời Hán

Ô Châu Khuất ngừng một chút, đôi mắt lấp lánh ánh lệ nhòa.

"Khi gặp nàng, lúc đó chỉ mới mười tám tuổi. Mẫu của con xinh lắm, đầu tiên thấy rung động . Nàng là thê tử đầu tiên của . Năm năm khi nàng tạ thế, theo ý của phụ vương mới cưới một nữ tử của gia tộc Hô Diễn, sinh cho thêm hai nhi tử nữa. Con thể hận , nhưng mẫu của con, chắc chắn bà cũng tình với . Bằng , khi Ngụy Kinh bắt về, nàng cũng cần sinh con gì. mà nàng để con chào đời, vì con mà mất mạng!"

"Hai mươi tám năm qua, một giây một khắc từng quên con! Muốn đón con về nhà từ sớm. mà nước Hán và Hung Nô đối lập, khác cản tay , lòng đủ lực. Bây giờ, khi tuổi ngày một lớn, càng mong ngóng con về, ngoài việc trở thành cánh tay đắc lực giúp đỡ , cũng hi vọng nhi tử của nữ tử thương thể trở . Nhi tử của , năm đó lúc mẫu con mang thai, chọn lựa một cái tên cho con. Tên của con là Hô Đồ Côn! Ý là cánh chim diều hâu bay lượn giữa bầu trời. Con Hán! Phụ của con là , con cũng là cánh diều hâu bay lượn trong bầu trời Hung Nô của chúng ".

Ô Châu Khuất xong, vẻ mặt càng trở nên xúc động, bỗng nhiên phần khổ sở, đưa tay đè lấy một bên ngực, ho khan dữ dội, khóe miệng còn ứa tơ máu.

Hô Diễn Liệt bên vội vàng tới đỡ ông, sang với Ngụy Nghiễm: "Thiếu chủ! Vương thương lành, mạo hiểm vượt biên tới đây chỉ vì thăm , Thiếu chủ tâm địa sắt đá đến mức ?"

Ngụy Nghiễm cứng đờ, cả như hóa thành tảng đá, chằm chằm Ô Châu Khuất, bỗng nhiên đầu lên ngựa, bỏ vội vã, ánh trăng, bóng biến thành một điểm đen khuất mất trong tầm mắt.

Ô Châu Khuất ho khan cũng dần dần ngừng , cầm khăn lau chùi vết m.á.u bên khóe miệng.

"Vương, Thiếu chủ kiên quyết đến mức , vì Vương lan truyền tin tức về phận thực sự của Thiếu chủ ở Ngư Dương? Cần gì phí công trắc trở, tự mạo hiểm vượt biên như thế ? Chỉ cần đều Thiếu chủ Hán, đương nhiên Ngụy gia thể giữ , đến lúc đó ngoài nhờ vả Vương , Thiếu chủ còn con đường nào khác?"

Hô Diễn Liệt sốt ruột với vẻ bất đắc dĩ.

Ô Châu Khuất theo hướng Ngụy Nghiễm rời , lắc đầu: "Ta nhi tử của , chứ là kẻ thù của ".

Hô Diễn Liệt trầm mặc.

Ô Châu Khuất bàng hoàng một lúc bỗng hỏi: "Ba năm , nhi nữ Lan gia phái hầu hạ nhi tử của bây giờ tin tức gì ?"

...

Hằng năm, cứ dịp , chỉ cần chiến sự, đại hội Lộc Ly sẽ tổ chức đúng hạn ở đài Lộc Ly phía ngoài thành Ngư Dương.

Không chỉ vì một trận chiến thành danh một bước lên mây. Chỉ một ít đủ can đảm để bước lên võ đài.

Đối với đại đa các quan quân và quân sĩ mà , đại hộc Lộc Ly giống như một hoạt động giải trí trọng thể của quân, mong đợi. Hơn nữa càng đúng dịp là, ngày năm , đại quân của Ngụy Thiệu một trận đánh ở Ký Châu, lúc năm ngoái, và Trần Tường cùng tranh đoạt. Sau thất bại hai năm liên tiếp, rốt cuộc năm nay cũng thời cơ . Tháng Lạc Dương Hạnh Tốn và Thanh Châu Viên Giả cũng đánh , bây giờ còn sứt đầu mẻ trán, Ngụy Thiệu đóng cửa dưỡng bệnh, bệnh còn lành đương nhiên sẽ chạy ngoài, thế là dồn hết sức lực sự kiện giải trí của quân, đại hội Lộc Ly.

Chỉ còn ba ngày nữa đại hội sẽ cử hành. Bắt đầu từ hôm nay, các dũng sĩ tuyển chọn từ các quân doanh ở Ngư Dương, Phạm Dương, Trác Quận, Cao Dương, Tín Đô đều lục tục tới đây, đường phố càng trở nên náo nhiệt, dân chúng trong thành đều bàn tán, mấy ngày nữa là tới đại hội .

Họ vô cùng hào hứng, ngoài việc xem các quân nhân luận võ, họ còn dịp để gặp nữ quyến của Quân Hầu.

Mỗi một đại hội, nhất định Từ phu nhân sẽ tự tới dự, cũng là để trợ uy nổi trống cho dũng sĩ tỷ võ.

Năm nay Quân Hầu còn mới cưới phu nhân, cả thành Ngư Dương đều Nữ quân như thể thiên tiên. Ngày thường hiếm khi gặp , nhất định ngày đó Nữ quân cũng lộ mặt.

TBC

cơ hội thấy ở một cách gần, diễm phúc đó há thể bỏ qua?

...

Gần đây Ngụy Thiệu bận rộn.

Kể từ khi trải nghiệm tư vị ngủ cùng nàng, trong đầu chỉ là chuyện đó.

Ôm nàng ngủ cũng khiến cho thấy thỏa mãn vô cùng, thậm chí dần dần còn bắt kịp cảm giác thành công khi đoạt tòa thành mới.

Thật lòng mà , đúng là gần đây rảnh để nghĩ xem ghét nàng thế nào, hận Kiều gia .

Mặc dù lúc vô tình nhớ tới nó, nhưng cũng thể nhanh chóng ném suy nghĩ đó khỏi đầu.

Dạo chỉ bận nghĩ, mới dư dả nhiều thời gian hơn nữa, trải nghiệm các tư thế cùng ngủ giường với .

mà U Châu vốn lớn, hơn nữa khi đánh Ký Châu, mấy tháng còn giành Tịnh Châu, nhiều thành trì như , cho dù mỗi nơi chuyện gì lớn, nhưng một hai việc cần giải quyết mỗi ngày thì vẫn , đưa hết tới Ngư Dương, thế là tay cứ ôm một đống lớn.

Những khi ở bên ngoài đánh trận, công văn ở nha môn U Châu đều do Ngụy Nghiễm xử lý hết.

Nếu Ngụy Nghiễm ở đây thì sẽ Công Tôn Dương và trưởng sứ Vệ Quyền.

Tiếc là Vệ Quyền phái Tấn Dương, gần đây Công Tôn Dương tái phát bệnh ho khan từ . Thấy ông trong phòng mà ho đến mức ói cả phổi , dù da mặt Ngụy Thiệu dày chăng nữa cũng tiện ép ông sớm về muộn đến nha môn đưa tin.

Giao cho khác thì thích hợp. Rốt cuộc tự

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-58.html.]

Ban ngày chỉ hận dài nữa, ban đêm ngắn chẳng bằng gang tay, đây là cảm nhận sâu sắc dạo gần đây của Ngụy Thiệu.

Vì thế chạng vạng ngày hôm nay, khi thoát khỏi đống công văn cuối cùng, lúc Ngụy Thiệu khỏi cửa nha môn, mỗi bước giống như bay.

Sáng sớm khi khỏi cửa, và Tiểu Kiều cả , buổi tối sẽ về sớm hơn một chút ăn cơm tối với nàng. Vừa nãy một chuyện quấn chân, giờ dậy cũng đoán là sắp tối.

Ngụy Thiệu bước vài bước xuống bậc thang bằng đá ở cửa nha môn, cầm cương ngựa định lên thì thấy một nữ nhân trẻ tuổi xinh từ đối diện tới.

Hắn từng thấy nữ nhân , là một sủng cơ của biểu Ngụy Nghiễm. Ở bên cũng ba năm. Ngụy Thiệu nàng tên là gì. Thấy nàng dừng mặt , đoán là tới hỏi Ngụy Nghiễm nên thẳng: "Hai ngày nữa trưởng của mới về".

Nói xong thì lên ngựa.

Lan Vân khom với Ngụy Thiệu: "Đa tạ Quân Hầu cho . Ta tên là Lan Vân, tới đây để hỏi ngày về của Ngụy quân. Ngày về của chẳng liên quan gì tới Lan Vân nữa. Trước khi tới Đại Quận , đuổi , cần nữa".

Ngụy Thiệu nàng một cái.

Nữ nhân ở bên cạnh Ngụy Nghiễm vẫn thường xuyên đổi, Ngụy Thiệu điều đó. Nữ nhân tự xưng là Lan Vân ở bên lâu nhất, bởi mới ấn tượng.

Nghe nàng , Ngụy Thiệu gật đầu : "Nếu cô chuyện thì cứ chờ về tìm gặp". Nói xong thúc ngựa rời .

Lan Vân : "Quân Hầu điều còn , tới tìm Quân Hầu là cho Quân Hầu một chuyện. Huynh trưởng của ngài Ngụy sứ quân điều bất kính với phu nhân của ngài".

Ngụy Thiệu thoáng run lên, ngựa cúi đầu chăm chú, lông mày nhíu , giọng cũng trở nên lạnh lùng.

"Ngươi ăn linh tinh sẽ tội gì ?"

Lan Vân đáp: "Những điều đều là thật. Ngụy sứ quân tổn hại đến luân lý , vọng tưởng đến nữ tử mà vốn nên gọi là "Đệ ".

Hai mắt Ngụy Thiệu toát ý lạnh, Lan Vân một lúc mới gằn từng chữ: "Ta thấy cô c.h.ế.t đấy, dám châm ngòi chia rẽ".

Lan Vân bỗng quỳ xuống: "Nếu Quân hầu tin thì cứ theo . Quân hầu thấy một thứ sẽ ngay thật là giả".

Vẻ mặt của Ngụy Thiệu âm trầm, để ý đến Lan Vân, vòng qua nàng phóng ngựa rời .

Phóng ngựa chạy ngoài mấy trượng bỗng nhiên Ngụy Thiệu dừng bước, từ từ đầu .

Lan Vân vội vàng bò dậy từ đất, đuổi theo.

"Nếu thật, sẽ cho cô sống cũng , c.h.ế.t cũng xong".

Giọng Ngụy Thiệu lạnh buốt như băng vang lên ở bên tai nàng .

...

Ngụy Nghiễm Đại Quận, đó đuổi hết cơ ở trong nhà. Bây giờ chỉ còn Chu Quyền và mấy hạ nhân cùng canh giữ.

Trong nhà nữ chủ nhân, mấy ngày nay hạ nhân vẫn lén lút ngoài, chỉ còn mỗi Chu Quyền.

Vừa gọi Chu Quyền uống rượu, Chu Quyền từ chối mà khóa cửa rời .

Sắc trời sẩm tối, Lan Vân lấy chìa khóa mở cửa. Ngụy Thiêu một lời nào, nhanh chân thẳng tới cửa phòng của Ngụy Nghiễm.

Trước khi Ngụy Nghiễm ngoài khóa trái cửa phòng. Trên cửa còn khóa.

Hắn lạnh lùng Lan Vân lấy một chìa khóa khác, thuận lợi mở cửa , nhẹ nhàng đẩy cửa.

Ngụy Thiệu nhanh chân , cuối cùng dừng ở vách tường phía .

Trên vách tường treo một bức trường điều[2] sơn thủy. Nét bút hào hiệp, ý cành diệu kỳ.

[2] trường điều: bức mành dài

Lan Vân thắp sáng một ngọn nến, cầm tay tới bên chiếu sáng.

Ngụy Thiệu bức sơn thủy một lúc từ từ đưa tay, chạm bức vẽ .

Sắc mặt của trầm lắng lạ thường, tay như nặng sánh ngàn cân, bàn tay dừng giữa trung một lúc vén bức tranh lên.

Cơ mặt bỗng trở nên cứng ngắc, tầm mắt dán chặt ở tường, bóng cũng như c.h.ế.t sững. Lan Vân ở bên mới nhẹ nhàng lên tiếng.

"Gần đây Ngụy quân giống với ngày thường. Không gọi cùng ngủ. Bình thường mỗi khi về cứ nhốt trong phòng mãi , khi còn một uống rượu. Trước hề như thế. Ta nghi ngờ trong lòng để ý nữ tử khác, vì bình thường cũng để ý hành động xem ..."

Nàng , vẻ mặt bỗng phần oán hận.

"Tối hôm đó Ngụy quân về nhà, đầu tiên là trong đình viện uống rượu một , gọi bọn tới tiếp, đó bỗng về phòng đóng cửa, nhưng mà đóng chặt, nghi ngờ mới lén trộm qua cửa sổ, thấy vẽ bức tranh mỹ nhân tường..."

"Trước dịp thấy Nữ quân ở đường từ xa, đúng là phong hoa tuyệt đại, khó lòng quên . Họa bút của Ngụy quân giống y như thật, cũng nhận ngay. Sợ đến mức thế nào, cũng sợ phát hiện , lúc sắp đột nhiên thấy Ngụy quân..."

Lan Vân ngừng , "Ta thấy Ngụy quân vén vạt áo lên, về phía bức tường tự giải quyết... Lúc đó, trông như mê như say..."

Đột nhiên Ngụy Thiệu xoay , giơ tay quét ngang giá cắm nến Lan Vân đang cầm ở trong tay.

Giá nến rơi xuống đất, vang lên một tiếng nhỏ lăn tới góc tường.

Ngoài cửa sổ ánh hoàng hôn dày đặc, nhưng vẫn thể phân biệt mặt .

Lan Vân thấy đôi mắt lạnh căm của Ngụy Thiệu, dường như còn ánh lên nét tức giận lập lòe, khuôn mặt dữ tợn, vẻ mặt khủng bố.

Mặc dù đúng như nàng mong . đối diện với tình cảnh bây giờ, Lan Vân vẫn kinh hồn bạt vía, hai chân mềm nhũn, nàng vô thức quỳ xuống, cúi đầu dám .

Ngụy Thiệu cứng đờ ngay tại chỗ, trong căn phòng tĩnh mịch chỉ tiếng thở dốc của quá nặng nề.

Loading...