Xuất Giá Giải Nguy - Chương 28
Cập nhật lúc: 2025-06-06 13:59:05
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn chính thức nạp Trịnh Sở Ngọc ?
Từ lúc Tiểu Kiều mới tới Ngụy gia, mặc dù thời gian nàng ở đây lâu, nhưng chỉ mới bước sang ngày thứ hai, nàng hạ nhân bên Đông phòng luôn hầu hạ Trịnh Sở Ngọc với phận tiểu của Ngụy Thiệu.
Nói cách khác, dù cho Trịnh Sở Ngọc chính thức chuyển đến Tây phòng phía bên , nhưng đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Với Tiểu Kiều mà , Ngụy Thiệu nạp Trịnh Sở Ngọc cũng chuyện gì cho cam. Tuy , với tình hình mắt nàng bây giờ, chuyện hầu như cũng gây tổn thất, ngoài việc cô dâu mới cưới cửa còn đầy ba tháng chắc sẽ mặt .
Tính , tình cảnh lúc đây cũng hơn nhiều so với những gì Tiểu Kiều từng dự đoán. Nàng cũng thấy hài lòng. Huống chi, nàng cũng chẳng ích gì, thì nhất thiết tạt một gáo nước lạnh nam nhân đang vui mừng khi nạp đây? Chẳng khác nào tự khó dễ .
“Vậy ? Thế thì quá.”
Tiểu Kiều nở nụ , sang với Ngụy Thiệu: “Mặc dù mới tới phủ hai ngày, nhưng chuyện của và Trịnh Sở Ngọc đôi chút, lúc đó thấy nàng vẫn một mực ở bên Đông phòng thì cũng lấy lạ. Hôm nay quyết định ? Chọn ngày tháng xong ạ, để ngày mai cho sắp xếp trang trí phòng cho nàng . , phòng ở phía đông thấy khá là , chỗ rộng rãi, ánh sáng đầy đủ, dục phòng nhĩ phòng đều cả, ngày mai thể tới xem xem. Nếu thấy , sẽ cho sang đó sắp xếp trang trí . Tóm bên cái gì, bên sẽ thiếu cái đó.”
Phòng trống phía đông là căn phòng nhất còn trống trải, cách gian phòng nàng một đoạn ngắn mà thôi, qua một cánh cửa lớn trong khu nhà là tới.
Tiểu Kiều xong, mặt vẫn tươi . Thấy cứ im lặng , mặt chút cảm xúc cũng buồn phản ứng, nụ mặt nàng mới dần dần mờ nhạt. Cuối cùng nàng chần chờ một lúc thử hỏi dò Ngụy Thiệu: “Sao ạ? Chàng thấy sắp xếp như thế gì hài lòng nữa ?”
…..
Ngụy Thiệu chằm chằm Tiểu Kiều, trông nàng vui vẻ như thế bản thấy mất hứng.
…..
Hắn hứng thú tí nào với chuyện nạp Trịnh Sở Ngọc , cũng vì bản mà lỡ chuyện chung đại sự của biểu . Trước đó Chu thị thúc ép quá, cho nên bỏ mặc luôn áy náy chút nào. Không ngờ tối nay Chu thị đổi thái độ, điều Ngụy Thiệu bỗng trở nên khó xử.
Ngụy Thiệu hiểu mẫu , bà tầm hạn hẹp, để tâm mấy chuyện cỏn con, cũng khí thế của thế gia vọng tộc. Hắn hề cảm thấy tổ mẫu khó mẫu như những gì bà . cho dù thế nào nữa, cuối cùng đó vẫn là mẫu của mà. Bà đối với , Ngụy Thiệu vẫn luôn luôn ghi nhớ. Bởi vì mẫu trở thành quả phụ, cho nên bà nhiều tâm sự, thực chất cũng là một con hiếu.
Mới ở đông phòng, Chu thị nhiều như , oán trách tổ mẫu, cáo trạng cô dâu mới cưới của , … nhưng điều duy nhất trong đầu , chính là chuyện Chu thị than thở rằng thường ngày bà thấy quá cô đơn, chỉ Trịnh Sở Ngọc chuyện với bà để vơi bớt nỗi buồn.
Bản bôn ba bên ngoài hết tháng suốt năm, cứ cách hai ba ngày cầm quân đánh giặc, nhưng một khi bước chân con đường thì , cũng tới ngày tháng năm nào mới kết thúc đây, đao thương vốn dĩ mắt, chừng một ngày nào đó cũng giống như phụ và trưởng của , còn mạng trở về. Tổ mẫu và mẫu hòa hợp. Nàng dâu mới bà cũng hề thích. Nếu như Trịnh Sở Ngọc quả thật thể thế ở bên cạnh mẫu tròn đạo hiếu, khiến cho bà vui vẻ, thì nạp nàng cũng chỉ là việc nhỏ với Ngụy Thiệu mà thôi.
Chính vì thế mới thấy do dự, lúc trở tây phòng, tới cửa, thấy Tiểu Kiều ngủ mất , tuy bề ngoài nàng cung kính với , nhưng thật Tiểu Kiều hề để tâm tới phu quân như .
Sống qua hai mươi mấy năm nay, cho tới bây giờ Ngụy Thiệu hề bản cũng lúc như gà con xét nét tính toán thiệt hơn với như . Hắn cưới nữ nhi Kiều gia nhà đấy, nhưng hiểu tại , lúc thấy nàng, nàng cố tình xuất hiện mặt . Hắn kĩ nàng xem, ngang dọc vẫn thấy mắt, cả nàng từ xuống , ngoài gương mặt còn tạm chấp nhận , những điểm khác chẳng thể hài lòng. Cũng bức bối từ tới, khi lên giường nhớ tới lời cáo trạng của Chu thị , mới buột miệng gây khó dễ với nàng, thật chỉ là nhắc nhở mà thôi, mẫu của cũng là bà bà của nàng, tuyệt đối thể để cho nàng coi thường như .
Kết quả, nàng cho một lí do vô cùng đầy đủ, hề nấu ăn.
Một lí do đơn giản đến mức hề nghĩ tới.
Nữ nhi đương thời nhà , địa vị cao quý như tố mẫu của cũng từng tự xuống bếp, nhưng khi xuất giá dạy dỗ nấu ăn là điều cơ bản nhất. Tiểu Kiều thể cây ngay sợ c.h.ế.t rằng nấu ăn. Hắn lí do của nàng xong, bộ dạng đáng thương đang mong đợi , mặc dù nghi nàng chỉ đang giả bộ thế mà thôi, nhưng rốt cuộc cũng thể nổi giận với nàng, đánh đánh , mắng cũng thể thốt nên lời. gì trong lòng càng thêm bức bối. Nghĩ tới chuyện hồi sáng ở ngay thọ đường, trêu ghẹo chuyện con cái, lúc đấy hiểu buột miệng thốt lên nạp Trịnh Sở Ngọc .
Thật Ngụy Thiệu vẫn còn nghĩ kĩ. Mà dù quyết định xong , cũng định chuyện đó với nàng.
cuối cùng thành lời.
….
“Phu quân?”
Tiểu Kiều thấy vẻ mặt vẻ kì lạ, thế nên mới nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Ngụy Thiệu hồn, liếc mắt sang nàng: “Nấu ăn thì , lúc thì dạng chân, đúng là phụ đức một chút nào, ngờ nàng hề đố kị chuyện nạp của , hóa nàng cũng là một hiền huệ.”
Giọng điệu của bình thản, như thể đang tán gẫu cùng nàng. ý tứ trong lời vô cùng sinh động.
“Lúc dạng chân” mà Ngụy Thiệu thực là chuyện xảy mấy hôm .
Hôm đó giờ ngọ, Ngụy Thiệu hiếm khi trở về phòng, buổi chiều Tiểu Kiều và Xuân Nương đang ở trong phòng, Xuân Nương thì thêu thùa, còn Tiểu Kiều giúp bà vẽ các kiểu hoa văn, dù bên cạnh cũng ngoài, cho nên lúc vẽ nàng ung dung duỗi thẳng hai chân ở giường, ai ngờ của nàng xui quá, ngay lúc đó Ngụy Thiệu thình lình bước trong, thấy Tiểu Kiều lập tức rút chân về, nhưng cuối cùng vẫn thấy.
Lúc đó chỉ liếc qua, gì thêm cả, cầm đồ xong thì rời nhanh chóng. Thấy Xuân Nương tự trách chính , bà cảm thấy dạy dỗ Tiểu Kiều cho chu , thế lo nơm lo nớp. May mà Ngụy Thiệu gì nữa cả, bà mới thoáng yên tâm, đó còn dặn kĩ Tiểu Kiều, từ nay về tuyệt đối như nữa.
Tiểu Kiều cứ tưởng Ngụy Thiệu thèm để ý mấy chuyện . Không ngờ vẫn còn ghi nhớ, bây giờ mới lôi chuyện trách .
Chuyện duỗi thẳng chân chỉ là việc bình thường đối với hiện đại, nhưng ở thời đại xem là một chuyện bất nhã. Mấy trăm năm , thê tử của Mạnh tử cũng bởi vì lúc ở nhà một ai nên mới duỗi thẳng chân, lúc Mạnh tử thấy , thế là ông ngoài với mẫu của là hưu thê. Mẫu ông hỏi tại , Á thánh một chữ: “Ngồi”. Có thể thấy chuyện nghiêm trọng đến thế nào.
Tiểu Kiều lật chuyện cũ với , nàng cúi đầu nhỏ giọng: “Thiếp phụ đức đủ, nhưng hề đố kỵ, bản cũng tròn bổn phận, tất cả đều xuất phát từ tâm ý của .”
Ngụy Thiệu “Xì” một tiếng: “Nghe khẩu khí của nàng , cưới một thê tử phụ đức thế là phúc phận ?
“Thiếp thể gả Ngụy gia, là phúc phận mới đúng.” Nàng đáp .
Trong phòng đột nhiên còn ai lên tiếng.
Ngụy Thiệu cũng lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-28.html.]
Hắn bỗng dưng cảm thấy, hình như tối nay quá nhiều với nàng thì . Cái vượt qua ý định ban đầu của .
“Được , ngủ . Không còn sớm nữa.”
Hắn nàng nữa mới .
Tiểu Kiều một tiếng, thổi tắt đèn, leo lên giường rốt cuộc cũng ngủ yên.
….
Buổi sáng hôm , lúc Tiểu Kiều còn đang mơ màng ngủ thì cảm thấy động tĩnh cạnh bên, nàng híp mắt thử, thấy Ngụy Thiệu dậy khỏi giường.
bên ngoài trời vẫn còn tối đen, trong phòng vẫn lập lòe ánh nến, lẽ chỉ mới canh tư.
Tiểu Kiều kìm nén cảm giác tình nguyện trong lòng, miễn cưỡng mở to đôi mắt còn dính chặt , ngáp một cái dậy cùng , ngay lúc , lời vang lên bên tai: “Vẫn còn sớm. Ta chuyện ngoài. Nàng cứ ngủ tiếp .”
Tiểu Kiều thả lỏng, nhắm mắt ngã xuống giường ngủ tiếp.
Ngụy Thiệu nàng một cái, xốc tấm chăn rớt khỏi mép giường, ở ngoài tự mặc xiêm y. Cuối cùng cũng mặc xong, đến lúc , vô thức nghiêng đầu đưa mắt về phía Tiểu Kiều.
Nàng vùi đầu trong chăn, chỉ lộ một mái tóc mây đen dài óng.
Ngụy Thiệu chần chờ một lúc, sang, cúi sát bên giường, cong ngón tay lên gõ gõ lên mép giường từ từ từng nhịp một.
Một nữa Tiểu Kiều đánh thức, rốt cuộc cũng kéo chăn khỏi đầu, từ từ mở mắt , nàng thấy Ngụy Thiệu một chân gần mép giường, nửa đang cúi sang.
“Phu quân… Có chuyện gì ?” Tiểu Kiều dụi mắt, mờ mịt hỏi.
“Đêm qua suy nghĩ một hồi, chuyện nạp Sở Ngọc phủ tính vẫn thấy lắm. Hôm nay rảnh để qua, nàng là thê tử của , thế thì nàng mặt , qua với mẫu một tiếng nhé.”
Ngụy Thiệu xong, khóe miệng nhếch lên thành một điệu như như , đó mới xoay rời .
Tiểu Kiều sững sốt mất một hồi, cho đến khi định thần nghĩ , bao nhiêu buồn ngủ nhất thời bay biến hết.
Hắn ý gì ? Lúc thì nạp, lúc . Không nạp thì thôi , vấn đề là chả lẽ nạp thì nàng cũng sang Đông phòng nhận tội với nữa ?
…..
Ngụy Thiệu thu xếp xong, đến lúc rời tâm trạng tồi lắm, bước chân cũng khá là ung dung.
Thế nhưng Tiểu Kiều chút nào.
Lúc còn tới canh năm, trời còn hửng sáng. Chờ khi , Xuân Nương cũng lập tức giúp Tiểu Kiều thổi nến.
Đêm xuân thích hợp để ngủ, huống chi lúc cũng ai giành giường với nàng nữa, nhưng mà ngủ cũng ngủ .
Ngụy Thiệu , nàng tài nào chợp mắt nổi.
Trợn tròn mắt cho tới khi trời sáng, cuối cùng lúc rời giường rửa mặt, Xuân Nương thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của nàng thì đoán khi là do chuyện với Ngụy hầu , suy nghĩ thêm một chút, buổi sáng lúc Ngụy Hầu khỏi cửa, đây là đầu tiên từ khi bà tới đây đến nay, vẻ mặt của ngài… như thế, theo lý thuyết, đáng lẽ là mới , cho nên bà vội hỏi Tiểu Kiều kết quả.
Tiểu Kiều kể ngắn gọn cho Xuân Nương , chuyện Ngụy Thiệu nạp xảy buổi tối hôm qua, chuyện sáng nay đổi chủ ý, cuối cùng nàng trưng vẻ mặt như đưa đám, nhào n.g.ự.c Xuân Nương: “Ngụy Thiệu cố ý mà, rõ mẫu thích , còn bảo từ chối chuyện nạp của ….”
“Tiểu tâm can a — ”
TBC
Xuân Nương sợ hết hồn, che miệng của nàng , “Tục danh của Ngụy hầu mà gọi thế ? Coi chừng thấy!”
Thời buổi đại danh kêu tầm bậy. Trừ khi là trưởng bối, nếu cũng là kẻ đối đầu hoặc kẻ thù mới thể gọi thẳng tên họ của đối phương, cho thấy sự khinh miệt nhục mạ của .
Tiểu Kiều ngậm miệng .
Thế nhưng mặt Xuân Nương lộ vẻ vui mừng: “Ngụy hầu nạp Trịnh Sở Ngọc là chuyện cực mà, nữ quân vui chứ? Còn chuyện từ chối phu nhân…”
Bà suy nghĩ một chút ghé sát bên tai Tiểu Kiều, nhỏ một câu.
Ánh mắt Tiểu Kiều sáng lên, đầu óc cũng tỉnh táo rõ ràng.
Đều là do Ngụy Thiệu gây cả (lập ý một ngàn ), từ đầu gặp mặt cho tới tận bây giờ, mỗi lúc chuyện với nàng, đen mặt thì cũng chế giễu nàng, hoặc là chuyện như thẩm vấn phạm nhân, ở cùng với mỗi phút thôi cũng khiến dây thần kinh của nàng kéo căng để cẩn thận đối phó, lúc nào cũng sợ giây kế tiếp đắc tội với Ngụy đại thiếu gia nữa đây, lúc nãy đầu óc nàng choáng váng nghĩ gì, ngay cả pho tượng Phật sống Từ phu nhân đang ở bắc phòng nàng cũng quên tuốt luốt.
Tâm tình Tiểu Kiều lập tức khá khẩm hơn, vội vàng chạy xiêm áo.
Ngày hôm qua là lễ mừng thọ của tổ mẫu, theo lý Từ phu nhân cũng mệt mỏi lắm, nhưng bà vẫn dậy sớm theo thói quen hằng ngày. Có lẽ là vì chạm mặt với Chu thị quá nhiều, từ lâu đó Từ phu nhân miễn cho Chu thị sang hành lễ vấn an sáng sớm. Nếu bà ở nhà, Chu thị chỉ cần vấn an hai ngày mồng một và mười lăm là . Cho nên lúc Tiểu Kiều tới đây, nàng chạm mặt bà bà Chu thị.
Nàng nhờ hầu trong truyền một tiếng, đợi ở ngoài hành lang chốc lát, gần như ngay lập tức nàng cho gọi .
Từ phu nhân ngủ sớm dậy sớm, cuộc sống quy luật. Nhìn tinh thần của bà trông , hôm nay bà mặc bộ xiêm y ở nhà, một chiếc giường thấp, nhàn nhã ăn cháo nấu từ hạt kê, bàn nhỏ mặt bày mấy đĩa đựng tương, đồ chua, trông thấy đơn giản, dụng cụ bằng gốm thô, sạch sẽ và đậm chất cổ xưa.
Tiểu Kiều quỳ xuống hành lễ vấn an bà. Từ phu nhân để cho nàng dậy, bảo Chung bà bà lấy thêm một bộ chén đũa, kêu Tiểu Kiều ăn sáng cùng bà.