Xuất Giá Giải Nguy - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-06-06 13:59:02
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban đêm, trong Ngụy phủ đèn đuốc sáng trưng.

Cả một ngày náo nhiệt, dù Từ phu nhân cũng lớn tuổi , đến lúc khó tránh khỏi mệt mỏi, bà tự trở về Bắc phòng nghỉ , mấy khách nữ cũng lục tục rời , chỉ còn nam nhân xã giao trò chuyện.

Ngụy Thiệu đón tiễn khách, bận rộn liên tục từ sáng sớm tới giờ, đến tận giờ Tuất vẫn ăn cơm, khi tiễn chân mấy vị quan khách xong, vội vã trở về, lúc ngang qua bậc tam cấp ở Thuỳ Hoa môn[1], đột nhiên thấy gọi “Ngụy hầu xin dừng bước” ở phía , đầu , Ngụy Thiệu nhận hình như là một viên quan cấp cùng sứ giả Trung Sơn Vương tới đây thì dừng bước.

[1]Thùy hoa môn là một loại cửa tương đối coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện. Thùy hoa môn đặt tại đường trục chính, ở chính giữa phía bắc của ngoại viện, bậc đá cao ba bậc hoặc năm bậc, dùng để ngăn cách phần của viện. Phần phía viện là nơi chủ nhân tiếp khách, phần phía viện là nơi ở của những còn trong gia đình.

abc

Người đến Ngụy Thiệu cung kính hành lễ, cho dậy, viên quan nọ còn nịnh nọt vài câu, thấy Ngụy Thiệu vẻ yên lòng thì : “Chắc Ngụy Hầu nhận mỗ rồi. Nhiều năm mỗ từng sống ở nhà họ Tô tại Trung Sơn quốc. Lúc Ngọc Lâu phu nhân còn ở trong khuê các, mỗ may mắn từng gặp mặt Ngụy hầu những mấy . Không Ngụy hầu còn chút ấn tượng nào ?”

Ngụy Thiệu thoáng ngẩn , chằm chằm , ngừng một chút mới hỏi: “Có chuyện gì ?”

Viên quan đó liếc xung quanh, thấy mới tiến lên một bước, lấy một túi thơm nhỏ kín miệng bằng gấm từ trong n.g.ự.c , hai tay dâng lên, nhỏ: “Có lẽ Ngụy hầu còn , mỗ hộ tống sứ giả đến Ngư Dương một phần là để chúc thọ Lão phu nhân, một lí do khác là vì nhờ mỗ gửi hồng bao cho ngài. Ngọc Lâu phu nhân chuyện đại hôn của Ngụy hầu thì vô cùng vui mừng, nàng đích đến Ngư Dương để thăm Lão phu nhân, đồng thời đến chúc mừng tân hôn của Ngụy hầu, chỉ tiếc phu nhân bận bịu quá rời , mỗ đến Ngư Dương mới nhờ mỗ gửi chiếc hồng bao xem như quà chúc mừng.”

Ngụy Thiệu thoáng qua chiếc túi thơm màu tím thêu hoa văn tinh tế trong tay viên quan nọ, yên lặng động đậy. Người thấy nhận lấy thì lặng lẽ đưa mắt sang dò xét.

Trước cửa treo hai chiếc đèn lồng, ánh đèn màu đỏ nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió. Lúc đây, Ngụy Thiệu cũng ánh sáng của đèn lồng hắt lên mặt, phủ một lớp sáng hồng mịt mờ bất định. Gương mặt dường như thoáng thất thần, ánh mắt u ám lẫn trong màn đêm mờ tối, khó mà .

Viên quan nọ nhẹ nhàng đặt túi thơm lên bậc thang bên cạnh, khom với Ngụy Thiệu lui về phía vài bước, đương lúc vội vã xoay chuẩn rời thì bỗng thấy tiếng Ngụy Thiệu vang lên: “Thay truyền lời, Thiệu cảm tạ ý của Ngọc Lâu phu nhân, còn vật thì cần.” Giọng của chìm dần. Nói xong, lên bậc tam cấp trực tiếp bước qua chiếc túi thơm, nhanh chóng rời .

Ngụy Thiệu tiễn xong vị khách cuối cùng thì đụng Ngụy Nghiễm cũng mới tiễn khách về, đang dặn dò nốt những việc còn cho quản sự trong nhà, hai cũng chỉ qua loa vài câu lượt cáo từ.

Ngụy Nghiễm rời khỏi đại môn của Ngụy phủ, nhận lấy roi ngựa từ trong tay Trương Lam, hầu cận lâu năm bên cạnh , đó xoay lên ngựa về chỗ ở, giờ cũng nửa đêm . Ban ngày bận rộn chẳng kịp ăn gì mà lấp bụng, khi Ngụy Nghiễm khỏi phòng tắm, một bộ xiêm y rộng thùng thình bước , một cửa sổ uống hết nửa bầu rượu, mắt bất giác hiện bóng dáng xinh của Kiều nữ.

Ban ngày trong Thọ đường, nàng rực rỡ vô ngần, chỉ xinh hơn còn thông minh vượt trội, khiến khá là kinh ngạc. Buổi chiều lúc tiễn Từ phu nhân trở Bắc phòng, nàng cũng theo hầu hạ bên tổ mẫu, lúc ánh sáng từ ngọn đèn dầu chiếu xuống hành lang mờ ảo mung lung, mặc dù nàng đang ở xa, nhưng chỉ cần liếc mắt qua thấy nàng, nhân lúc cảnh đêm mờ tối, ánh mắt chăm chăm rời khỏi nàng, chỉ điều Kiều nữ giống như một vị nữ thần thể nào với tới, từ đầu tới cuối nàng thèm liếc mắt dù chỉ là một chút.

Bụng Ngụy Nghiễm dần dần nóng ran, trong thể như một ngọn lửa vô hình bùng cháy, dù bình rượu ở ngay mắt nhưng miệng lưỡi khô rang, xoay qua bên cạnh thì thấy sủng cơ hầu hạ đang đầy thiết tha tình ý, nhẹ một tiếng, đẩy bình rượu , tiện tay kéo nàng đùi, nhắm mắt cúi đầu, ngửi mùi hoa lan thoang thoảng phảng phất từ tận trong cổ áo, trong đầu nhớ tới đầu tiên gặp Tiểu Kiều ở cửa tiệm giấy đỏ, lúc nàng lộ cần cổ trắng như ngọc, da thịt non mềm, thậm chí có thể thấy rõ từng sợi lông tơ mềm mại hệt như trẻ con mới sinh phía tai nàng , nghĩ đến đây cả hầm hầm khó chịu, kiềm chế nổi, tháo vạt áo của sủng cơ từ phía , vuốt hai bên đầy đặn.

Sủng cơ cũng hôm nay mới đến hung hãn như thế , miết đến đau mà dám phản kháng, chỉ thể giả vờ rên rỉ để cho vui lòng.

Mặt Ngụy Nghiễm căng cứng, một tay cởi hết quần áo của sủng cơ, ném xuống cạnh bàn, vén vạt áo lên thì đột nhiên ngừng , từ từ ngẩng đầu lên.

Trước cửa sổ hiện một bóng , hình cao lớn, Ngụy Nghiễm liếc mắt nhận bóng dáng mới tới. Ánh mắt lập tức trở nên âm trầm u ám, dục vọng thoáng cái lặn mất tăm, đó là sát ý bùng lên. Sủng cơ vốn đang nhắm mắt chờ sủng hạnh thì bỗng thấy đột nhiên ngừng , nàng nghi hoặc mở to mắt lên, thấy chằm chằm ngoài cửa sổ, nàng cũng hiếu kỳ đầu thử, bất ngờ trông thấy một bóng đen lù lù bên ngoài thì hoảng hốt hét to.

“Đi ngoài.” Ngụy Nghiễm từ từ dựng thẳng , thản nhiên .

Sủng cơ rõ Ngụy Nghiễm đang chuyện với , nàng luống cuống tay chân níu vạt áo phía , cúi đầu vội vã chạy khỏi phòng.

Bóng đen thấy thì nhảy qua cửa sổ tiến đây, mặc xiêm y Hán, bỏ mũ lộ gương mặt một nam tử trung niên râu quai nón, cung kính hành lễ với Ngụy Nghiễm, mở lời: “Thiên kỵ trưởng Hô Diễn Liệt đến đây kính hỏi Thiếu chủ nhân, ngài khỏe ?”

Ngụy Nghiễm lạnh lùng : “Ngươi tới đây gì? Nơi là Ngư Dương, ngươi tưởng ở trong thành thì sẽ dám g.i.ế.c ngươi ?”

Nam tử đáp: “Nhật Trục vương nhớ Thiếu chủ nhân, hạ thần phụng mệnh liều c.h.ế.t đến đây mời Thiếu chủ nhân về, thần may mắn mới tránh trạm gác, nếu Thiếu chủ nhân g.i.ế.c hạ thần, hạ thần cam nguyện chịu chết.”

Ngụy Nghiễm gằn từng chữ : “Đây là do chính ngươi chết.” Lời còn dứt, cùng với một tiếng Keng vang lên, ánh sáng lóe ngang, Ngụy Nghiễm rút kiếm , mũi kiếm đ.â.m thẳng n.g.ự.c trái nam tử nọ. Kiếm đ.â.m sâu một tấc da thịt, nhanh đó, m.á.u từ n.g.ự.c nam tử ồ ạt thấm ướt cả vạt áo, vài giọt còn b.ắ.n mặt đất. Sắc mặt nam tử dần trở nên trắng bệch, quỳ một chân xuống đất, hai mắt thẳng Ngụy Nghiễm nhưng bả vai hề lay chuyển dù chỉ một chút.

“Nếu đ.â.m sâu thêm một tấc, ngươi nghĩ thể sống sót nữa ?” Ánh mắt Ngụy Nghiễm đầy nghiêm nghị.

“Là thì sớm muộn cũng chết. Được c.h.ế.t kiếm Thiếu chủ nhân, Hô Diễn Liệt hề hối tiếc.” Nam tử trầm giọng đáp.

Dòng họ Hô Diễn là một trong những dòng tộc lớn ở Hung Nô, nổi tiếng dũng mãnh hung hãn, nhiều trong gia tộc đều địa vị cao trong cung.

Ngụy Nghiễm nheo mắt, một lát , từ từ rút kiếm, cầm lấy khăn lau sạch m.á.u đen mũi kiếm, đầu buồn ngẩng, lạnh lùng tuyên bố: “Nhân lúc còn đổi ý, lập tức cút khỏi đây. Sau đừng để gặp ngươi nữa.”

Nam tử xé vạt áo , buộc qua loan quanh chỗ miệng vết thương, ngăn cho m.á.u ngừng chảy, đó mới đưa tay đè , chậm rãi lên từ mặt đất, Ngụy Nghiễm : “Tạ ơn Thiếu chủ nhân giết. Hôm nay hạ thần liều mạng đến đây ý gì khác, Vương gia hôm nay là ngày đại thọ của mẫu tiên vương phi, nên mới sai hạ thần đến đây Vương gia chúc thọ, nếu Thiếu chủ nhân chịu chuyển lời cho thì hai mươi đĩnh vàng, hai mươi miếng vải lục đỏ, hai mươi con ngựa khỏe khỏe đều chuẩn xong, đang chờ ngay ngoài thành”.

Ngụy Nghiễm lạnh.

“Ý của nhà họ Ngụy rằng nhận thế, từ đó nảy sinh lòng nghi ngờ với ?”

“Vương gia cũng ý .” Hô Diễn Liệt cúi với , “Nếu Thiếu chủ nhân nhất quyết chịu chuyển lời cho, thì Vương gia cũng chỉ đành từ bỏ. Hạ thần mang một phong thư Phong vương gia tự tay , mong Thiếu chủ nhân xem qua.”

Hô Diễn Liệt lấy một cuốn da dê từ trong vạt áo , đặt lên góc bàn, đó lui về vài bước.

“Hạ thần dám ở phiền đến sự thanh tĩnh của Thiếu chủ nhân nữa, xin cáo lui .” Hô Diễn Liệt hành lễ với Ngụy Nghiễm nữa.

“Trong Thiếu chủ nhân vốn đang chảy dòng m.á.u tộc Dẫn Cung chúng , Vương gia vẫn luôn ngày nhớ đêm mong Thiếu chủ nhân, hiện giờ Thiền Vu tuổi già, Tả Hiền Vương cũng ghen ghét phòng Vương gia, vì ngài mới gấp gáp Thiếu chủ nhân trở về trợ lực, với tài trí của Thiếu chủ nhân như chim ưng sải cánh giữa trời , ngài cam lòng cả đời chịu khuất nhục, thể hiện chí hướng ?”

Hô Diễn Liệt xong mới dậy xoay nhảy khỏi cửa sổ như cách tiến đây, bóng nhanh chóng biến mất trong màn đêm mờ tối nơi đình viện. Kiếm trong tay Ngụy Nghiễm chĩa xuống đất, chằm chằm tấm da dê đặt ở bên góc bàn, đấy xuất thần một lúc lâu.

Ngụy Thiệu thẳng đến Tây phòng.

Một hồi bận rộn từ sớm, đón đón , còn hao tâm tốn sức hơn cả hành quân bên ngoài. Giờ cũng khuya, một ngày ồn ào náo nhiệt ở Ngụy phủ cuối cùng cũng về yên lặng khi đêm xuống.

Ngụy Thiệu đến ngã rẽ, ánh mắt về bên trái của Tây phòng, xa xa thấy ánh đèn lồng thắp lên, bước chân của cũng nhanh hơn một chút, bỗng thấy Khương bà bà bên Đông phòng vẫn còn ven đường.

Khương bà bà thấy đến, vội vàng bước nhanh lên phía , khom : “Quân hầu xong việc ạ? Phu nhân lệnh cho nô tỳ đây chờ Quân hầu, mời Quân hầu qua đó chuyện.”

Ngụy Thiệu nhíu mày, suy nghĩ một lúc xoay về hướng Đông phòng, lúc tới nội thất, cửa , thấy mẫu Chu thị đang xổm giường, bên cạnh vài v.ú già đang hầu hạ, còn Trịnh Sở Ngọc ở đây.

“Trọng Lân, con đến rồi ?”

Chu thị vẫn mặc trang phục như ban sáng gặp khách, thấy Ngụy Thiệu đến, bà vui mừng vội vàng từ giường dậy, tự đến tiếp.

Ngụy Thiệu trong phòng, quỳ xuống đáp: “Đêm khuya mẫu còn nghỉ ngơi , gọi con đến chuyện gì ạ?”

Chu thị nhi tử của , trong mắt hiện lên ý phiền muộn: “Mẫu nhớ con nên gọi con tới, chỉ để một chút thôi, như lúc còn bé trò chuyện vài câu , giờ con lớn thì còn thiết với mẫu như . Trọng Lân, việc gì thì thể gọi con tới ?”

Ngụy Thiệu thoáng ngẩn , đưa mắt về phía Chu thị. Mặc dù dung mạo của bà khác là bao, nhưng kỹ mới phát hiện tóc của bà điểm bạc, vết chân chim đuôi mắt cũng hiện rõ ràng, từ bao giờ, bà già nhiều so với mười năm .

Hắn nhớ bản khi chỉ là đứa trẻ, mẫu vẫn luôn thiên vị nhiều hơn với trưởng nhà , trong lòng mới mềm hơn một chút. Cuối cùng sắc mặt ôn hòa, : “Là nhi tử bất hiếu. Mẫu dạy dỗ đúng. Sau nhi tử sẽ thường xuyên đến thăm .”

Chu thị tươi , cầm một bộ trung y gấp cẩn thận trong tay, : “Đây là xiêm y mẫu tự tay cho con. May theo xiêm y lúc con để . Sau khi về phòng thì thử xem nhé, nếu chỗ nào thì cứ với , sẽ sửa cho con.”

Hai tay Ngụy Thiệu vội vàng nhận lấy, để sang một bên, đó quỳ xuống cảm tạ Chu thị. Chu thị đỡ lấy nhi tử, thở dài: “Cần gì hành lễ với nhiều như thế gì? Con là con của . Không lúc còn bé vẫn thường tự tay xiêm y cho con đấy thôi ? Chẳng lẽ còn hành lễ nữa ? Lớn lạnh nhạt mẫu .” Ngụy Thiệu mỉm .

“Hôm nay nhiều việc, thấy con còn nghỉ ngơi bao nhiêu, chắc cũng chẳng rảnh mà ăn một bữa ngon, đói bụng ? Chỗ chuẩn hết , đều là do một tay xuống bếp đấy, lúc con còn bé thích nhất là ăn canh bắp ngọt, bây giờ vẫn còn nóng đấy.”

Chu thị xoay đầu, kêu v.ú già bưng đồ ăn lên. Vú già nhanh chóng dọn đồ lên. Chu thị tự tay mở nắp chén, : “Lâu xuống bếp, đồ nấu còn hợp khẩu vị của con nữa , con ăn thử xem.” Ngụy Thiệu nhận lấy, cúi đầu uống nhanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-27.html.]

“Có ngon con?”

Ngụy Thiệu buông chén, thẳng ánh mắt mong chờ của mẫu , trả lời bà: “Ngon ạ.”

Chu thị nhẹ nhàng thở : “Ngon là . Ta cho mang thêm một chén nữa cho con.”

Ngụy Thiệu ngăn bà , : “Đã no lắm ạ. Đa tạ mẫu yêu thương. Thực con chỉ đói bụng một chút thôi.”

Chu thị nở nụ , : “Con thích ăn thì sẽ nhiều cho con nhé. Ta . Mấy năm , vì việc của Sở Ngọc mà luôn thúc ép con, lúc đó mới dạy dỗ con vài câu khiến cho hai chúng mới trở nên bất hòa.”

Ngụy Thiệu đáp lời: “Mẫu , nhi tử cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.”

Chu thị xuất thần trong chốc lát, đó bà về phía Ngụy Thiệu, chậm rãi : “Ta , xuất thấp hèn, suốt cả nửa đời , dù hết sức nịnh nọt tổ mẫu con, nhưng bà vẫn luôn chướng mắt . Sau khi phụ con mất, tình cảnh của càng khốn đốn hơn. Đương nhiên chẳng oán hận gì. Chỉ tự trách bản vụng về, phận sự của . Giờ bà chủ cho con lấy Kiều nữ Duyện Châu. Con cũng đấy, nhà họ Kiều và nhà họ Ngụy chúng huyết hải thâm thù, ngay từ đầu ghét nàng , ngày con dẫn về nhà gặp mặt, tỏ rõ thái độ với nàng như thế. Chỉ là lúc con , Sở Ngọc mới khuyên nhủ , Lão phu nhân chủ như , chắn hẳn cũng chủ ý riêng của , cũng cưới thì đều là nhà cả, khuyên đối xử với nàng tận tình hơn, nếu con kẹp ở giữa sẽ cảm thấy khó xử. Ta nghĩ cũng đúng, ván đóng thuyền , phản đối cũng vô dụng mà thôi, nếu sống vui vẻ cùng nàng, cũng thể thêm bầu bạn, vì ngày hôm nàng đến, vốn còn định đối xử tử tế với nàng , ngờ nàng …” Chu thị thoáng ngừng .

“Sáng sớm hôm đó nàng tới, quỳ xuống thỉnh an với , mặc dù cử chỉ thất nghi, nhưng , nàng vẫn còn tức giận chuyện hành xử với nàng hôm nọ, khi lên thì vội vàng , mở miệng khuyên nàng ở cũng , đúng lúc sáng sớm hôm đó còn dùng bữa, cũng tại Khương bà bà nhiều chuyện, mời nàng xuống bếp cho một chén canh. Vốn cũng định sai nàng chuyện đó, sợ khiến nàng khó xử nên đang định cản lời, ngờ nàng thì sắc mặt đổi ngay, lôi tổ mẫu của con dọa , về chép kinh sách cho bà. Nàng hiếu với tổ mẫu con như , còn dám giữ nàng , đành để cho nàng rời .”

Chu thị liếc qua nhi tử, khổ, “Trọng Lân, mẫu con là vô dụng như đấy, chẳng những bà bà chào đón, mà con dâu mới cửa cũng thèm quan tâm. Thử hỏi xem tại nhất quyết bắt con nạp Sở Ngọc đây hả? Mấy năm con ở nhà, bên cạnh bầu bạn, cũng chỉ một Sở Ngọc mới có thể giúp giải sầu…” Mắt bà từ từ đỏ lên, lấy khăn lau khóe mắt.

“Chư hầu khắp nơi đều thê đầy đàn. Đương nhiên cũng nhà chúng nhiều như , chỉ cần con nạp duy nhất Sở Ngọc mà thôi. Sở Ngọc cũng thú dữ gì ghê gớm, khi phòng con, chẳng những thể bạn bên cạnh , con bé còn thể giúp nhà họ Ngụy chúng khai chi tán diệp. Chẳng lẽ con chút chuyện như , con cũng chịu cho ?”

Ngụy Thiệu trầm mặc.

Ánh mắt mong chờ của Chu thị dừng mặt , nín thở đợi chờ.

Ngụy Thiệu chần chờ một lúc, cuối cùng mới đưa mắt qua Chu thị : “Ý của mẫu con hiểu. Người cần lo lắng cho nhi tử nữa.”

Chu thị còn đang lo sẽ từ chối tiếp, bây giờ đồng ý cân nhắc thì hết sức vui mừng, dám thúc ép nữa, vội vàng gật đầu luôn: “Con chịu suy nghĩ là . Cứ từ từ suy nghĩ, mẫu ép con.”

Ngụy Thiệu mỉm , đáp : “Đêm khuya, nhi tử tiễn mẫu nghỉ ngơi.”

Chu thị gật đầu. Được Ngụy Thiệu nâng dậy, đưa đến cửa phòng.

Ngụy Thiệu cầm xiêm y mà Chu thị cho, cáo lui trở về.

“Di mẫu ơi, biểu ca đồng ý ạ?” Ngụy Thiệu , Trịnh Sở Ngọc vội vàng bước từ phía bình phong, hỏi dồn.

Chu thị tươi , vuốt ve cánh tay của Trịnh Sở Ngọc : “Di mẫu thúc ép mà chỉ dùng tình cảm để khiến nó cảm động, quả nhiên là hiệu quả ngay. Trọng Lân đồng ý sẽ suy nghĩ thêm rồi. Sở Ngọc, biện pháp của con quả là , thông minh lắm.”

Trịnh Sở Ngọc khẽ giật : “Di mẫu như lời con dặn ?”

“Tất nhiên là thiếu một chữ.”

Trịnh Sở Ngọc nhíu mày: “Người mà biểu ca vẫn còn cân nhắc. Con sợ chỉ gạt thôi, hai ngày nữa từ chối tiếp thì bây giờ?”

Chu thị sững sờ, lập tức : “Yên tâm. Nếu nó còn cố đùn đẩy, vẫn còn cách mới xin chỗ Đại Vu. Đến lúc đó, gạo nấu thành cơm, Trọng Lân nạp con cũng .”

Ngụy Thiệu đẩy cửa bước , Xuân Nương theo hỏi đói , mấy câu thì tiếng bước chân, đầu , thấy màn giường đung đưa, Tiểu Kiều vén màn , xiêm y vẫn chỉnh tề, chỉ ánh mắt là mịt mờ ngập nước, nàng mới ngủ gật ở bên trong, mới tỉnh tức thì.

“Phu quân về ?” Tiểu Kiều mặt , tươi hỏi.

Ngụy Thiệu buồn nhấc mắt lên, đầu đưa y phục đang cầm cho Xuân Nương, để bà mang giặt, : “Ta ăn khuya ở bên Đông phòng , đói bụng nữa. Chuẩn nước tắm .”

Vú già thì vội vàng chuẩn . Rất nhanh đó chuẩn xong xuôi. Ngụy Thiệu bước phòng tắm, Xuân Nương thấy Tiểu Kiều đưa mắt xiêm y tay thì thấp giọng : “Ngài là phu nhân cho đấy.”

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, Tiểu Kiều đầu qua.

“Không phu nhân chuyện gì…” Xuân Nương nàng lo lắng. Tiểu Kiều . Nàng một bộ xiêm y khác, đó dụi mắt chờ Ngụy Thiệu.

Một lát , Ngụy Thiệu bước khỏi phòng tắm, nhóm v.ú già thu dọn xong xuôi cũng hết ngoài, đóng cửa phòng y hệt như những buổi tối đây, Tiểu Kiều chờ lên giường xong mới thổi đèn, cẩn thận leo lên giường xuống.

TBC

Mặc dù ban ngày tốn công tốn sức, mấy khách nữ của Ngụy gia đều nghênh đón ở bên ngoái, nào tới phiên nàng , việc của nàng chỉ đơn giản là ở bên cạnh hầu hạ Từ phu nhân, nhưng chỉ thôi nàng cũng mệt lắm , nãy nàng mới chờ một lúc mà chịu nổi ngủ gục mất luôn . Cuối cùng bây giờ mới thể an tâm ngủ.

Tiểu Kiều nhắm mắt, lúc ý thức đang dần trở nên mơ hồ một nữa, nàng bỗng tiếng Ngụy Thiệu vang lên ở bên tai: “Ta , ngay cả một chén canh nàng cũng chịu cho mẫu ? Việc chép kinh đó chẳng qua chỉ là lấy cớ thôi ?”

Tiểu Kiều giật cả , bỗng chốc tỉnh táo , nàng mở choàng mắt . Trong bóng tối lờ mờ, Ngụy Thiệu xoay xuống giường, thắp đèn lên nữa.

Trong phòng sáng lên. Tiểu Kiều thấy lên giường, dựa nửa đầu giường, xoay mặt .

Mặc dù nàng gần như ngủ, nhưng vẫn trong câu mang theo phần chất vấn.

Tuy nhiên lúc đây, ánh mắt nàng vô cùng bình tĩnh, thấy giận vui.

Đã trễ , còn chịu ngủ , tinh thần ghê luôn chứ!

Tiểu Kiều từ từ dậy, mắt .

“Phải ạ. Thực việc chép kinh chỉ là cái cớ mà thôi. nấu canh chủ ý ban đầu của .” Nàng khẽ.

Ngụy Thiệu nàng chằm chằm hỏi , “Có ý gì?”

“Con dâu phụng dưỡng bà mẫu, bà mẫu mở lời như , dù lười biếng đến mấy chăng nữa thì cũng chỉ một chén canh thôi mà, chịu đây? Chẳng qua lúc sợ…”

“Sợ cái gì?” Ngụy Thiệu khẽ chau mày.

Tiểu Kiều cúi mắt xuống: “Mẫu ghét vô cùng. Lần đầu gặp mặt cũng thấy đấy thôi, nếu ở bên che chở , thì thật sự chính cũng cho . Hôm đó từ sáng sớm, đành một qua bên đó, thấy sắc mặt mẫu cự kỳ nghiêm khắc, trong lòng càng hoảng hốt hơn. Sau đó Khương bà bà bất ngờ xuống bếp canh cho mẫu . Đều là , đây ở nhà lười biếng, ngay đến một xuống bếp cũng , thóc với gạo khác thế nào còn chẳng phân biệt thì xuống bếp thế nào đây? Bên cạnh ai chỉ bảo. Nếu thật, chỉ sợ đồ cũng…”

Nàng cắn môi, lặng lẽ ngước mắt lên: “Lúc cũng hồ đồ mất. Nếu lúc đó thật là , lẽ mẫu cũng bắt buộc gì. Chỉ tại sợ mẫu mà càng ghét hơn, nên mới… nghĩ cái cớ …”

Nàng xong dừng , ánh mắt tội nghiệp Ngụy Thiệu.

Trong lúc nàng giải thích, lông mày Ngụy Thiệu nhíu , đến khi nàng xong, lông mày nhăn càng chặt, sắp sửa thể kẹp c.h.ế.t con muỗi. Sau khi nàng nửa ngày, cuối cùng mới đưa tay, nhắm mắt day day mi tâm.

“Được rồi, ! Sau phép như nữa ?” Giọng của vẫn còn lạnh lùng.

“Thiếp ! Ngày mai sẽ siêng năng luyện tập trù nghệ, nhất định sẽ phụng dưỡng mẫu thật .” Tiểu Kiều gật đầu thật mạnh.

Ngụy Thiệu vẫn nhíu mày nàng như , một lát , nàng thấy tiếng thở dài.

“Ngủ .” Hắn mở miệng thốt hai chữ.

Tiểu Kiều như đại xá, nàng nhẹ nhàng thở hắt một , vội vàng xuống giường. Đi giày đến chỗ để đèn, đang định thổi tắt thì thấy tiếng Ngụy Thiệu vang lên nữa ở phía : “Mẫu nạp Sở Ngọc, nàng cũng chuyện đúng ? Mới lúc nãy đồng ý rồi.”

Tiểu Kiều thoáng giật , nàng chậm rãi đầu , thấy thư thái nửa nửa dựa ở giường, đôi mắt thâm trầm cứ nàng như thế.

Loading...