Xuất Giá Giải Nguy - Chương 219
Cập nhật lúc: 2025-06-13 14:01:14
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngụy Thiệu đau lòng dập đầu giữ bà , Tiểu Kiều khuôn mặt mỉm hiền lành của Từ phu nhân, dần chìm suy tư.
Biên thành nhỏ tên là Vô Chung cũng là nơi tổ phụ của Ngụy Thiệu và bà thành hôn, là nơi bà đưa tiễn tổ phụ của Ngụy Thiệu.
Ngoài trượng phu , ở đó còn hồi ức của nhi tử, nữ nhi và tôn bối của bà.
Chuyện cũ nửa đời , hoặc là còn một nguyện vọng nào đó đến nay còn dứt, như chung một nhịp thở với nó, cách nào dứt bỏ.
Bây giờ bà gần bảy mươi, bỗng nhiên đưa một quyết định thế , Tiểu Kiều vẫn khó thể hiểu tình cảm trong lòng bà nhưng vẫn sẽ tôn trọng lựa chọn đó.
Nàng dập đầu với Từ phu nhân, rằng cháu dâu hiểu. Chờ đến khi đưa tổ mẫu hồi hương an dưỡng tuổi già, mỗi năm nàng sẽ dẫn các con tới thăm tổ mẫu, chỉ mong bà an khang trường thọ, đó cũng là phúc phận của tiểu bối các nàng.
Từ phu nhân với Hoàng đế: “Thiệu Nhi, tổ mẫu vẫn luôn cảm thấy con nhanh nhạy như vợ , đến bây giờ vẫn . Nàng hiểu , con đừng ngăn cản nữa.”
Mặc dù Ngụy Thiệu tình nguyện, nhưng Từ phu nhân quyết, rốt cuộc vẫn đành đồng ý.
Tháng chín năm nay, mùa hè nóng bức qua , thu vàng đến, Đế Hậu cùng rời khỏi Lạc Dương, đích đưa Từ phu nhân về Bắc thuộc.
Đêm hôm lên đường, Tiểu Kiều dẫn Phì Phì và Hồng Nhi tới bầu bạn với Từ phu nhân ở cung Gia Đức.
Màn đêm thăm thẳm, lúc hai tỷ ngủ , Tiểu Kiều đưa Từ phu nhân lên giường, quỳ gối thật lâu bên cạnh bà dậy.
Từ phu nhân đưa mắt nàng trong chốc lát, đột nhiên bà : “Man Man, ngày mai tổ mẫu . Ta lẽ con vẫn luôn thắc mắc, tại tổ mẫu đồng ý chủ cho Thiệu Nhi cưới một nữ nhi Kiều gia như con, để hai nhà Ngụy Kiều kết thông gia.”
“Nếu nhờ tổ mẫu giúp đỡ, con thể gả cho phu quân, cùng kết phu thê, tổ mẫu bao dung tính toán là phúc phận của con.”
Từ phu nhân nở nụ thở dài: “Con thông minh như cần nhiều lời, lẽ cũng những điều suy nghĩ. Từ tới giờ Thiệu Nhi vẫn một lòng báo thù chịu khuyên bảo, chỉ lo nó sẽ tâm ma, chấp niệm rõ ràng, dù sống cũng chắc là điều may mắn. Trong lòng nó chấp niệm lớn, tất cả đều bắt nguồn từ nỗi đau mất cha thời niên thiếu. Vì thế khi Kiều gia nhà con lấy hôn nhân để hóa giải thù hận giữa hai nhà, cũng mỹ danh thục chất của Kiều nữ, thế bỗng nhớ tới chuyện cũ năm xưa.”
Bà dừng .
Tiểu Kiều thẳng gối bà.
Dường như Từ phu nhân chìm trong hồi ức, một lát bà mới thở dài một tiếng: “Man Man, khi tổ phụ của con tạ thế từng gửi một phong thư cho , sám hối chuyện năm đó mà ông gây nên, cam tâm tình nguyện chịu nguyền rủa vạn kiếp nơi địa ngục, khi c.h.ế.t ông hi vọng Ngụy gia thể bỏ qua cho Kiều gia. Tổ mẫu cũng hận tổ phụ con xảo trá, khiến cho tổ mẫu chịu nỗi đau mất con mất cháu. Chỉ vì sinh giữa thời loạn lạc, chính nghĩa, vương hầu, tướng lĩnh là gì đây, thê tử nào mất trượng phu, nhi tử sinh phụ nuôi dưỡng, đương nhiên cũng đời vốn chẳng công bằng. Người c.h.ế.t thì thể sống , dù g.i.ế.c hết Kiều gia nữa cũng chỉ thành đau xót, há thể vì thế mà giảm bớt ưu phiền, nếu thể mượn cơ hội đó để hóa giải thù hận, khiến cho Thiệu Nhi thoát khỏi tâm ma, xóa chấp niệm, quãng đời còn cần chìm đắm trong đau buồn nữa, chẳng gì mà bỏ .”
Bà xúc động đến mức khóe mắt như ánh lệ.
Tiểu Kiều nắm chặt lấy tay bà, một bên mặt từ từ áp mu bàn tay ấm áp của tổ mẫu.
Từ phu nhân cúi đầu trìu mến vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng.
“Man Man, tổ mẫu như con nghĩ, Lúc tổ mẫu lòng riêng như thế mới chủ cho con gả đây. Khi đó tổ mẫu nghĩ, nếu Kiều nữ thể sử dụng trí thông minh của hóa giải sự tàn bạo của tôn nhi, kết thành lương duyên, tâm nguyện của cũng thành. Còn nếu vẫn thể, như thế cũng chỉ hi sinh một nữ nhi của Kiều gia thôi mà. Lúc nãy con cảm ơn tổ mẫu, thật tổ mẫu cảm ơn con mới đúng, bởi vì con, Ngụy gia mới sự hưng thịnh hôm nay, mới thể sống mà gặp tôn bối yêu quý nhất. Ngày mai về Bắc thuộc, tổ mẫu sẽ giao Thiệu Nhi cho con, tổ mẫu cảm thấy yên tâm.”
Đôi mắt của Từ phu nhân ánh lên nét vui mừng.
“Tổ mẫu, Man Man nỡ xa .” Tiểu Kiều nghẹn ngào, kìm nhào lòng Từ phu nhân.
Bà mỉm ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về phía lưng, giống như nàng chỉ là đứa trẻ.
Ở bên ngoài xa, một góc nơi cửa điện, Ngụy Thiệu mới tới cũng dừng ở đó, lẳng lặng bóng lưng nàng tổ mẫu ôm lòng an ủi, yên phát tiếng động.
Sáng sớm hôm , Đế Hậu rời khỏi Lạc Dương, một đường thuận lợi hộ tống Thái Hoàng thái hậu đến thành Vô Chung, mới ở ba ngày, Từ phu nhân giục, rốt cuộc hai đành từ biệt mà .
Đối với quyết định của tổ mẫu, đến bây giờ Ngụy Thiệu vẫn cảm thấy hiểu. Ra khỏi thành Vô Chung, vẫn còn liên tiếp đầu , hậm hực vui.
TIểu Kiều , trong lòng tổ mẫu vẫn điều vướng mắc. Chỉ ở nơi bà mới gần với vướng mắc đó hơn.
Ngụy Thiệu trầm mặc, rốt cuộc cũng gật đầu, là hiểu.
Đế Hậu rời khỏi Vô Chung, đầu tiên là qua Ngư Dương, ở nhà cũ Tiềm Long suốt một đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-219.html.]
Rạng sáng ngày hôm , Tiểu Kiều phát hiện Ngụy Thiệu luôn tin quỷ thần chạy tới điện Vương Mẫu ở thành Đông, ngừng thắp hương ở bên trong, còn lệnh cho Ngư Dương tượng vàng cho Vương Mẫu, mấy tôn sứ giả của bà cũng dịp thơm lây.
Cuối cùng, còn vài vòng tượng của đại thần Kim Giáp, chằm chằm đại thần một lúc vẻ mặt đầy phức tạp.
Sau khi ngoài, hai chung xe, nàng nhớ tới bức tranh tường mà từng phá nhiều năm , nhịn trêu ngươi: “Năm đó phá tường, bây giờ sửa điện, đột nhiên Hoàng thượng đổi tính thế, chẳng lẽ thần tiên báo mộng nên tạ tội .”
Ngụy Thiệu nhớ đến hôm nửa đêm bật dậy mà bây giờ vẫn sợ, nhất định ôm lấy Hoàng hậu, cảm giác nàng đang ngủ bên cạnh mới thể yên tâm, dù đánh c.h.ế.t cũng thể .
Bị nàng chế nhạo, lúc đầu Ngụy Thiệu còn thấy ngượng ngùng, nghĩ tới giấc mộng hoang đường đó, chính cũng nhịn ha hả, ôm nàng lòng, cắn nhẹ vành tai đáp, thiên cơ thể lộ.
Lần xuất cung , ngoài việc đưa Từ phu nhân về Bắc thuộc, một mục đích quan trọng khác nữa là kiểm tra các công trình trị thủy. Đến cuối tháng mười, Đế Hậu cải trang vi hành, tới bến đò Ô Sào năm đó vì Hoàng Hà đóng băng mà cản trở hành trình.
Bến đò Ô Sào còn đông đúc như năm đó, bởi vì cách thượng nguồn mấy chục dặm một bến đò lớn, lui tới thuận tiện hơn và cũng an hơn, nơi dần dần thưa thớt hẳn, mỗi ngày chỉ mấy chuyến đò ngang. Nhớ năm đó hai từng ở trong một gian khách xá, bây giờ nó vẫn còn sừng sững bên bến đò, phủ đầy bụi bặm và lung lay trong gió, mặc kệ nắng nóng gió băng, mặt trời mọc lên lặn, như thể nó vẫn luôn tồn tại từ xưa đến bây giờ, thương hải tang điền vẫn nguyên ở đó.
Ban ngày, khách đò cuối cùng cũng , cả một ngày ai cửa.
Nữ chủ nhân tựa bên quầy cũ nát mà ngủ gật, chợt ngoài cửa tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên, bà đoán xe ngựa sẽ trong đây, thế là tiếp tục ngủ thêm.
Tiếng lộc cộc dừng ngay ngoài cửa. Nữ chủ nhân mở mắt , xem thử thì thấy là một đôi phu thê, nam tử chừng ba mươi tuổi, khí vũ hiên ngang, hai mắt sáng quắc như ánh lấp lánh, nữ tử thì nhỏ hơn nhiều, châu huy ngọc lệ, khuôn mặt xinh xắn cùng bước song song, nàng cạnh nam tử như một đôi bích nhân, khiến cửa tiệm cũ nát ảm đạm cũng rực rỡ hơn nhiều.
Bên ngoài phụ cận mười mấy dặm một khu dịch xá, phàm là quý nhân quan cần qua đêm ai là ở tại đây, bến đò cũ nát chỉ những lữ nhân tầm thường mới ghé , dừng chân để qua đêm, ngày thường từng khách nào như thế.
TBC
Nữ chủ nhân ngẩn , bà định thần tới chiêu đãi, hai ở qua đêm, ngại chật hẹp thì vội vã gật đầu, dọn một căn phòng sạch sẽ nhất cho họ, lau chùi bàn mấy lượt ân cần chiêu đãi, cuối cùng lúc chuẩn ngoài, bà nhịn sang tiểu phụ nhân xinh đó.
Tiểu Kiều thấy nữ chủ nhân thì khẽ với bà.
Nữ chủ nhân ngẩn ngơ bỗng vỗ đùi a một tiếng: “Có nhiều năm , phu nhân và lang quân từng dừng ở chỗ lão một đêm vì bến đò đóng băng ?”
Tiểu phụ nhân quá xinh , khiến cho chỉ cần một cũng khó mà quên , lúc mới thấy,bà cảm giác hình như gặp , bây giờ nàng lên bà nghĩ ngay.
Tiểu Kiều thấy bà vẫn còn nhớ thì gật đầu : “Bà bà trí nhớ quá, nhiều năm đúng là và phu quân từng dừng ở đây. Hôm nay ngang qua bèn trở tìm một nơi ngủ trọ.”
Nữ chủ nhân vẫn nhớ phận cặp phu thê năm đó cao quý đến mức nào, khi còn thưởng bà hào phóng, ngờ nhiều năm, đôi phu thế đó tới đây ở , bà vui vẻ vô cùng, cứ khom cảm ơn nàng mãi, chút khách sáo cũng bay biến mất tăm, vui vẻ : “Nhờ lang quân và phu nhân năm đó ban thưởng hậu hĩnh. Bây giờ bến đò thưa thớt, khách trọ chỗ lão cũng ít, đáng là bao, nhi tử và tức phụ trong thành, dùng tiền ban thưởng đó để mua nhà mở một tiệm bán lẻ, mặc dù khó khăn nhưng mấy năm nay thiên hạ thái bình, cần đánh trận như nữa, tháng ngày trôi qua cũng an yên, nhi tử thường xuyên đón lão qua đó ở, nhưng lão ở bến đò hơn nửa đời , thể bỏ , mặc dù mấy ai tới cửa, nhưng nửa đời ở đây cũng quen với mấy khách trọ xưa, nếu lão chỉ sợ tới tìm chỗ nghỉ cũng dừng chân nơi nào, xem như là kết thiện duyên, ngày ngày trông giữ. Không ngờ hôm nay đón quý khách, đúng là phúc của lão .”
Ngụy Thiệu và Tiểu Kiều .
Chuyến tuần tra Hoàng Hà kết thúc, giờ cũng trở về thành Lạc Dương, hai tới bến Ô Sào năm đó, nhớ lúc Tiểu Kiều xuôi nam về nhà đẻ, Ngụy Thiệu đón nàng thì đón hụt, đường trở về, hai dừng tại gian khách xá bên bến đò năm đó, ngoái đầu nhớ chuyện ngày xưa, vì thế mới cố tình tới đây.
Trước khi tới, họ cũng quan địa phương đề cập, bến đò Ô Sào bây giờ cũ nát lắm , gian khách xá cũng bỏ ở đó. Không ngờ nữ chủ nhân vẫn còn ở nơi , bà còn nhớ chuyện năm xưa, lòng càng xúc động.
Ngay đêm đó, Ngụy Thiệu và Tiểu Kiều nghỉ trong gian khách xá rách nát mà sạch sẽ, trải qua một buổi tối tuyệt vời. Nửa đêm hai nỡ ngủ, Ngụy Thiệu ôm lấy Tiểu Kiều sóng vai bên cửa sổ, thì thầm to nhỏ, hồi ức ngày , lúc hai vẫn còn đề phòng nghi kị lẫn , bây giờ cảm thấy ngọt ngào.
Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, Ngụy Thiệu bỗng nhớ tới gò núi vô danh mà hai từng băng qua trong tuyết, bỗng nhiên thấy hứng thú, thế là kéo Tiểu Kiều dậy, mặc từng cái xiêm y cho nàng, khỏi phòng ôm lên lưng ngựa, rong ruổi tìm nơi đó theo lối mòn ngày xưa.
Dưới ánh trăng, con ngựa cất vó lọc cọc từng tiếng một, phía lưng xa, nhóm vệ binh âm thầm theo tiếng động.
Rốt cuộc Ngụy Thiệu cũng tìm gò núi năm đó, nắm tay Tiểu Kiều, thứ hai hai leo lên đỉnh.
Lúc đó, trăng sáng đỉnh đầu, dãy núi xa xa trập trùng lên xuống, bình nguyên hoang vu, chân là Hoàng Hà cuồn cuộn, gió núi phất y phục, tay áo bồng bềnh bay, ánh trăng, Ngụy Thiệu ôm chặt lấy Tiểu Kiều lòng , cảm xúc dâng trào, đột nhiên hét to về phía xa: “Ta cùng khanh bên đến già suốt đời đời kiếp kiếp, như sông lớn dù ngày khô cạn, lòng vẫn mãi chẳng đổi .”
Tiểu Kiều cho hoảng, nàng bật nhưng sợ tiếng hô của thị vệ , thế là vội vàng che miệng của .
Trong giây phút đó, tay của nàng ngừng , nàng ngửa mặt lên bình tĩnh đối diện với đôi mắt hưng phấn ánh trăng, bỗng nhiên đánh một cái, thấp giọng quát “đồ ngốc”, hai tay níu chặt cổ , hôn lên môi .
Man Man, nếu gặp nàng thì bây giờ sẽ như thế nào đây, nam tử .
gặp mà, Ngụy Thiệu, nữ tử .
Ánh trăng lặng yên lên tiếng, soi ánh nước im lìm đôi tình nhân mỏm núi bên sông.