Xuất Giá Giải Nguy - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-06-13 14:00:28
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngụy Thiệu đang chơi cùng Phì Phì.

Để nữ nhi của hài lòng, lê lết tấm mập mạp cố gắng nhảy nhót tưng bừng, lăn lộn đầy đất, chọc cho Phì Phì nghiêng ngả, đúng lúc đó cô bé thốt lên một tiếng “phụ hoàng.”

Ngụy Thiệu theo bản năng ừ đáp, nhưng tiếng “meo” từ họng phát đầu , hóa nữ nhi bỏ đầu chạy mất.

Cách đó xa, bóng tên Hoàng đế rời khỏi Gia Đức cung.

Ngụy Thiệu dừng tại chỗ, há mồm hồng hộc thở, dùng ánh mắt đố kị Phì Phì vui vẻ gọi to đó là “phụ hoàng”, chạy như bay.

“Phụ hoàng.”

Phì Phì chạy nhanh tới mặt Hoàng đế ngừng .

Chạy suốt một đoạn đường, thở của bé cũng mạnh hơn một chút, thế nhưng đôi mắt sáng trong veo, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu và nụ ngọt lịm, bé ngửa đầu lên Hoàng đế, “Phụ hoàng, lúc con ở Đại Minh tự, ngày ngày con đều nhớ mẫu , cũng nhớ phụ hoàng lắm.”

Hoàng đế nữ oa phấn điêu ngọc trác chạy vội tới chỗ , chần chừ một lúc xổm xuống giang hai tay với cô bé.

“Phụ hoàng.”

Phì Phì nhào n.g.ự.c , khi Hoàng đế ôm lấy, hai cánh tay nhỏ bé mềm nhũn vòng quanh cổ , gần hôn lên hai gò má.

Hoàng đế cô bé mềm mại thơm hương thơm mấy cái mà giật hết cả .

Phì Phì hề nhận điều khác lạ của tên Hoàng đế đó.

Mẫu thơm má bé còn là thể hiện yêu thương. Bé cũng thường xuyên thấy phụ hoàng hôn lên mặt mẫu . Đó là vì phụ hoàng cũng yêu thương mẫu .

Bé thích mẫu , bé cũng thích phụ hoàng.

“Phụ hoàng, con thấy phụ hoàng mới …”

Trong lòng bé vẫn ghi nhớ dáng vẻ của phụ hoàng, Phì Phì yên lòng ngửa đầu lên , đôi mắt to tròn lấp lánh lộ rõ vẻ lo âu: “Sao phụ hoàng buồn?”

Hoàng đế nhất thời thành lời.

“Phụ hoàng , Phì Phì phụ hoàng buồn…”

Cô bé duỗi cánh tay nhỏ nhắn, sờ sờ gò má như nhẹ nhàng an ủi, đôi mắt bỗng sáng ngời: “Mẫu Thái Hoàng tổ mẫu đặt tên cho con nghĩa là quên ưu sầu. Mẫu cũng bảo con là nàng công chúa vô lo. Nếu phụ hoàng chuyện vui, phụ hoàng cứ với Phì Phì, Phì Phì sẽ giúp .”

Hoàng đế lặng yên cô bé đang ôm lấy cổ , đường hoàng an ủi, trong lòng bỗng xuất hiện một thứ cảm giác mềm mại chua chua đầy xa lạ, từ từ tràn ngập khắp cõi lòng.

Đây chính là nữ nhi của , nữ nhi đời của Ngụy Thiệu , một nàng công chúa vô lo.

Hắn chớp mắt, cố gắng kìm nén viền mắt cay nồng, nở nụ với bé, từ từ siết chặt lấy nữ nhi nhỏ xinh trong n.g.ự.c .

Đêm xuống, Hoàng đế trở tẩm cung. Tiểu Kiều vẫn giúp cởi áo như ngày thường.

“Phì Phì ?”

Hoàng đế cúi đầu, khuôn mặt nàng ánh đèn chăm chú, tiếng quần áo ma sát lúc nàng giúp cởi áo , bỗng cảm thấy gian yên ắng quanh bốn phía khiến lòng thấp thỏm, bình tâm một hồi, vờ như vô ý mở miệng hỏi.

“Phì Phì ngủ .” Tiểu Kiều đáp.

Ban ngày Phì Phì náo loạn chơi với mèo con ở trong Ngự Hoa viên, lúc chạng vạng Xuân Nương mang về, cả con bé mồ hôi, lúc tối tắm rửa sạch sẽ xong thì mệt mỏi rã rời, cũng ngủ khi còn sớm.

Hoàng đế ồ một tiếng, thêm gì nữa nhưng nhất thời .

Tiểu Kiều cởi áo khoác cho ngước mắt mỉm : “Bệ hạ tắm ?”

Hoàng đế nhúc nhích, cứ nàng chằm chặp bỗng đưa tay lên chạm đôi gò má, lúc bàn tay sắp đụng tới da thịt của , một bóng trắng loáng lên, con mèo nhảy từ góc nào , phi đụng trúng một cái cốc mỹ phân.

Cốc mỹ nhân rơi xuống mặt đất, bịch một tiếng. Hoàng đế ngừng tay đầu , thấy con mèo đang giữa và hoàng hậu, che chắn mặt nàng, hai mắt trợn tròn chẳng khác nào cái chuông, lông cũng dựng hết cả lên, cặp mắt cứ chòng chọc, như thể bất cứ lúc nào cũng thể xông tới cào cho mấy cái. Ngụy Thiệu sửng sốt.

Thái Hoàng thái hậu hồi cung, con mèo cũng nên về cung Gia Đức, chỉ điều hôm nay nó cứ bám lấy Phì Phì chẳng chịu , Phì Phì cũng la hét nó ngủ cùng . Tiểu Kiều cưỡng nên bảo cung nhân mang ổ mèo của nó đưa đến tẩm điện của Phì Phì.

Vốn tưởng nó ngủ luôn , ngờ lúc đó xông như thế, va đồ ngã đổ, còn nhảy dọa .

Hình như nó linh tính hơn ngày , nhưng cử chỉ cũng quá sức lạ thường. Có vẻ như nó đang ám chỉ với điều gì đó.

Chỉ tiếc là tiếng .

Tiểu Kiều sững sờ.

Hoàng đế bỗng hắt một cái, nhún vai mặt mày khó chịu.

Tiểu Kiều cũng hiểu ngay, vì con mèo dựa quá gần khiến dị ứng, nàng vội cúi ôm lấy mèo con, lớn giọng gọi cung nhân đưa con mèo đang ngừng giãy giụa, dặn dò đóng chặt cửa điện, coi chừng nó chạy nữa.

Con mèo ép đưa ngoài.

Tiểu Kiều vội vàng rửa tay sạch sẽ, đó nàng cầm bình thuốc mỡ chống ngứa, bảo Hoàng đế xuống cởi áo .

Quả nhiên, chỉ mới một lúc cổ và n.g.ự.c nổi lên từng nốt mụn đỏ nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-216.html.]

Hình như đang ngứa ngáy, miệng xuýt xoa ngừng nhịn định đưa tay lên gãi.

“Đừng gãi.”

Tiểu Kiều ngăn , quệt ít thuốc cao cẩn thận bôi lên mấy chấm đỏ da, đó nhẹ nhàng giúp xoa đều đặn.

“Được , nhịn một chút, sẽ ngứa nữa .”

Nàng cầm bình thuốc mỡ bằng ngọc nhỏ, lúc định lên, một tay Hoàng đế nắm chặt từ phía .

Tiểu Kiều dừng bước đầu đó.

Hoàng đế trầm mặc cứ nàng như thế, lòng bàn tay nắm lấy tay nàng cứ nhẹ nhàng vuốt ve.

Tiểu Kiều run rẩy, nàng cố gắng rút tay của , một tiếng: “Thiếp cất bình thuốc…” Nàng .

Hoàng đế bỗng kéo nàng thật mạnh, Tiểu Kiều ngã nhào n.g.ự.c , lên đùi.

Khuôn mặt hai dựa gần sát, thở của dần gấp gáp, phả từng làn khí nóng lên mặt của nàng.

“Chàng thế?”

Tiểu Kiều ngẩn , ý mặt cũng từ từ tan biến. Nàng hỏi.

Hoàng đế nàng chớp mắt cũng buồn mở miệng, bỗng nhiên ôm nàng tới bên long sàng, môi kề sát trán nàng tiếp tục dời xuống mắt.

“Nàng quá… quá…”

Ngay đó là nụ hôn thăm dò đầy thận trọng, tiếng lẩm bẩm vang vọng ở bên tai.

TBC

Đôi mi của nàng rung động.

Môi của dần xuống, rốt cuộc cũng chạm đến môi nàng, từng chút dục vọng như giải phóng, sức lực cũng ngày một mạnh hơn, rốt cuộc khi cố gắng tách môi của nàng , Tiểu Kiều bỗng mở bừng hai mắt, đưa tay chặn miệng của .

Hoàng đế theo đó nhẹ nhàng hôn lên tay của nàng, ngẩng mặt lên , trong đôi mắt vẻ vui lắm.

“Hoàng hậu.” Hắn dừng một chút, “Man Man…” Hắn âu yếm gọi nàng từng chữ như nghiền ngẫm, “Sao thế.”

“Ngươi là phu quân của .” Tiểu Kiều trừng mắt , “Ngươi là ai?”

Hoàng đế giật , nét vui vẻ trong đôi mắt cũng từ từ biến mất.

Hắn buông nàng dậy. Trầm mặc một hồi lâu.

“Ta là .” Rốt cuộc Hoàng đế cũng đáp lời, câu như tối nghĩa.

là phu quân đó của nàng.”

Hoàng đế ngước mắt đối diện với ánh mắt , gật đầu khẳng định: “. Ta là , nhưng của kiếp .”

“Vốn c.h.ế.t , một mũi tên xuyên qua yết hầu. trong lúc hỗn loạn đó tỉnh giấc, ánh mắt đầu tiên thấy chính là nàng.” Hắn từ từ .

Tiểu Kiều trợn to hai mắt.

Sau hôm sấm sét kinh đó qua , Tiểu Kiều nhạy cảm nhận bên gối của nàng khác lạ.

Nàng cảm thấy trượng phu như biến thành khác. Hắn vẫn là Ngụy Thiệu, nhưng là Ngụy Thiệu mà nàng quá quen.

Nghi ngờ trong lòng ngày một nhiều hơn, rốt cuộc nàng cũng nhịn mà hỏi thẳng.

Nghe trả lời như , tất cả ngờ vực rốt cuộc cũng rõ ràng.

Nàng từ từ dậy.

“Vậy phu quân của ?” Nàng hỏi, giọng run.

Hoàng đế nàng chăm chú.

“Ta . Khi … tỉnh , ở trong cơ thể . Tổ mẫu vẫn còn sống, nàng, chúng còn Phì Phì. Nhớ tới một đời của chẳng khác nào ác mộng. Cả đời cũng từng trải qua những chuyện gì.”

“Man Man…”

Hắn gọi tên nàng, thứ hai nắm chặt lấy đôi tay nhưng Tiểu Kiều vội vàng giãy giụa.

“Ngươi là phu quân của .” Nàng lắc đầu: “Phu quân của , ?” Nàng hỏi .

Đôi mắt Hoàng đế vẫn yên lặng nàng, vẻ mặt dần trở nên cứng nhắc.

“Nàng sợ ?” Hắn hỏi nàng, giọng vẫn dịu dàng như : “Nàng đừng sợ , sẽ nàng tổn thương .”

“Không, sợ ngươi.” Tiểu Kiều lắc đầu.

“Vậy thì, nàng trách vì thù hận, g.i.ế.c Kiều gia nhà nàng ? Nàng yêu tâm, đời sẽ thế nữa. Đời g.i.ế.c hết những giết, nhưng từng cảm thấy thoải mái một chút nào, càng hiểu thoải mái là cảm giác . Cho tới hôm nay mới dần hiểu . Ta hối hận, cũng hâm mộ, thậm chí là đố kị với của đời . Dù đó đều là , nhưng tại của hai kiếp gặp những chuyện khác hẳn …”

Ngữ điệu của dần trở nên kích động, nhắm mắt thở một thật dài.

 

Loading...