Xuất Giá Giải Nguy - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-06-13 14:00:07
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngụy Thiệu đến gần ngửi một cái, thơm thơm, nhịn thè lưỡi l.i.ế.m lên ngón chân non mềm của nàng một chút, thấy nàng phản ứng, đánh bạo l.i.ế.m nhiều hơn, l.i.ế.m từng ngón chân một chuyển sang mu bàn chân, lòng bàn chân của nàng.

Hắn càng l.i.ế.m càng vui, lá gan cũng càng lúc càng lớn, l.i.ế.m xong còn hết thòm thèm, chui thẳng bên lớp chăn, l.i.ế.m lên chân nàng đầy vui vẻ.

Tiểu Kiều ngủ trưa say sưa, mơ mơ màng màng nàng thấy lòng bàn chân ngưa ngứa, nhịn co chân .

Ngụy Thiệu hoảng sợ vội vàng dừng , úp sấp chăn nhúc nhích, đến thở mạnh cũng dám liều.

May mà nàng hề tỉnh, trở ngủ tiếp.

Ngụy Thiệu chăn một lúc, cuối cùng mới lặng lẽ chui đầu , chằm chằm dung nhan xinh như đóa hoa hải đường đang say ngủ, sắc tâm cứ thế nổi lên, giẫm nhẹ lên chăm gấm tới gối, kề sát nàng, lè lưỡi l.i.ế.m lên bộ n.g.ự.c non mềm lộ ngoài cách một tầng áo mỏng.

Thơm phưng phức, mềm nhũn, Ngụy Thiệu như say. Hắn kích động rùng một cái, đang định thưởng thức tỉ mỉ hơn thì ngoài điện bỗng vang lên tiếng bước chân sột soạt.

“Hoàng hậu, Hoàng hậu…”

Cách mấy lớp màn che, cung nhân hạ giọng gọi .

Tiểu Kiều hắng giọng thở dài thật thấp, lông mi khẽ run lên, cuối cùng cũng tỉnh từ trong cơn buồn ngủ.

Ngụy Thiệu bịch một tiếng nhảy thẳng xuống long sàng trốn đáy giường.

“Chuyện gì thế?” Giọng Tiểu Kiều còn mang theo mấy phần nũng nịu khi tỉnh ngủ.

“Khởi bẩm Hoàng hậu, Cố tướng quân cho truyền tin, ngày hôm qua Thái Hoàng thái hậu và tiểu công chúa lên đường hồi cung, bây giờ hẳn là sắp tới .”

Tiểu Kiều ồ một tiếng: “Báo cho bệ hạ ?”

“Đã truyền lời ạ.”

Tiểu Kiều từ từ dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng hỗn độn.

Nãy ngủ một giấc nàng cảm thấy nhột chân, giống như một chiếc bàn chải chà chà lên đó, bây giờ tỉnh thì cảm thấy nơi chân ướt, còn ngực…

Nàng cúi đầu, áo n.g.ự.c cũng ướt sũng một mảng.

Nàng ngẫm nghĩ hỏi cung nhân: “Vừa ai đây ?”

Cung nhân cuốn rèm lên: “Bẩm hoàng hậu ai cả ạ.”

Tiểu Kiều nghi hoặc, cảm thấy khó hiểu, chợt nhớ con mèo nọ thì cúi đầu xuống, bốn phía đều thấy, nàng lên tiếng hỏi.

Cung nhân tìm kiếm một hồi đáp: “Lúc nãy hình như nó vẫn trong tẩm điện, bây giờ chẳng .”

Tiểu Kiều nghĩ ngợi một lúc, lẽ là do lúc ngủ chảy mồ hôi cũng nên, giờ nàng lo mèo con chạy bậy xảy chuyện, bèn lớn giọng gọi cung nhân tìm, cũng dậy chuẩn nghênh tiếp tổ mẫu.

Hoàng đế tự xuất cung, nghênh đón xe ngựa của Thái Hoàng thái hậu ngoài cửa cung Chu Tước, đưa cung Gia Đức, Hoàng đế mở to mắt chăm chú khuôn mặt nhân từ của Thái Hoàng thái hậu chớp mắt, vẻ mặt như gắng kìm xúc động, cuối cùng lẽ gắng gượng nữa, “bịch” một tiếng quỳ xuống mặt Thái Hoàng thái hậu mà một lời, đám cung nhân và Chung bà bà cũng kinh ngạc sang, bằng đầu gối tới mặt bà, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thái Hoàng thái hậu.

Điều khiến giật hơn nữa là, lúc Hoàng đế nắm tay Thái Hoàng thái hậu, hai dòng nước mắt tuôn rơi, cuối cùng chôn mặt đầu gối của bà, một lúc lâu cũng chịu ngẩng lên.

Từ phu nhân cực kì kinh ngạc. Bà chỉ mới xuất cung gần nửa tháng, bây giờ trở về Hoàng đế thấy kích động đến , giống như bao nhiêu năm gặp, như cửu biệt trùng phùng, bà kìm nén nghi ngờ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của , an ủi.

Chung bà bà thấy thế thì vội vàng dẫn hết cung nhân ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-215.html.]

Tiểu Kiều nghĩ ngợi một lúc dắt tay Phì Phì, đưa con ngoài .

Phì Phì ngừng đầu , phụ hoàng đang quỳ gục mặt đầu gối của Thái Hoàng tổ mẫu, khi Tiểu Kiều dẫn , cô bé nhẹ giọng hỏi: “Mẫu ơi, phụ HSo thế?”

Tiểu Kiều nén nghi ngờ mỉm đáp con: “Phụ hoàng con chuyện với Thái Hoàng tổ mẫu.”

Bên trong, Từ phu nhân nhạ giọng : “Thiệu Nhi, con thế? Có việc gì ?”

Nghe hai chữ “Thiệu Nhi” dịu dàng từ Tổ mẫu, lâu Hoàng đế mới , kìm nức nở đáp: “Tổ mẫu… Tổ mẫu… Tổ mẫu vẫn ở đây… thực sự quá … Thiệu Nhi sai … sai .”

Từ phu nhân kinh ngạc: “Thiệu Nhi sai điều gì?”

Hoàng đế thêm gì nữa, cứ lắc đầu nghỉ, bàn tay siết c.h.ặ.t t.a.y bà như lúc , khuôn mặt chôn đầu gối của bà vẫn nhúc nhích, như kẻ tha phương lạc đường lâu, hôm nay rốt cuộc cũng về nhà.

Từ phu nhân hiểu nổi tại . thấy tôn nhi đột nhiên như thế, trong lòng bà cũng thấy nặng nề hơn. Từ nhỏ đến lớn, dù chịu nỗi đau mất cha cũng từng thể hiện cảm xúc mãnh liệt đến mặt , vì thế bà hỏi gì thêm, chỉ cúi ôm lấy bả vai dày rộng của tôn nhi, bàn tay vỗ nhẹ lưng , lặng yên an ủi.

Ngụy Thiệu dửng dưng xổm bệ cửa, tên Hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y tổ mẫu trông ngóng lâu, vai run nhè nhẹ, như thể kìm nén nổi nghẹn ngào trong lòng , sững sờ hừ lạnh một tiếng: “May mà đời trẫm minh thần võ, nếu giống như ngươi thì còn mặt mũi nào mà sống giữa đời đây? Thôi , may cho tên ngu xuẩn nhà ngươi, cho ngươi ở bên tổ mẫu của trẫm đấy, trẫm chơi với nữ nhi đây.”

Hắn theo bóng lưng Hoàng đế, thể hiện rõ ánh miệt thị nhảy xuống từ bệ cửa sổ.

Từ phu nhân kĩ hai mắt đỏ hoe, khóe môi đượm nụ từ ái, nhưng bà truy hỏi.

TBC

Hoàng đế cũng thất thố.

Trong kiếp đó của , từ khi mười hai tuổi mất phụ trưởng, tổ mẫu chỉ là ngọn đèn rọi sáng phương hướng để tiến lên, trong lòng , bà còn là một hiền từ ai thế .

Năm đó hai hai tuổi, còn đang ở ngoài đánh trận, trong lúc còn hề chuẩn , tổ mẫu của mất .

Mãi đến khi vội vã trở về cũng hơn một tháng, tổ mẫu xuống mồ từ lâu.

Từ đó về , còn ai thể áp chế con ác thú hận thù trong đáy lòng của . Hắn điều khiển, dã tâm và dục vọng bành trướng đến vô hạn, lấy chiến tranh và chinh phục để kéo dài khoái cảm, mãi đến tận cuối cuộc đời .

Lúc mũi tên xuyên ngang cổ họng , trong giây phút Ngụy Thiệu ngửa mặt lên trời, mới nhận , mệt lắm .

Những điều từng , những thứ hẳn là , dần dần về chỉ xuất phát từ một thói quen thôi.

Hắn cách nào dừng bước chân của chính , trong thế giới đó cũng ai khiến dừng chân .

Hắn là cô đơn.

Bây giờ đây, tổ mẫu từng cách xa vì âm dương cách biệt nhiều năm, rốt cuộc sống sờ sờ xuất hiện mặt , nụ hiền dịu nhẹ nhàng gọi bằng cái tên quen thuộc “Thiệu Nhi”, chỉ trong phút chốc đó, tình cảm đóng chặt trong viên đá như tràn khỏi lòng, đập mạnh vỏ vỡ tan từng mảnh một, bảo đây?

Hắn quen với mùi m.á.u tươi, nhưng nhiều năm, nhiều năm từng cảm nhận vị nước mắt của .

Ngày hôm nay rốt cuộc thứ hai thưởng thức. Hóa tất cả sơn trân hải vị đời cũng rung động như mùi của nước mắt thấu tâm can.

Đột nhiên Hoàng đế cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chỉ trong nháy mắt, thậm chí còn sinh một cảm giác hư ảo như những trải qua kiếp , cuối cùng chỉ là một giấc mơ.

Bây giờ giật tỉnh khỏi một cơn ác mộng, tất cả những thứ bây giờ mới thật là hiện thế.

“Tổ mẫu…” Hắn cố gắng bình tâm, trầm ngâm giải thích: “Mấy ngày tổ mẫu ở đây, tôn nhi mơ thấy một cơn ác mộng, mơ tổ mẫu rời khỏi con, nhiều năm gặp . Tôn nhi cũng sai nhiều chuyện, cũng ân hận vì lúc bao điều đó… tỉnh dậy khỏi cơn mơ, lúc thấy tổ mẫu hiền từ, tôn nhi mới kìm lòng thất thố mặt tổ mẫu như thế .”

Từ phu nhân chăm chú, mỉm đáp : “Vậy là . Tổ mẫu khỏe lắm, chuyện đều cả.”

….

Loading...