Xuất Giá Giải Nguy - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:59:30
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời đêm tối mịt, đi ngang qua cung thất hai bên đường là từng chiếc đèn lồng thắp sáng, lần lượt được cung nhân đốt lên, ánh đèn mờ xua tan đi bóng đêm nặng nề bao phủ cả hoàng cung.
Hoàng đế ngồi bên ngự án ở Tuyên Thất, hai mắt nhìn chằm chằm ánh nến ở trước mặt rất lâu, bóng người như sững lại.
Cho tới giờ khắc này, hắn vẫn không thể tin được những điều mới xảy ra: Hắn đã c.h.ế.t sau khi bị tên Quán Hầu b.ắ.n tên, không ngờ lại khởi tử hoàn sinh, trở thành chính mình của bây giờ.
TBC
“Mình” của lúc này đây cũng vẫn là chính hắn, chỉ có điều hình như lại là “mình” vừa giống cũng vừa không.
Ngoài việc đều là Hoàng đế khai quốc của Đại Yên, “mình” của hôm nay không chỉ vươn lên làm Hoàng đế Đại Yên, nhất thống thiên hạ sớm hơn trước, hơn nữa, mọi chuyện xảy ra trong thế giới “mình” này cũng khác hẳn những thứ hắn đã từng trải qua.
Ngay trong giây phút đoạt lấy thân xác này như sét đánh, trong đầu hắn hiện ra rất nhiều ấn tượng đứt quãng liên quan đến kiếp này:
Năm nay là Thái Hòa năm thứ hai, những người từng theo hắn giành lấy thiên hạ vẫn bên mình, trở thành hạ thần phục vụ hắn, tổ mẫu Từ phu nhân của hắn vẫn khỏe mạnh, mấy ngày qua bà đi tới Đại Minh tự, chuẩn bị sẽ có thể hồi cung, mà Tô thị, nữ nhân đã được hắn lập thành Hoàng hậu trong thế giới vốn có, nàng ta đã từng hạ độc hãm hại tổ mẫu hắn.
Hỗn loạn, hỗn loạn hết rồi. Tất cả mọi thứ ở trong thế giới này, bao gồm cả cơ thể đang ngồi trong Tuyên Thất giờ đây đều vừa quen vừa lạ.
Hắn ngồi một mình trong đó suốt hồi lâu, mãi đến khi mặt trời dần ngả bóng về Tây, Tuyên Thất dần dần được hoàng hôn bao phủ, khi bóng đêm nuốt chửng hết hoàn toàn, đêm càng lúc càng khuya, nhưng vẫn bị cảm giác kinh hãi như sóng to gió lớn bao chặt lấy, mãi đến tận khi ở bên ngoài Tuyên Thất dần vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần, có một giọng nói của nữ tử trò chuyện cùng cung nhân, nhẹ nhàng mà trong vắt, giọng nói đó cực kì dễ nghe, chỉ một thoáng hắn đã phân biệt được, đó là Hoàng hậu mà hắn từng nhìn thấy lúc sáng, một nữ tử khác đến từ Kiều gia.
Trong thế giới trước kia của hắn, nữ tử Kiều gia chỉ để lại cho hắn một ấn tượng duy nhất, đó là dù c.h.ế.t rồi t.h.i t.h.ể lạnh lẽo đó vẫn rất đẹp mà thôi, nhưng ở nơi này, nàng lại là Hoàng hậu của “chính mình”, không chỉ có thế, mình lại yêu thương duy nhất một nữ tử này thôi.
Theo tiếng bước chân của nữ tử đó càng lúc càng gần, kí ức trong cơ thể mà hắn vừa đoạt được liên quan đến nàng ta ào ào tập kích như thủy triều.
Ban ngày, “mình” và nàng vừa uyên ương cùng ngủ trong chăn gấm, hình ảnh kiều diễm đó hiện lên rõ mồn một trong đầu hắn.
Nếu nói tất cả những thứ này vốn là kí ức của “chính mình”, vậy thì trong giây phút hắn đoạt thân xác đó, lúc nàng sợ sấm sét mà vô thức lao vào lồng n.g.ự.c hắn, cảm giác thân thiết ấy đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-212.html.]
Hắn không hiểu, chỉ là ôm một nữ tử mà thôi tại sao lại có cảm giác khác thường như thế được. Nhưng chẳng biết vì sao, giờ khắc đó, theo tiếng bước chân của nàng ấy lại gần, hắn bỗng thấy căng thẳng.
Đã lâu rồi hắn chưa từng trải qua cảm giác lo lắng. Đột nhiên nhịp tim tăng lên không kìm được, điều này khiến hắn cảm thấy rất không khỏe.
Nàng là người có quan hệ thân thiết nhất với “mình”, nếu có người nhận ra hắn có gì khác lạ, thế thì chắc chắn người đó phải là nàng, nhất định đó cũng là nguyên nhân khiến hắn hồi hộp khi đối mặt với nàng, trong lòng Hoàng đế nhủ.
Hoàng đế âm thầm hít một hơi, cố gắng thả lỏng cơ thể như cứng đờ của hắn.
Hình như con mèo bị ma quỷ ám rồi, quấn quýt trước mặt Tiểu Kiều suốt buổi tối, lúc đưa nó về Gia Đức cung nó lại chạy trốn về, cung nhân không thể nào cản được, càng không bắt được nó. Cuối cùng lần này nó lại xông tới bám Tiểu Kiều không tha, cọ cọ bên chân rồi ngửa đầu lên nhìn nàng, meo meo không dứt.
Mèo con vẫn luôn rất thờ ơ, nuôi nó đã nhiều năm như vậy, chuyện giống như đêm nay là lần đầu tiên mà Tiểu Kiều gặp phải. Để lại nó thì sợ Ngụy Thiệu bị dị ứng, đưa nó đi thì không biết tại sao khi đối diện với đôi mắt to tròn mong ngóng nhìn mình, nghe nó rên rỉ bên chân như lên tiếng cầu xin, lòng nàng lại mềm nhũn cả ra, ôm lấy nó đưa đến một căn phòng khác trong điện, bảo cung nhân tới giữ. Sau khi thả nó xuống, nàng ngồi xổm vuốt ve dụ dỗ nó: “Thái Hoàng thái hậu vẫn chưa về, mày thấy cung Gia Đức hiu quạnh quá nên không muốn về đúng không, đêm nay ngủ ở đây nhé, nhưng mà không được chạy loạn quấy phá nữa, ta tức giận rồi, biết không?”
Ngụy Thiệu buồn bực đến muốn điên, hận không thể lao tới đập đầu luôn mới phải. Nhưng mà hành hạ một ngày đêm như thế, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ ràng, có lẽ tạm thời mình khó mà thoát khỏi thảm cảnh bị vây khốn trong con mèo này đây.
Không có ai biết được chuyện xảy ra với hắn, Tiểu Kiều cũng không biết. Hắn muốn lăn lộn nữa nhưng nhỡ lại bị bắt nhốt không thể tiếp cận được với nàng thì càng thảm.
Con ma c.h.ế.t sớm đời trước đã đoạt được người hắn, cái khác thì không sao, điều hắn sợ nhất là Tiểu Kiều của hắn bị tên kia chiếm tiện nghi.
Mặc dù cũng là cơ thể của chính mình, tính ra thì tên Hoàng đế đoạt xác hắn cũng không phải người ngoài, nhưng Hoàng hậu mỹ nhân của hắn chỉ thuộc về mình hắn, dù là mình kiếp trước cũng không được.
Ngụy Thiệu biết tạm thời mình chỉ có thể tiếp nhận hiện thực đó.
Việc cấp bách đầu tiên mà hắn phải làm là giành được lòng thương cảm của Hoàng hậu mỹ nhân, nghĩ biện pháp để được ở lại tẩm cung này, như vậy mới có thể nắm được cơ hội đề phòng con ma đen đủi Hoàng đế kia có mưu đồ bất chính gì đó với Hoàng hậu.
“Meo.”