Xuất Giá Giải Nguy - Chương 211

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:59:19
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngụy Thiệu cũng rập khuôn bước theo cùng nàng xuống điện.

Một giọt mưa ướt lạnh rơi khuôn mặt .

Bên cạnh ao một nhà thủy tạ, con mèo bọc bằng vải, đám cung nhân vây quanh thấy Đế Hậu tới thì vội vàng quỳ xuống.

Tiểu Kiều chạy tới bên cạnh mèo, ôm nó lòng dỗ dành vài tiếng, đó đè bụng nó mấy cái, thấy hai tai nó tiu nghỉu ỉu xìu, bốn móng vuốt mềm mại cũng buồn nhúc nhích, xem đúng là c.h.ế.t , nàng đau lòng lo lắng, đầu với Ngụy Thiệu: “Làm bây giờ, bây giờ?”

Ngụy Thiệu thấy nàng như thì còn đau lòng hơn, lớn tiếng quát mắng cung nhân chăm sóc con mèo.

Đám cung nhân quỳ ở đó vốn nơm nớp lo sợ, thấy Hoàng đế nổi giận càng thêm sợ hãi, thi dập đầu xuống đất dám ngẩng mặt lên.

“Thái y , còn mau gọi thái y.” Hoàng đế lệnh.

Mấy thái y chạy kịp thở vội vã tới đây, thấy thế thì khó xử: “Tâu bệ hạ, vi thần chỉ thể chữa bệnh cho , còn súc vật thì gọi thần cũng tay.”

Ngụy Thiệu : “Người chữa thế nào thì chữa cho nó thế, nhanh .”

Thái y cũng địa vị con mèo còn quý hơn cả , họ nào dám kháng mệnh, đành nhắm mắt cùng gấp rút vây quanh.

Cũng là vì vốn con mèo chết, là nó các thái y cứu sống, chỉ chốc lát , mèo thở một đầy yếu ớt.

“Sống , sống .”

Thái y mừng rõ, cung nhân cũng hân hoan. Tiểu Kiều vui vẻ vội vàng tới, quả nhiên, móng vuốt của mèo con giật giật, nàng mừng đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên, nắm lấy tay Ngụy Thiệu: “Nó sống , sống , quá.”

Ngụy Thiệu liếc một cái đáp lời: “Sống là .” Sau đó đầu với mấy thái y: “Tốt lắm, trẫm thưởng.”

Các thái y lau mồ hôi vội vàng tạ ân với Hoàng đế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-211.html.]

TBC

Tiểu Kiều vô cùng vui sướng, thấy mèo con cứu sống , chỉ điều cả ướt nhẹp, lẽ là vì lạnh nên vẫn còn run run, xem suy yếu lắm, nàng đau lòng quấn nó thật chặt, định ôm nó về . mà Ngụy Thiệu xông đề nghị: “Ta ôm nó cho nàng.”

Tiểu Kiều vội : “Không cần . Chàng đừng chạm .”

Ngụy Thiệu đáp: “Có bao mà, con mèo nặng đấy, nàng đừng ôm.”

Hắn đang tranh cướp với Tiểu Kiều, trong giây phút tay chạm mèo con, đúng lúc đó, đầu, là hồn phách của nhập thể mèo, còn cơ thể của cũng một hồn phách khác chiếm đoạt ngay lập tức.

Hắn chuyện là thế nào, nhưng ngay lúc va chạm như tia sáng xẹt lên đó, thấy ý nghĩ của đối phương.

Người chiếm thể của là ai khác, đó cũng là chính , của một kiếp .

Tiểu Kiều bọc chặt Ngụy Thiệu trong tấm vải mang về. Hắn điên lên , dùng hết tất cả các biện pháp cho nàng rõ, tên Hoàng đế , nàng xem , kẻo mắc mưu chịu thiệt, nhưng mà dù cố gắng thế nào, âm thanh phát chỉ là tiếng “meo”“meo”“meo.”

Mẹ nó.

Con mèo c.h.ế.t tiệt xung khắc với quá, bình thường ăn no ngủ, ngủ ăn, mập đầu mập não cả là thịt, nhảy lên mấy mà cảm giác cơ thể con mèo nhũn gần như bất động, cuối cùng chỉ thể ườn cái bụng to tổ chảng , ngã rạp bên đùi Tiểu Kiều thè lưỡi thở dốc.

“Hoàng hậu ơi, con mèo đáng thương quá, hôm nay trải qua kinh hãi, nô tỳ thấy nó giống bình thường.”

Một cung nữ .

Tiểu Kiều thở dài: “ đấy, chắc nó cũng giật .”

Nàng ôm lấy con mèo Hoàng đế, trìu mến sờ đầu nó.

“Ta là nam nhân của nàng mà.”

Ngụy Thiệu đưa đám meo một tiếng.

Loading...