Xuất Giá Giải Nguy - Chương 205
Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:58:06
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Điều khiến cho Phương Hi cảm thấy thấp thỏm, ba bài thi ở vị trí đầu hợp với thánh ý , thế nên ông cố dốc sức giải thích.
đến giờ khắc , thấy Hoàng đế nở nụ , ôm nữ hài nhi chỉ bằng cây củ cải lên đùi, để cô bé trong lồng ngực, lúc mới tiếp tục lật lật tập bài thi.
Phương Hi thầm kinh ngạc.
TBC
Ông cũng nhận ngay, nữ hài nhi mới chạy chính là ái nữ Trường Ninh công chúa của Kim Thượng và Kiều Hậu.
Ông cũng từng , Hoàng đế cực kì yêu chiều công chúa nhỏ, chỉ để cho công chúa tự do Tuyên Thất[3], khi nghị sự cùng đại thần, nếu công chúa lúc ở bên ngoài, Hoàng đế sẽ dứt khoát ôm cô bé lên .
[3] Tuyên Thất: Chính thất nơi Hoàng đế ở
Không ngờ hôm nay ông thấy .
Thấy tiểu công chúa trong lòng hoàng đế, úp ngự án, chống cằm nghiêng đầu qua một bên, đôi mắt tròn vo đang , Phương Hi vô thức ho một tiếng, mặt mày nghiêm túc, đến eo lưng cũng thẳng tắp hơn, ông ngẫm nghĩ tiếp tục trình bày: “Tâu bệ hạ, đặc biệt là Bột Hải Cao Hằng, văn chương trầm bác tuyệt lệ, như ẩn giấu gấm hoa, sách luận trả lời cũng đúng điểm chính, hạ bút sinh huy. Tài danh bậc chỉ mức bình thường, nếu đạt vị trí Đỉnh nguyên cũng xứng đáng.”
Hoàng đế đặt bài thi xuống, Phương Hi một lúc gì, bỗng nhiên ngón tay gõ mạnh lên mặt bàn, vang lên một tiếng “cóc” ngân vang.
Phương Hi sững sờ, ngừng .
Hoàng đế mặt đổi sắc: “Trẫm . Khanh xuống .”
Phương Hi cam lòng, ông lên giải thích nữa: “Sau khi chúng thần xem xét và quyết định ba vị trí đầu kì thi Hội, chúng thần mới mở tên xem, khi đó lão thần mới bài thi là của Cao Bột Hải, chắc chắn tính toán riêng. Vả chỉ mỗi lão cuốn hút bởi văn chương của , khi thừa tướng xem xong cũng khen Cao Hằng dứt miệng.”
“Lui xuống .”
Hoàng đế lặp một nữa, ngữ điệu càng lạnh lùng hơn .
Tiểu công chúa nhanh chóng đầu , phụ xem thử, thấy nghiêm mặt cô bé cũng nhảy xuống khỏi gối, chạy đến mặt Phương Hi ngửa đầu ông nhỏ: “Lần khiến cho phụ hoàng hài lòng, phụ hoàng cho mà vẫn cứ , phụ hoàng vui, cuối cùng mắng một hồi, đáng thương lắm.”
Phương Hi vắt óc suy nghĩ cũng nghĩ lật vảy ngược của hoàng đế khi nào, mặt lúc đỏ lúc trắng. Ông cúi đầu chạm ánh mắt đồng tình mà tiểu công chúa đang , lòng cảm động thôi, đành miễn cưỡng nở nụ cung kính khom cảm ơn với cô bé, đó mới lui .
Bởi vì đêm qua Tiểu Kiều ở bên cùng Ngụy Thiệu phê duyệt tấu chương đến tận khuya, khi về tẩm cung ngủ ngon, buổi trưa nàng thấy uể oải nên ngủ bù, một lúc lâu mới lười biếng tỉnh , Tiểu Kiều thấy Phì Phì ở cạnh bên thì hỏi thử cung nữ con bé hướng nào.
Cung nữ buộc tấm rèm lụa mỏng che ánh mặt trời lên, trong điện bỗng chan hòa ánh nắng.
Một cung nữ : “Tiểu công chúa cũng mới tỉnh ạ, công chúa Hoàng hậu tỉnh giấc nên im lặng xuống giường, tìm bệ hạ, Xuân bà bà đưa công chúa .”
Bây giờ Phì Phì hơn hai tuổi, con bé phụ cưng chiều đến mức chỉ thiếu thượng phòng yết ngõa [4] nữa mà thôi. Hoàng đế bãi triệu nghị sự với các đại thần trong Tuyên Thất, nếu sự vụ trọng đại, tiểu công chúa đột nhiên ló đầu lên án, mấy Công Tôn Dương dọa cho nhảy ngược, chuyện cũng là việc vẫn thường xuyên xảy .
[4] Trích trong câu: tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa, ý là ba ngày đánh, lật ngói nhà . Ngụ ý về cách dạy con, chiều chuộng sẽ sinh hư.
Hoàng đế chẳng xem đó là điều gì ngang ngược, mỗi lúc như thế còn ôm con bé lên đầu gối .
Sau đó, các đại thần cũng chỉ thể sững sờ tiểu công chúa đang úp sấp mép bàn mấy cái miệng đóng đóng mở mở đến xuất thần tiếp.
Cảnh tượng như lẽ các đại thần cũng dần thấy quen.
Tiểu Kiều chải đầu xong, thấy Phì Phì vẫn về thì trang điểm qua loa, Quang Hoa điện.
Từ khi Ngụy Thiệu đăng cơ vẫn lâm triều liên tục, cần chính ngừng nghỉ, mỗi ngày đều phê duyệt tấu chương, thường đến đêm khuya mới về tẩm cung để nghỉ ngơi.
Trời sáng tiếp tục lên triều, khi bãi triều thì ở nguyên Tuyên Thất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-205.html.]
Phương Hi mang theo tâm tình ủ rũ hiểu rõ nguyên nhân khỏi Tuyên Thất, đường rời cung thấy Kiều Hậu dẫn đám cung nhân về hướng bên , hoa dung vân thường, châu huy ngọc lệ[5] chẳng khác nào phi tử thần tiên, ông ven đường chờ nàng tới gần vấn an.
[5] Đại khái là miêu tả , như hoa như mây, như châu như ngọc.
Tiểu Kiều : “Tiến sĩ tới gặp bệ hạ vì thi Hội ?”
Phương Hi cũng chuyện khoa cử bắt đầu từ Kiều Hậu, huống hồ Kiều Hậu gì Hoàng đế cũng theo, chuyện vốn chẳng bí mật ở trong triều, mặt nàng ông cũng giấu diếm, tâu : “ là . Thần mới dâng ba bài thi xuất sắc nhất cho bệ hạ. Còn ai là Đỉnh nguyên sẽ do bệ hạ quyết định ạ.”
Tiểu Kiều hỏi: “Ba đầu tiên là ở phương nào?”
Phương Hi báo tên hai : “Trong ba còn , ít tuổi nhất chắc Hoàng hậu cũng từng tên, đó chính là Bột Hải Cao Hằng.”
Nhớ tới phản ứng của Hoàng thượng khi bình luận về văn chương của Cao Hằng, ông vẫn thấy hoang mang kìm trình bày: “Thứ cho thần cả gan với Hoàng Hậu một câu , bệ hạ mở tiền lệ khoa cử tuyển quan, đây là chuyện lớn liên quan đến xã tắc, lão thần giao cho trọng trách cũng cố hết sức , dám lười biếng một chút nào. Với cái của lão thần, văn chương của Cao Bột Hải tuyệt vời, lòng càn khôn, vị trí Đỉnh Nguyên là chính xác. Chỉ điều nãy lúc lão thần bẩm tấu với bệ hạ về Cao Bột Hải, hình như bệ hạ nghi ngờ gì đó. Nếu bởi vì tên tuổi của từ tới nay, để tránh hiềm nghi mà mai một nhân tài thì quả là đáng tiếc, như cũng trái với ước nguyện ban đầu của bệ hạ lúc mở khoa cử để chiêu mộ tài.”
Đương nhiên Tiểu Kiều cũng chuyện Cao Hằng tham gia khoa cử, lúc đó nàng tin tức còn thấy kinh ngạc, càng ngờ là liên tục vượt qua các kì thi, cuối cùng tới Lạc Dương.
Trong lòng Hoàng đế những uẩn khúc gì chắc rõ, nhưng dù Tiểu Kiều cũng đoán mười mươi, xảy chuyện gì.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tiến sĩ Thái Học viện Phương Hi, nàng mỉm : “Dù bệ hạ chọn lẽ cũng cân nhắc riêng của , huống hồ vẫn còn quyết định, tiến sĩ cứ an tâm về chờ tin tức.”
Chờ Phương Hi , Tiểu Kiều mới Tuyên Thất.
Xuân Nương và mấy cung nhân bên ngoài Tuyên Thất, thấy nàng tới thì cùng nghênh đón.
“Công chúa còn ở bên trong. Vừa nãy công chúa mới tỉnh tìm bệ hạ.” Xuân Nương thấp giọng .
Tiểu Kiều gật đầu, bước trong, thấy Phì Phì đang đầu gối Ngụy Thiệu, một tay Ngụy Thiệu ôm con gái, một tay cầm bài thi từng câu một cho Phì Phì hỏi: “Phì Phì thấy chọn bài đầu bảng ?”
“ con mà, khó lắm.” Phì Phì ẹo tới ẹo lui đùi của phụ , mặt mày ủ rũ: “Lão ông công[6] lúc nãy phụ hoàng đuổi học vấn mà, nếu phụ hoàng thì gọi lão ông công đó về nhé.”
[6] cụ ông
Ngụy Thiệu ngẩng đầu thấy Tiểu Kiều đến đây thì cũng ngừng tay .
“Mẫu .”
Phì Phì vẫn quen với cách gọi mẫu khi bé gọi Tiểu Kiều, thấy nàng đến hai mắt bé sáng lên, như trút gánh nặng, bé bò xuống khỏi Ngụy Thiệu chạy nhanh tới chỗ nàng.
“Mẫu ơi, phụ hoàng cứ cho con cái gì đó mà con hiểu , phụ hoàng con chọn cho , nhưng mà khó lắm á, mẫu nhanh giúp phụ hoàng .”
Nói xong bé bỏ Hoàng đế, chạy vụt ngoài như một làn khói bay.
Tiểu Kiều theo bóng con biến mất cánh cửa, nàng đầu liếc Ngụy Thiệu tới.
Ngụy Thiệu như chuyện gì xảy , giả bộ tiện tay đặt một bài thi xuống cuối cùng.
Tiểu Kiều đến bên cạnh : “Vừa nãy tiến sĩ Thái Học viện ở đây thì thỉnh giáo, để Phì Phì quyết định thứ hạng bừa bãi là đây?”
Ngụy Thiệu đưa tay kéo nàng tới, ôm nàng lên đùi , giống hệt như cách ôm Phì Phì, cúi đầu ngửi mùi hương bên gáy của , hít một thật sâu mới qua loa đáp : “Ta kiên nhẫn để mấy lão già dạy dỗ. Hay là nàng chọn giúp .”
Tiểu Kiều liếc mắt , khẽ bật : “Được, thế cả gan lạm quyền .”
Nàng đưa tay rút bài thi mới nhét xuống cùng.