Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 203

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:57:43
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Khoa cử” là một từ vẫn còn rất xa lạ, ngày đầu tiên khi Tham Chánh ban bố sắc lệnh, đầu đường cuối ngõ đều xôn xao bàn tán về chuyện này. Vô số bạch y sĩ tử xuất thân từ nhà nghèo, sau khi nghe tin thì muôn phần kích động, trắng đêm khó ngủ. Bởi vì điều này có nghĩa là từ nay về sau, họ không cần phải khổ sở chờ đợi một hi vọng mong manh từ cơ hội tiến cử của quan viên địa phương, kiếm được một viên quan nửa chức. Bao nhiêu người có tài suốt một đời cũng không thể mong nổi giấc mơ chinh ích và tiến cử. Bây giờ cách thức này mở ra một tiền lệ lựa chọn nhân tài mới, điều đó không chắc là họ sẽ đạt được giấc mơ, nhưng ít ra đi nữa, cách thực hiện mơ ước đó cũng gần hơn nhiều.

Sau khi chính lệnh được ban bố, cùng năm đó, triều đình tổ chức khoa thi thử nghiệm lần đầu tiên. Số người tự tiến cử ở khắp nơi nghe nói đã vượt qua hàng vạn. Trải qua từng bậc tuyển chọn một, cuối cùng là tới kì thi điện, Đại Yên khai quốc cũng là lần sĩ tử trúng cử nhiều nhất từ trước tới nay.

Những người trúng cử lần này không chỉ có tài hoa hơn người, tư duy phong phú, mà sau khi được ủy nhiệm chức quan, phần lớn những người đó đều biểu hiện vượt trội, trong đó có một nhóm người tài, về sau còn trở thành trọng thần quốc gia.

Mấy năm sau, chế độ khoa cử đã thay thế hoàn toàn chế độ ứng cử từ ngàn năm trước, trở thành con đường duy nhất mà hoàng triều dùng để tuyển chọn nhân tài.

Có người nói, người đầu tiên đưa ra chế độ khoa cử và thuyết phục Hoàng đế lẫn đại thần tiếp nhận chính là Kiều Hậu.

Bởi vậy, từ sau lần đó, trong một khoảng thời gian rất dài, Kiều Hậu đã trở thành thần nữ trong truyền kì của các kẻ sĩ trong thiên hạ, rất nhiều người tranh nhau viết thơ làm phú về Kiều Hậu, trong đó có không ít tác phẩm được lưu truyền rộng rãi. Có thể được ghi tên bảng vàng, cuối cùng nếu được tham gia yến tiệc ban thưởng của Hoàng cung, nhận rượu mà Kiều Hậu ban cho đã thành giấc mơ của rất nhiều kẻ sĩ.

Mỹ danh của Kiều Hậu trong ngoài Lạc Dương không người nào không biết, nhưng mà lại có tương truyền rằng, không lâu sau đó, không biết tin tức bắt đầu từ nơi nao, cuối cùng trên phố Lạc Dương đâu đâu cũng bàn tán sôi nổi, không phải là vì Kiều Hậu hiền lành đến mức nào, mà là về chuyện Hoàng đế sợ thê tử ra sao.

Nghe nói, trước khi Kim thượng đăng cơ, khi còn là Yên Hầu ở U Châu đã có danh sợ vợ, bởi vì Kiều Hậu ra cấm chỉ, ngài không dám nạp mỹ nhân vào nhà, bây giờ hậu cung trống vắng chỉ có mình Hoàng Hậu, dưới gối lại không có Thái tử, Kim thượng vẫn nhất quyết không chịu nạp hậu cung, tám chín phần mười, có lẽ không chỉ là sợ vợ mà còn sợ cực kì.

Thế nhưng những lời đồn đãi này quả đúng là sự thật, từ khi Hoàng đế Đại Yên khai quốc cho tới nay, hắn không chỉ là người đứng đầu trong thiên hạ, hơn thế nữa, còn là người sợ thê tử nhất trên đời.

Dân chúng trò chuyện say sưa về những chuyện bí mật liên quan với hai người Đế Hậu, không phải họ có ác ý gì, chỉ đơn giản là xuất phát từ tò mò ngạc nhiên, thêm vào đó mọi người đều muốn có chuyện mà khuây khỏa, huống hồ những việc bí mật liên quan đến đôi phu thê cao cao tại thượng nhà Đế Hậu có ai mà không hứng thú đây? Cứ thế tin đồn càng rầm rộ, sau đó dần dần không ngờ lại lan vào hoàng cung, thậm chí đến cả quan lại cũng biết rõ tận tường.

Năm đó, người từng đi theo Hoàng đế giành thiên hạ xưa kia, đối với mấy chuyện về Đế Hậu cũng chia thành hai phái. Nếu như Công Tôn Dương cảm thấy sở dĩ Hoàng đế quyết không nạp hậu cung là vì xuất phát chủ yếu từ tình yêu đối với Kiều Hoàng Hậu, phe còn lại thì khăng khăng Hoàng đế chỉ sợ vợ mà thôi, nếu là lúc trước thì đã đành, bây giờ ngay cả nhân gian không ai là không biết, như vậy có phải sẽ giảm sút tôn nghiêm của thiên tử hay không, chỉ có điều, mặc dù suy nghĩ của mấy người này không đồng nhất, nhưng đa số đều tán thành một điểm, không ai dám ngu xuẩn chạy tới trước mặt Hoàng Đế nói chuyện này tìm xui.

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-203.html.]

Có hôm, mấy cựu thần của tiền triều không biết m.ô.n.g cọp mình có sờ được không, lại xuất phát từ mong muốn dâng nữ nhi nhà mình vào hậu cung, thế là họ vẫn cố ý liên kết với nhau lại, cùng dâng tấu chương, trình bày nhiều dẫn chứng phong phú, đàm luận từ nay đến ngày xưa, lấy lý do “Thiên tử một vợ mười hai nữ, giống tháng mười hai, ba ngàn chín vị tần” cộng thêm việc dưới gối Đế Hậu đến nay chỉ có mình công chúa, xin Hoàng đế lập phi để dồi dào hậu cung.

Ngày hôm sau, sổ con bị trả về, Hoàng Đế ngự bút đỏ phê rằng: Các khanh nguyền rủa trẫm không sinh được nhi tử phải không?

Đại thần kinh sợ, cuống quít chạy tới xin Hoàng thượng khai ân.

Từ đó về sau, cả triều đình không ai dám nhắc tới chuyện hậu cung lần nữa.

Lại có tin đồn rằng, có người tấu Hoàng Đế xử lý chuyện Hoàng Hậu quyến rũ tranh công, sau khi Kiều Hậu biết được chỉ cười cho qua chuyện.

Đế Hậu đều có cảm tình sâu nặng với Tín Đô, bởi vì với hai người mà nói, nơi đó mang theo một ý nghĩa đặc biệt, Hoàng Đế sai người tu sửa Đàn Đài ở Tín Cung, đổi tên thành “Gia Tín cung”, xây một cái tại hành cung ở bên ngoài Lạc Dương, sau lần đó, mấy lần rời Lạc Dương để tuần sát Cửu Châu, Đế Hậu đều đi ngang dừng chân ở Tín Đô.

Từ ngày đầu thành lập, Hoàng triều Đại Yên đã bước vào thời gian rực rỡ quốc thái dân an, hậu thế chính sử còn dùng cụm từ “Minh quân hiền hậu” để khen ngợi Đế Hậu khai quốc Đại Yên ngày ấy.

Đối với những người trên phố mà nói, Hoàng đế khai quốc tuổi trẻ oai hùng, lại may mắn có Kiều Hậu ở bên, vừa là người khuynh thành khuynh quốc, chỉ liếc mắt qua như nhìn thấy Thiên nhân. Một đôi thần tiên quyến lữ như vậy vốn rất có sắc thái của truyền kỳ, thêm vào đó là câu chuyện “Hoàng đế sợ vợ” được lưu truyền rộng rãi, quan lại huy hoàng dưới Thiên gia Đế Hậu, phía sau cánh cửa đóng kín của phu thê nhà nọ, bởi vì tường cao cung rộng nào ai biết được chăng, thế là càng thêm phần thần bí.

Có những người hay kể chuyện dã sử, vì muốn thỏa mãn tò mò của người dân trên phố, họ cứ thoải mái phán đoán tưởng tượng thêm, há có thể rạch ròi đâu thật giả?

Trong các tài liệu ghi chép về sinh hoạt thường ngày của Đế Hậu, người viết không hề mảy may tăng thêm hay sửa chữa, cứ viết theo trình tự tháng năm, thực chất là lựa chọn sao chép để phục vụ người đọc.

Và điều quan trọng nhất trong những câu chuyện đó là đều nhắc tới kì thi khoa cử thành công vào năm nọ.

Loading...