Xuất Giá Giải Nguy - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:55:35
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngụy Thiệu ở Đông Quận mấy ngày.

 

Mãi đến khi Lôi Viêm tìm tới, quân sư ở Lạc Dương đợi Quân hầu trở về như đúng hẹn, quân sư cũng Quân hầu tự đưa Nữ quân về Đông Quận, cho nên phái đến nhắc nhở ngày về.

 

Trời về đêm, Tiểu Kiều phòng, thấy Ngụy Thiệu ngửa mặt giường, Phì Phì yên tĩnh úp sấp ở n.g.ự.c phụ , cái đầu nhỏ cọ cọ cằm , đôi tay bé xíu vắt ngang qua phần bụng.

 

Ngụy Thiệu cũng nhắm mắt lặng yên, bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy phía lưng Phì Phì, lẽ cùng ngủ .

 

Sáng hôm nay, một nhà ba mặc thường phục ngoài du ngoạn, Phì Phì quấy phá, lẽ bây giờ cũng mệt mỏi lắm , nàng mới tắm rửa sạch sẽ cho Phì Phì, để nữ nhi và phụ , Tiểu Kiều ngoài cùng với Đinh phu nhân và Xuân Nương, chuẩn quần áo lương khô cho đoàn Ngụy Thiệu ngày mai sẽ khởi hành, khi thu xếp xong xuôi hết, nàng mới trở về phòng thấy hai cha con ngủ gật.

 

Tiểu Kiều rón rén bước tới gần, trong cơn mơ, Phì Phì hấp háy khuôn miệng nhỏ, từ khóe miệng rỉ dòng nước miếng, thấm ướt cả một vạt áo phụ .

 

Tiểu Kiều định ôm Phì Phì , nhưng Ngụy Thiệu đột nhiên mở mắt, nghểnh cổ ngẩng đầu nhi nữ đang úp sấpngủ say lồng n.g.ự.c của , động tác bảo nàng đừng lên tiếng.

 

Tiểu Kiều thoáng ngẩn , thế mới hóa Ngụy Thiệu hề ngủ, chỉ vì hắnsợ sẽ đánh thức nữ nhi, cho nên mới yên bất động. Nàng khẽ lắc đầu, khom lưng nhẹ nhàng ôm lấy Phì Phì, đặt khuỷu tay Xuân Nương cùng theo từ nãy.

 

Xuân Nương ôm Phì Phì ngoài ru ngủ. Nàng đầu , thấy Ngụy Thiệu còn đó , thế là tới xuống bên cạnh , cầm chiếc khăn tay lau vệt nước lồng ngực, nàng nhẹ giọng : “Các đồ dùng cần thiếtvà lương khô để ngày mai lên đườngthiếp chuẩn cho đủ cả . Sáng sớm xuất phát ngay, nghỉ ngơi cho sớm.”

 

Ngụy Thiệu ừ một tiếng, nắm chặt lấy tay nàng.

 

Đêm khuya.

 

Chẳng từ khi nào, mưa đêm tí tách ngoài ô cửa.

 

Bây giờ trời cuối thu, thời tiết năm nay đổi khác, phía chân trời vang lên từng tiếng sấm ầm vang.

 

Ánh nến sáng trưng chiếu rọi căn phòng nhỏ, đang ôm lấy lúc đây là cánh tay vững chắc của trượng phu.

 

Tiểu Kiều cọ cọ lòng , mơ màng trong tiếng sấm rầm trời, nàng tìm một tư thế thoải mái nhất, dán mặt bờ n.g.ự.c nóng hổi, nhắm mắt lim dim. Đột nhiên nàng thấy tiếng bên tai: “Man Man, chuyện vẫn luôn . nay nàng từng bộ. Ngày mai , nàng cho .”

 

“Hả?”

 

Tiểu Kiều buồn ngủ, nàng nhắm mắt ú ớ đáp lời.

 

“Ta từng nàng nhắc tới ác mộng của nàng hai . Ta , rốt cuộc ác mộng đó ?”

 

Tiểu Kiều mở mắt .

 

Dường như Ngụy Thiệu buồn ngủ, cúi đầu xuống, đôi đồng tử đen kịt vẫn nàng chăm chú.

 

“Lần đầu tiên cơn ác mộng của nàng là khi tiến tới Duyện Châu, nàng chạy tới giải thích với rằng, bởi vì cơn ác mộng của , cho nên nàng mới phòng . Nàng , ở trong giấc mơ đó, bởi vì thù hận, g.i.ế.c sạch Kiều gia nhà nàng. Lần thứ hai là khi chính mắt trông thấy nàng mơ ác mộng, gào đến nỗi cách nào tỉnh . Sau khi nàng tỉnh táo, nàng một nam tử mặc long bào cầm kiếm g.i.ế.c .”

 

Hắn ngừng chớp mắt, lẽ là đang hồi tưởng thời điểm hôm .

 

“Man Man, đó bộ cơn ác mộng của nàng. Ta bộ. Nàng cho , đừng che giấu gì cả, ?”

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-194.html.]

 

“Nam tử mặc long bào g.i.ế.c nàng là ai?”

 

“Là ?”

 

Hắn hỏi liên tiếp ba câu liền.

 

Tiểu Kiều sững sờ , một lời nào, rốt cục, nàng từ từ khẽ lắc.

 

“Không .”

 

“Thế đó là ai?”

 

Tiểu Kiều cắn chặt môi, rơi trầm mặc.

 

“Đã xảy chuyện gì? Ta nàng hết !”

 

Tiểu Kiều nhắm mắt .

 

Đôi môi bỗng hôn lên, quấn quýt bên trong chốc lát, mới buông nàng , bờ môi chuyển sang bên tai nàng.

 

“Man Man, luôn cảm giác, nàng chìm đắm trong giấc mơ đó quá, đến nỗi thể nào tự thoát . Nếu lẽ nàng phòng với đến mức . Nàng cho , đừng giấu giếm gì cả, cũng cần lo lắng.”

 

“Ta nàng hết điều! Rốt cuộc nam tử đó là ai?”

 

Mí mắt Tiểu Kiều khẽ run lên, nàng từ từ mở mắt, chạm đôi mắt .

 

Chần chừ một lúc như lấy thêm dũng khí, Tiểu Kiều mới nhẹ giọng trả lời: “Là Lưu Diễm.”

 

Đôi mắt Ngụy Thiệu híp , bóng tối lướt qua, cánh tay ôm nàng càng siết chặt.

 

“Nói hết cho .”

 

Tiểu Kiều hít một thật dài: “Phu quân thật ? Chàng hối hận chứ?”

 

“Nói!” Chỉ một chữ như thế.

 

Tiểu Kiều chăm chú , rốt cục cũng từ từ mở miệng: “Từ lâu đây, cũng chẳng , liên tục mơ thấy một giấc mơ. Các khung cảnh trong mơ cứ nối tiếp lẫn , mỗi tỉnh , luôn cảm giác tất cả chỉ là hư huyễn, mà ở trong mơ, chính là những gì mà trải qua kiếp … Giống như , vẫy vùng trong đó, cách nào kìm chế …”

 

“Trong giấc mơ kiếp , hai nhà Ngụy Kiều cũng kết thông gia, nhưng gả cho , mà là a tỷ. Sau khi a tỷ gả cho thì lúc nào tỷ yêu quý, căm ghét lạnh lùng tỷ suốt một đời, chỉ tổ mẫu xem nàng như tri kỷ, may là cũng năm tỷ gả Ngụy gia, tổ mẫu qua đời…”

 

Ngụy Thiệu giật , lông mày nhúc nhích, giống như gì đó, nhưng còn nhịn .

 

“Từ đây a tỷ của còn chỗ nương tựa, cứ thế cô độc đến cuối đời. Ở trong giấc mơ , lấy Tô Nữ, đó thì lên hoàng đế. Mấy năm đó, Kiều gia nhà đều c.h.ế.t trong tay , chỉ còn mỗi . Sau khi xưng đế lâu, a tỷ của cô đơn bệnh chết, đó lập Tô Nữ lên Hậu.”

 

Loading...