Xuất Giá Giải Nguy - Chương 193
Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:55:23
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi cút ngoài cho .”
Ngụy Nghiễm bỗng nổi giận, đá Lan Vân một cái mạnh, chiếc bàn mặt cũng đá văng, ngọn đèn bạc nghiêng nghiêng rơi xuống đất.
Lực của mạnh, bẻ gãy cả xương cổ tay của Lan Vân.
Sắc mặt của nàng dần trắng bệch, ngã thẳng góc trướng, nàng cắn răng từ từ bò dậy, rưng rưng : “Chàng g.i.ế.c cũng ! Chàng còn là Ngụy Nghiễm Hán thời xưa nữa! Chàng là Hô Đồ Côn Hung Nô, bây giờ ở trong Vương đình , danh vọng của càng lúc càng tăng cao. Xin , từ nay về , hãy c.h.é.m một đao đoạn tuyệt với quá khứ, trở thành Hung Nô…”
Ngụy Nghiễm rút cây chùy thủ bên hông , bước nhanh tới , khom lưng nắm lấy cổ áo của Lan Vân, nghiến răng nghiến lợi : “Ngươi thêm một chữ nữa xem, sẽ g.i.ế.c ngươi.”
Lan Vân ngơ ngác đôi mắt đỏ chót và vẻ mặt dữ tợn của , nàng nở một nụ đau thương: “Thiếp ở cạnh mấy năm, bây giờ nghĩ đó chính là thời gian vui vẻ nhất của . Nếu g.i.ế.c thì cứ giết, cái mạng của năm đó cũng nhờ giữ .”
Nàng nhắm chặt hai mắt.
Ngụy Nghiễm chằm chặp, tiếng thở dốc dữ dội, mí mắt cũng nảy lên.
Đột nhiên ngoài trướng vang lên tiếng bước chân nhanh chóng, tiếng cận vệ vọng : “Chủ nhân, của Vương trướng đến báo, Thiền Vu cho gọi chủ nhân nhanh tới gặp!”
Lan Vân mở choàng mắt: “Đừng , dù tin tức Ô Duy c.h.ế.t trong tay tạm chặn , nhưng giữa đêm hôm Thiền Vu bỗng gọi như thế, chắc chắn là gây bất lợi với ! Ca ca , Hô Diễn bộ và cả Khâu Lâm thị, tất cả đều ủng hộ phụ vương . Không ai tiếp tục đánh cùng Hán! Chàng nhanh , bàn bạc với bọn họ…”
Ngụy Nghiễm dậy, vẻ mặt nổi giận cũng dần dần khôi phục, đẩy Lan Vân , xoay vén màn cửa lên khom lưng ngoài.
Mấy cận vệ theo đều của Vương trướng ngăn cản hết.
“Chủ nhân.” Cận vệ về phía .
Ngụy Nghiễm : “Các ngươi ở , cần theo .”
Lan Vân bò dậy từ đất, đuổi theo hô to. Ấy mà Ngụy Nghiễm vẫn đầu , giữa một hàng vệ sĩ Vương trướng, bước nhanh tới Vương trướng to lớn như một ngọn núi nhỏ ở đằng xa.
Bóng nhanh chóng chìm đêm đen tối.
Lan Vân quỳ sụp xuống mặt đất, miệng còn lẩm bẩm: .”..Chàng điên … sống …”
Ý nghĩ nảy trong đầu khiến lòng nàng hoảng sợ, giống như kim đ.â.m đau nhói, nàng nhảy lên khỏi đất, đẩy nhóm hầu gái đuổi theo, phóng lên ngựa phi nhanh chóng.
…
Trong Vương trướng, một cái lò sưởi to lớn ánh lửa cháy hừng hực, soi sáng bốn vách tường xanh vàng rực rỡ.
Đêm khuya Thiền Vu còn nghỉ, chiếc ghế hoàng kim bằng da hổ trắng nạm thêm bảo thạch, hai mắt híp chằm chằm Ngụy Nghiễm.
Thiền Vu gần đất xa trời, lúc còn trẻ tự tay g.i.ế.c cha , nhờ đó mới leo lên vị trí bảo tọa Thiền Vu, bá chủ vùng thảo nguyên. Bây giờ, sự tàn phá của thời gian, cũng bước giai đoạn tuổi già sức yếu, đặc biệt là khi tin tức trận chiến thất bại gửi về. Trạng thái tinh thần của Thiền Vu càng gượng dậy nổi.
Vương chúa hai mươi bốn bộ tới tham gia đại hội, mấy ngày liền thấy mặt , hóa vẫn ở đây liên tục nghi ngờ suốt.
Thế nhưng cho dù là như , giờ khắc đây, ánh mắt Thiền Vu Ngụy Nghiễm vẫn mang theo khí thế kinh như thế.
“Trong những ngày Ô Duy dẫn đại quân xuôi nam, ngươi ở ?”
Thiền Vu lạnh lùng hỏi.
Ngụy Nghiễm Thiền Vu đó, từ từ quỳ xuống về phía : “Ta cũng ở Thượng Cốc.”
Trong đôi mắt của Thiền Vu hiện rõ vẻ dữ dội, bàn tay nắm lấy tay ghế bỗng siết , trầm giọng : “Ô Duy ngươi mật báo cho Hán, vì thế cuộc xuôi nam mới khó khăn?”
“ là như .” Ngụy Nghiễm bình tĩnh .
“Không chỉ như thế, lúc nãy, Ô Duy tới lều g.i.ế.c , cuối cùng g.i.ế.c . Thi thể của bây giờ vẫn trong lều.”
Đột nhiên, Thiền Vu bật dậy khỏi bảo tọa, hai mắt trợn tròn, tay chỉ Ngụy Nghiễm thở dồn dập, đó thình lình vang lên một tiếng keng, rút bảo đao bên hông , bước nhanh về phía Ngụy Nghiễm.
“Ngươi tự trở về tộc Hung Nô, tự thấy đối xử tệ với ngươi, cũng vì chuyện Ngụy gia mà phân biệt! Ta cũng Ô Duy vô dụng, một khi chết, chỉ sợ thể đàn áp hai mươi bốn bộ lạc, là ý phế bỏ vị trí Thái tử mà đang nắm giữ. tại ngươi lấy oán trả ơn, liên thông với Hán g.i.ế.c c.h.ế.t nhi tử như thế?”
Thiền Vu lớn tiếng hỏi, cây đao nặng nề kề sát bên cổ , đè xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-193.html.]
Lưỡi d.a.o sắc lẻm cắt rách da, một dòng m.á.u tươi chảy dọc từ cần cổ, phút chốc nhuộm đỏ vạt áo.
Dường như Ngụy Nghiễm vẫn chẳng gì, hai mắt bình tĩnh xuống ngọn lửa bập bùng trong lò sười, bàng hoàng chốc lát mới : “Ta sinh đời vốn là thừa thãi, phụ ơn sinh thành của Ngụy gia, cũng phụ ơn tri ngộ của Thiền Vu, đây quỷ cũng chẳng bằng heo chó, Thiền Vu g.i.ế.c cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
TBC
Hắn xong thì bỗng khụy đầu gối, từ từ quỳ xuống đất, hai mắt nhắm , sắc mặt vẫn cực kì bình tĩnh.
Thiền Vu căm tức , ánh mắt dần trở nên dữ tợn, ngay đúng lúc , bên ngoài Vương trướng, Ô Châu Khuất mặc y quan chỉnh, hốt hoảng bước nhanh đến mặt Thiền Vu, bình bịch quỳ xuống, dập đầu : “Vương ! Mọi chuyện đều là do cả! Tại vì Ô Duy giành công, cho nên mới bảo nó báo tin! Đệ nhịn Ô Duy luôn hiềm khích với , vì mới nó tìm cơ hội để loại trừ Ô Duy! Nếu Vương giết, thì cứ g.i.ế.c , liên can đến nó!”
Thiền Vu chằm chằm Ô Châu Khuất, gằn: “Hắn phạm tội đến mức , vốn nên xử cho ngũ mã phanh thây, chịu tội cho nó, nhận hết cũng thôi, nể tình cũng là hậu duệ Đê thị , sẽ miễn hình phạt ngũ mã phanh thây, để cho nó mạng.”
Hắn cao giọng gọi võ sĩ .
Trong tiếng bước chân dồn dập, lúc màn cửa Vương trướng mở , một mũi tên viu tới, xé gió lao đến chỗ Thiền Vu, cắm thẳng mi tâm của , xuyên sọ bể đầu.
Hai mắt Thiền Vu trợn trừng lên, cả thẳng như bất động, một lát , bảo đao trong tay rơi xuống, ngã thẳng
Hô Nhan Liệt và Lan Đề g.i.ế.c sạch tín của Thiền Vu ngoài lều, họ dẫn vệ sĩ cùng xông tới, g.i.ế.c hết tay sai của vua trong Vương trướng, đó tới đỡ Ô Châu Khuất dậy.
Ô Châu Khuất liếc trưởng dù c.h.ế.t vẫn mở to hai mắt, ông nhắm mắt sang vạt áo loang lổ m.á.u của Ngụy Nghiễm, tiến lên một bước, run giọng : “Nhi tử của , con ?”
Ngụy Nghiễm mở mắt , t.h.i t.h.ể Thiền Vu bên cạnh trong chốc lát dậy, tách rời .
Ngay đêm đó, tin tức Ô Duy vì chiến bại Thiền Vu phạt tội, thế là g.i.ế.c c.h.ế.t Thiền Vu, cuối cùng vệ sĩ phản công hỏa tốc lan khắp Vương đình.
Trong lúc ngủ mơ, quý tộc, phiên vương hai mươi bốn bộ kinh ngạc biến cố, lục tục tới lều lớn, một hồi bàn bạc nảy lửa, mấy Hô Diễn Vương, Khâu Lâm vương đề nghị, nhất trí đề cử Ô Châu Khuất lên vị trí Thiền Vu, ai dị nghị.
Chân trời phía Đông dần tảng sáng, trời thu vẫn rõ ràng như thế, sương đêm tụ phía từng tán lá, phía xa là sương mù mờ mịt, mênh m.ô.n.g như một bức màn màu trắng tuyết, bồng bềnh giữa vùng đất vô biên.
Ngụy Nghiễm phóng ngựa, lướt qua một đống lửa trại còn tàn đêm qua, một phi nhanh về phía .
Móng ngựa lướt đám tro tàn trắng hếu, lất phất bay mù, theo làn gió thổi về nơi nao.
Hắn cũng tới nơi nào, theo phương hướng nào đây, mờ mịt như một lạc chỗ.
Đã từng lúc, khát khao quyền lực như thiêu đốt linh hồn, đêm ngủ yên.
Thế mà giờ đây, đỉnh cao từng nhiệt huyết chỉ cách đến một bước dài.
Vùng đất tươi rộng lớn , thể đạp chân tất cả, thậm chí, xuôi về vùng đất phía Nam , nếu khát khao cũng chắc thể giành lấy .
Thế nhưng bây giờ còn hứng thú, trong lòng dường như một vị trí mất khó mà bù đắp nổi.
Dù ở nơi , nơi nào cho dừng nữa.
Trong lòng hiểu rằng, chỉ là một kẻ vứt .
Trong ánh bình minh và sương mù phía lưng, một nhóm ngựa chiến đuổi theo càng lúc càng gần, theo đó là tiếng hô to gọi nhỏ, rốt cuộc Ngụy Nghiễm cũng chịu ngừng vó ngựa.
Ô Châu Khuất phi ngựa chạy tới bên cạnh , Hô Diễn Liệt và Lan thị dừng ngựa ở phía , lẳng lặng đợi chờ.
“Nghiễm Nhi! Vì con nhất định ? Phụ vương chỉ mong con ở !”
Ngụy Nghiễm nhạt: “Ta giúp ngài toại nguyện , leo lên vị trí Thiền Vu đó. Giữ ở gì đây?”
Ô Châu Khuất bình tĩnh : “Chờ Vương đình yên , phụ vương tạo mối quan hệ với Hán, ngừng hết binh đao. Nếu con vẫn nhất quyết , phụ vương cũng ép . mà vị trí Tả Hiền Vương vẫn giữ cho con. Đợi đến ngày nào con hiểu rõ, con cứ trở về ?”
Ngụy Nghiễm đáp , đầu ngựa , vội vã về phía , bóng ngập đám sương mù.
Lan Vân rơi nước mắt hét to về phía đó: “Ngụy Nghiễm! Một ngày là nữ nhân của , một đời vẫn sẽ là nữ nhân của …”
Lời còn hết, dường như mới nháy mắt mà thôi, một một ngựa trong sương mù mất khỏi tầm mắt.
“Chàng sẽ , thật ?” Lan Vân che mặt, nức nở thành tiếng.
“Cho ngài ít thời gian, từ từ sẽ suy nghĩ .”
Lan Đề vẫn về phía , đáp nàng.