Ngụy Thiệu cũng tại say bí tỉ đến như thế.
Trước tối hôm đó, càng , hóa ngưỡng cửa Kiều gia ở Đông Quận cũng ranh giới thể vượt qua như những gì hình dung đó, một tiếng “nhạc phụ” khi thốt cũng khó kêu.
Tất cả chuyện đều trở thành một lẽ đương nhiên như thế.
Khi Tiểu Kiều đưa về phòng, ngả lên chiếc giường mềm nhũn, trong lòng cũng lờ mờ nhận , căn phòng chính là khuê phòng mà Tiểu Kiều từng ở khi gả cho , là căn phòng thoang thoảng mùi hương chứng kiến quãng thời gian thiếu nữ của nàng mà thể nào tiếp cận, điều đó khiến càng say sưa.
Hắn nhắm mắt , mơ mơ màng màng, bên tai loáng thoáng giọng nhẹ nhàng của nàng và Xuân Nương, cảm giác nàng đang bên cạnh , dùng chiếc khăn ướt lau mặt và lòng bàn tay cho .
Giống như một hành giả mang gánh nặng lưng, một lẻ loi độc hành đường vắng, cho đến đêm nay, rốt cuộc cũng về điểm cuối, dù cho cả lấm bụi trần, mệt mỏi nguôi, nhưng ở nơi kết thúc, nàng đợi chờ ở bên bạn.
Như ngày bỗng nhiên tin nàng về Đông Quận, cảm giác bất an như thể sẽ nàng vất bỏ cứ quanh quẩn day dứt trong lòng khiến ăn ngủ ngon, đúng lúc đây, bỗng nhiên nó cũng bay mất dạng.
Trong lòng cảm thấy yên và no đầy, cả từ trong ngoài đều thả lòng, cứ thế ngủ ngay.
Ngày kế tiếp, Ngụy Thiệu ngủ thẳng tới khi trời sáng mới tỉnh rượu.
Hắn mở mắt , tấm màn gấm bằng vải mềm nhũ đỏ bạc đỉnh đầu đập thẳng ngay mắt, màn che buông phủ, dây buộc rèm hình túi thơm màu tím thả lửng lơ, trong túi hương tỏa một mùi thơm thoang thoảng, hòa quyện với bó cúc tím cắm trong bình sứ trắng bàn bên cửa.
Hắn từ từ dậy, ngắm bốn phía, đánh giá cách bày biện tao nhã trong khuê phòng của nàng, đó mới mở cửa dậy, mấy v.ú già bên ngoài theo Xuân Nương hầu hạ .
“Nữ quân ?” Ngụy Thiệu hỏi.
“Hôm nay sắc trời , tiểu nữ quân ở trong phòng, nên Nữ quân dẫn cô bé ngoài vườn để chơi. Tỳ gọi Nữ quân nhé?”
Ngụy Thiệu cần, lẳng lặng sang tìm nàng, qua hết khúc hành lang, loáng thoáng tiếng bay theo làn gió tới.
Hắn khung cửa của vườn hoa, qua cánh cửa điêu khắc chạm trổ, thấy Tiểu Kiều và một phụ nhân còn khá trẻ lẽ chỉ hơn nàng một chút, tối qua cũng cửa đón , bây giờ hai đang sóng vai cùng một bóng cây, chân trải một tấm lót, Phì Phì vui vẻ bò phía , đối diện là một nam đồng chừng hơn ba tuổi, vây quanh còn thêm bốn năm v.ú già.
Ngụy Thiệu nhận phụ nhân trẻ tuổi đó chính là a tỷ của nàng, Đại Kiều. Hắn thấy Tiểu Kiều dựa nàng sát, trông cực kì mật, hình như hai đang thì thầm gì đó, họ đang chuyện gì mà khiến nàng nghiêng ngả té lên Đại Kiều.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở tán lá, rơi khuôn mặt và cơ thể Tiểu Kiều, đôi mắt của nàng càng sáng rực, tiếng như chuông bạc ngân vang, mặt tươi như hoa nở. Chỉ trong chớp mắt đó, Ngụy Thiệu nhận trong nụ của nàng ẩn hiện một cảm giác buồn lo mà chỉ khi Phì Phì lên mới khiến vô thức cảm nhận nó.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-188.html.]
Nàng sống cùng mấy năm, thích nàng hiểu chuyện dịu dàng như nước ấm, nhưng cho tới lúc đây, đầu tiên mới rằng, hóa nàng cũng thể vui hoạt bát rực rỡ đến nhường , tràn ngập thần thái như của tiểu nữ nhi.
Ngụy Thiệu ô cửa một lúc lâu, lẳng lặng nàng, mà bước gần thêm.
…
Ăn cơm trưa xong, nhóm Lôi Viêm tới chờ ở bên ngoài Kiều phủ.
Ngụy Thiệu cũng chuẩn lên đường.
Tiểu Kiều đưa bên ngoài, cuối cùng dừng bên mạn tường. Ngụy Thiệu ôm lấy Phì Phì, thơm hai má con một vài cái, lưu luyến rời.
Tiểu Kiều : “Phu quân đừng lo lắng, sẽ chăm sóc cho Phì Phì thật .”
Ngụy Thiệu con bé thật kĩ, ánh mắt hết đỗi dịu dàng, cuối cùng nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc con mềm mại, giao bé cho Xuân Nương, đó ánh mắt rơi xuống khuôn mặt của Tiểu Kiều, thôi.
“Phu quân căn dặn gì ?” Tiểu Kiều mỉm .
Ngụy Thiệu chăm chú: “Nàng mới về cứ an tâm ở lâu một chút. Nếu rảnh rỗi sẽ tới đây thăm nàng và Phì Phì, Lúc nào về thì chờ , sẽ tự đưa nàng về.”
Tiểu Kiều hé miệng : “Vâng, đa tạ phu quân.”
“Chàng đánh trận nguy hiểm, nhớ bảo trọng lấy .” Nàng nghiêm túc nhẹ .
Ngụy Thiệu gật đầu, ngón tay động đậy, cánh tay định đưa lên Tiểu Kiều : “Tối hôm qua đa tạ . Thiếp lâu phụ từng thoải mái như thế.”
Ngụy Thiệu trầm mặc trong chốc lát: “Hai mắt nhạc phụ mù, nhưng ông lão Hứa Bạch Thạch đương thời vẫn thể chữa . Ta sẽ mau chóng phái hỏi thăm tin tức.”
Tiểu Kiều đáp: “Thiếp đa tạ phu quân nhọc lòng.”
Cho tới nay, mỗi khi cho nàng điều gì đó, cho dù chuyện nhỏ thế nào, nàng cũng quên cảm ơn với .
Ngụy Thiệu quen cách nàng chuyện với như thế , từ đến nay cũng thấy gì thích hợp.