Xuất Giá Giải Nguy - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:53:56
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối tháng, Ngụy Thiệu đưa Tiểu Kiều qua Hoàng Hà, rốt cuộc cũng tới Duyện Châu, đến hai ngày, đường tới Đông Quận chỉ còn cách mấy chục dặm đường, nửa ngày nữa là đến.

 

Vào giữa trưa, Ngụy Thiệu cho dừng xe nghỉ ở bóng râm ven đường, mấy hộ vệ theo đều phần thả lỏng, Xuân Nương và nhũ mẫu dẫn Phì Phì xuống xe uống nước cho thoáng gió.

 

Ngụy Thiệu đầu , liếc Tiểu Kiều đang xe ngựa, Ngụy Thiệu xuống ngựa gõ gõ thùng xe, đó kéo cửa xe , trong: “Ngồi cũng lâu , nàng xuống đây qua cho giãn gân cốt ! Tối nay thể tới Đông Quận , nghỉ chân một lúc cũng chậm trễ .”

 

Tiểu Kiều khom lưng khỏi xe, Ngụy Thiệu nắm chặt cánh tay nàng, đỡ nàng xuống.

 

Nàng ven đường xa, Ngụy Thiệu cũng theo cầm một túi nước mở nắp .

 

Tiểu Kiều nhận lấy uống hai ngụm, đó đầu nở nụ .

 

Ánh mặt trời giữa trưa khiến đôi mắt của nàng thêm lấp lánh, trán và chóp mũi thấm một lớp mồ hôi mỏng, làn da trắng nõn cũng trở nên hồng hào, khuôn mặt tựa phù dung, thần sắc tươi tắn.

 

Thật Ngụy Thiệu cũng nhận , trong những ngày gần đây, càng tới gần Đông Quận, tâm trạng của nàng càng thoải mái.

 

Cũng chính vì thế lòng càng thêm mất mát, chênh lệch rõ ràng.

 

Hắn mái tóc mai của nàng gió thổi tung bay, nhếch mép lên như đáp , ngửa cổ ngậm lấy miệng túi nước mà nàng mới uống, ừng ực, uống hết mấy ngụm liền.

 

Hầu kết trượt lên trượt xuống.

 

Có lẽ vì uống quá nhanh, bỗng nhiên còn sặc một cái, ho khan, dòng nước chảy dọc từ miệng túi ướt hết phần cổ áo.

 

Tiểu Kiều đang cầm khăn lau mồ hôi trán, tiếng ho khan, nàng đầu thấy thì vội vàng vỗ nhẹ lưng .

 

Ngụy Thiệu cúi ho hai tiếng, khi dừng , phất tay chậm rãi lên.

 

Tiểu Kiều lau khô vệt nước cổ áo, nhẹ giọng : “Có ai giành với , uống gấp thế gì?”

 

Ngụy Thiệu gì, yên động đậy chỉ cúi đầu nàng như thế.

 

Lần thứ hai Tiểu Kiều về hướng thành trì Đông Quận, nghĩ một hồi đầu với : “Đông Quận mặt , cả đoạn đường phiền phu quân hộ tống, nếu việc bận thì dừng ở đây thôi, tự thành cũng mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-186.html.]

 

Ngụy Thiệu đáp: “Đã đến đây , để đưa nàng và Phì Phì về nhà, hai đến nơi mới .”

 

Tiểu Kiều ngẩn , ánh mắt khẽ chuyển, ngước mắt lên . Nàng thấy mặt sang, vẻ mặt như mất tự nhiên, tránh né sự chú ý của .

 

Nhìn chăm chú một lúc lâu, khóe môi nàng cong lên nhè nhẹ, dịu dàng : “Vậy thì quá. Đa tạ phu quân.”

 

Ngụy Thiệu gật đầu bừa một cái, xoay bước nhanh .

 

 

Nghỉ ngơi một lúc, Tiểu Kiều ôm Phì Phì lên xe ngựa, đoàn khởi hành một nữa.

 

Ngụy Thiệu cưỡi ngựa, kè kè bên cạnh xe Tiểu Kiều. Nửa ngày , khi trời sắp tối, rốt cục họ cũng tới ngoài cửa thành Đông Quận.

TBC

 

Lúc ngoài cửa thành khóa. Úy thành môn[1] thấy một đoàn xe dừng phía bên ngoài, khi hỏi chuyện, là Nữ Quân về nhà thăm phụ mẫu, vội vàng sai mở cửa lớn đón chào, đó nhanh chân chongười đến phủ thứ sử đưa tin.

 

[1] Úy thành môn: quan úy trông cửa thành

 

Ngụy Thiệu để mấy Lôi Viêm chờ tạmở ngoài thành, tự cưỡi ngựa, tiếng lóc cóc khi móng ngựa sải bước mặt đất, qua cổng thành hình mái vòm Đông Quận, thẳng tới phủ thứ sử.

 

Sau biến cố , để bảo đảm an , ở Đông Quận thực hiện lệnh cấm ban đêm. Đến nay lệnh cấm đó vẫn dỡ bở, khi trời tối, dân chúng đều cùng đóng cửa, bây giờ đường lớn một bóng , chỉ quân sĩ tuần tra ban đêm lấp ló phía đầu đường.

 

Kiều gia bây giờ đèn đuốc sáng choang.

 

Kiều Bình tin Ngụy Thiệu đưa nữ nhi về đến tận Đông Quận, còn dẫn theo cả ngoại tôn nữ của , một lúc vui mừng ngỡ như điên, trong lòng ông cũng thấy kinh ngạc, điều ông chẳng kịp nghĩ gì, vội vàng bảo quản sự ngoài đón tiếp, đó cho thông báo với Đinh phu nhân và cả nhà Đại Kiều, cuối cùng ông mới vội vội vàng vàng dẫn cửa chính, ngóng trông chờ đợi.

 

Rất nhanh đó, Đinh phu nhân và Đại Kiều tới nơi, cùng Kiều Bình chờ Tiểu Kiều và Ngụy Thiệu về nhà.

 

Đợi chờtrong chốc lát, ở cuối ngã tư đường ngay bên ngoài cửa lớn, dần dần xuất hiện mấy đốm lửa lập lòe, cùng với đó là tiếng xe ngựa càng lúc càngnghe rõ, quản sự Kiều Bình phái ngoài nhanh chóng xách đèn lồng chạy , thở nhưng vẻ mặt rạng rỡ ý , ông reo lên: “Quận công, đúng là cô gia ! Cô gia tự đưa Nữ Quân trở về! Nữ Quân về , cô gia đưa nàng về!”

 

Tảng đá trong lòng Kiều Bình cuối cùng cũng buông rơi xuống đất, Đinh phu nhân bên cạnhvà Đại Kiều cũng vui mừng hân hoan.

 

Loading...