Xuất Giá Giải Nguy - Chương 182

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:53:08
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Kiều cảm giác như ngủ một giấc thật dài.

 

Trong cơn mơ, nàng cảm thấy cả như lơ lửng , vô cùng nhẹ nhõm. Giống như trở về kiếp , nàng là Kiều Nữ mà chỉ là một đứa bé cha nuông chiều, gánh nặng, còn trách nhiệm, thích gì thì nấy, nàng chỉ là chính nàng mà thôi.

 

Đã lâu , cảm giác đó nàng từng thể nghiệm.

 

Thậm chí Tiểu Kiều còn tỉnh , chỉ lạc trong giấc mộng thật lâu.

 

Thế nhưng ở một nơi sâu xa nào đó trong cõi lòng, dường như nàng vẫn còn ràng buộc, quấn vài vòng quanh, như ngàn vạn sợi tơ thể nào giải phóng .

 

Nàng ngừng tự với là, nhất định tỉnh .

 

Giãy giụa mãi rốt cuộc cũng tỉnh , nàng giọng lo lắng văng vẳng bên tai.

 

TBC

Lúc đầu vẻ khá mơ hồ, dần dần mới trở nên rõ nét.

 

Là giọng của .

 

“A tỷ của thế nào .”

 

“Kiều công tử cần lo lắng. Vì mệt nhọc quá độ nên Nữ quân mới , cần nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ khỏi ngay thôi.”

 

Mí mắt của nàng động đậy.

 

Hóa chỉ một chốc mà thôi, mà cảm giác trong mơ như lâu lắm

 

“Lúc nãy tỷ mới té xỉu! Ông thấy ?”

 

Quan tâm quá sẽ loạn, Kiều Từ lên giọng.

 

Tiểu Kiều từ từ mở mắt , nàng thấy đang giường, Kiều Từ thì ở bên, đỏ mặt tía tai cao giọng với quân y đang luống cuống tay chân ngay bên cạnh.

 

“Kiều công tử mau xem kìa, Nữ quân tỉnh .”

 

Quân y lau mồ hôi, vui mừng .

 

Kiều Từ đầu , quả nhiên Tiểu Kiều tỉnh , lao tới nắm chặt lấy tay nàng: “A tỷ tỉnh ! Tỷ ? Lúc nãy đột nhiên tỷ ngất, sợ quá…”

 

Tiểu Kiều cảm thấy mệt mỏi, nàng lấy bình tĩnh: “Tỷ , giống như quân y thôi, tỷ chỉ mệt một chút. Nghỉ ngơi một lúc là thôi, đừng lo quá…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-182.html.]

 

Kiều Từ thoáng thở phào nhẹ nhõm: “A tỷ nghỉ ngơi cho khỏe, tỷ phu tự truy kích tộc Hung Nô, sẽ về nhanh thôi.”

 

Sau khi thành giải vây, Ngụy Thiệu dẫn quân tiếp tục truy kích về phương Bắc, quân lính tộc Khương mà Kiều Từ đưa tới và quân thủ thành của Lôi Viêm thì tạm thời ở .

 

Tiểu Kiều khẽ mỉm , gật đầu.

 

Bỗng nhiên giờ khắc , ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó là giọng của Giả Tư: “Nữ quân, Ngư Dương cấp báo, trong nhà xảy chuyện.”

 

 

Đêm khuya, từ đường rực lửa, Chu thị kẹt trong từ đường nên thương nặng, trong lòng bà ôm chặt lấy linh vị của phu quân và trưởng tử. Lúc hạ nhân liều c.h.ế.t lao biển lửa cứu bà , trong miệng bà còn ngừng lẩm bẩm: “Người Hung Nô tới ! Ta bảo vệ từ đường. Người Hung Nô tới ! Ta bảo vệ từ đường!.”

 

Trước đó Từ phu nhân bệnh, bà đưa tới thành Vô Chung ở gần đó nghỉ ngơi, hạ nhân dám báo tin sợ quấy nhiễu phu nhân, vì thế mới tới chỗ Tiểu Kiều.

 

 

Thời gian về bảy tám ngày .

 

Rốt cuộc Chu thị chịu giày vò, bà từ Phạm Dương trở Ngụy gia ở Ngư Dương.

 

Ngày lúc Kiều Nữ rời khỏi Phạm Dương, thần thái và cách chuyện của nàng khiến Chu thị cảm thấy vô cùng áp lực.

 

Trong lòng bà nảy một ý nghĩ: Nếu Kiều Nữ thể nên chuyện, bà cũng thể như thế. Bà mới là chủ mẫu của Ngụy gia, thể nào để Kiều Nữ hạ thấp như , càng thể để Từ phu nhân và nhi tử xem thường .

 

Cũng bởi suy nghĩ đó, bà kìm nén cảm giác sợ hãi trong lòng , kích động bảo vệ và đồng sinh cộng tử với Ngụy gia, thế là lên đường trở về.

 

Lúc bà tới Ngụy gia, trong thành Ngư Dương lan truyền tin tức Thượng Cốc vây hãm càng ngày càng nghiêm trọng.

 

Đương nhiên bà hận Hung Nô, chỉ mong tướng sĩ Ngụy gia ở Thượng Cốc thể kiên trì đến khi nhi tử của dẫn binh về.

 

Thế nhưng nhanh đó, dân chúng Ngư Dương kháo với rằng, Kiều Nữ thế vị trí của Từ phu nhân, ở Thượng Cốc khích lệ quân sĩ thủ thành, hơn nữa của Kiều Nữ còn dẫn viện quân của tộc Khương tới đó, khi , Chu thị sợ ngây , bà đả kích nặng nề một nữa.

 

rõ là, nhi tử xem Kiều Nữ chẳng khác gì châu ngọc, trải qua chiến sự , nếu giữ Thượng Cốc, thì những ngày , chỉ e Kiều Nữ sẽ giữ chặt lấy tâm can của nhi tử nhà .

 

Bà vô cùng tuyệt vọng, phẫn nộ và thống khổ, bà trắng đêm khó ngủ, ở góc khuất trong lòng, thậm chí bà còn nảy một ý nghĩ đen tối đến mức chính bản còn sợ hãi.

 

Bà hi vọng Thượng Cốc phá thành, Ngư Dương cũng mất, như , tất cả âm mưu của Kiều Nữ sẽ đều uổng phí hết, mà bà thể giành phong thái là bảo vệ của Ngụy gia vĩnh viễn trường tồn ở trong lòng nhi tử, dù sợ c.h.ế.t nữa, nhưng chỉ cần nhi tử ở đó, từ nay về , địa vị của mẫu trong lòng nó sẽ thể lung lay nửa phần.

 

Chu thị cuồng chìm đắm ở trong suy nghĩ đó, dường như bà điên mất , còn cách nào kiềm chế . Bà liên tục ảo tưởng thành Ngư Dương phá, Hung Nô như dã thú nhảy bổ cửa thành g.i.ế.c cướp, ngay trong thời khắc đó, bà vững cửa lớn từ đường để bảo vệ Ngụy gia, để nhi tử, Từ phu nhân, và tất cả quân sĩ Ngụy gia thấy bà, bà, Chu thị, mới là chủ mẫu chân chính thể sống c.h.ế.t với Ngụy gia.

Loading...