Xuất Giá Giải Nguy - Chương 177
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:07:40
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn thoáng dừng : “Lưu Diễm sai sứ giả tới Vương trướng, đồng ý lấy vùng Hà Sáo[1] để đổi một đợt tập kích xuôi nam của thiết kỵ Thiền Vu, kéo dài thời gian cho Lang Gia. Chưa chắc Thiền Vu xem trọng chuyện , chỉ điều tuổi ông cao, càng ngày càng yếu sức, tiếc nuối duy nhất đời của ông là thể đoạt vùng Hà Sáo, vì thế ông thuyết phục, ít ngày nữa, nhân cơ hội , ba trăm ngàn thiết kị sẽ xuôi nam, tập kích ba nơi Vân Trung, Bạch Đăng, Thượng Cốc.”
[1] Hà Sáo: khu vực sông Hoàng Hà uốn lượn ở tỉnh Ninh Hạ và Thiểm Tây.
Hà Sáo là nơi giao giữa sông Hoàng Hà, Thao Hà và sông Tang Kiền, từ xưa phì nhiêu màu mỡ, mấy trăm năm qua, từ khi Hung Nô vùng lên ở phương Bắc, Hà Sáo vẫn là ước mơ của dân tộc Hung Nô.
Thành tựu lớn nhất của lão Đan Vu đời là khi kế nhiệm Thiền Vu năm hơn hai mươi tuổi, với phong thái kiên cường như sấm chớp, cướp Hà Sáo từ trong tay Lưu Hán, cho Hung Nô xuôi nam nuôi ngựa chăn dê hai mươi năm.
Sau khi tổ phụ Ngụy Thiệu trấn thủ phương Bắc, trải qua mấy đại chiến, họ đoạt vùng Hà Sáo. Gần hai mươi năm nay, dù mấy Thiền Vu ý đồ đoạt Hà Sáo nhưng vẫn thành công, cho dù thiết kỵ san bằng Đông Hồ Tây Vực, cũng khó lòng tránh khỏi nỗi bất bình.
Tiểu Kiều biến sắc.
Ngụy Nghiễm đưa tay trái lên, ngón út bọc sắt đứt một đoạn.
“Lúc khi rời khỏi Ngụy gia, từng cắt tay thề rằng, chỉ cần một ngày ngoại tổ mẫu còn ở đời , sẽ g.i.ế.c bất kì Hán nào. Cho dù hèn hạ vô sỉ, nhưng lời thề thì vẫn luôn ghi nhớ. Lần xuôi nam tập kích tham chiến.”
Ánh mắt của dừng khuôn mặt xinh dần tái nhợt: “Ngày đó, rời khỏi Ngụy gia về tộc Hung Nô, bây giờ là Hung Nô. Mặc dù tham chiến nhưng hôm nay cũng nên tới báo. Chỉ điều ngoại tổ mẫu ơn dưỡng dục với . Vì thế mới tới đưa tin, xem như là đoạn tuyệt công ơn dưỡng dục của Ngụy gia, từ nay về , còn là Hán nữa, giống như nàng , chỉ là Hô Đồ Côn Hung Nô mà thôi.”
Xuân Nương giường mới đánh ngất đằng gáy cũng dần dần tỉnh , rầm rì r ên rỉ.
Ngụy Nghiễm Tiểu Kiều một chút xoay bước nhanh về phía cửa sổ mà mới bay , nhảy .
Tiểu Kiều định thần vội vàng đuổi theo hét to về phía bóng ánh trăng : “Từ lúc ngươi tổ mẫu vẫn ngày đêm mong nhớ. Ngươi tới báo tin báo trực tiếp với tổ mẫu?”
Bóng lưng phía ngừng tiếp tục bước về phía , chỉ nháy mắt biến mất giữa bóng đêm.
Rốt cuộc Xuân Nương cũng tỉnh , đột nhiên dậy bà quanh một vòng, thấy trong phòng thắp đèn, Tiểu Kiều thì cửa sổ, lẽ cũng khác thường, bà mới thở phào nhẹ nhõm xoa xoa phần gáy đau đớn còn hết, bà : “Vừa nữ quân chuyện cùng ai ? Hình như lúc một bóng bước phòng , tỳ đang định hỏi nhưng tại … Là tỳ mơ xảy chuyện gì?”
Tiểu Kiều xoay vội vàng cầm bút phong thư.
Một lát , Giả Tư vội vàng tới, bẩm: “Nữ quân đột ngột gọi thuộc hạ, dặn dò gì chăng?”
Tiểu Kiều giao thư cho : “Hỏa tốc tới Kim Long tự giao cho lão phu nhân, lỡ chuyện!”
…
Trời mới tờ mờ sáng, Từ phu nhân trở về từ Kim Long tự.
Vừa tới nơi Tiểu Kiều chạy tới kể chuyện Ngụy Nghiễm tới báo tin đêm qua.
Đương nhiên nàng bỏ qua nội dung đằng , chỉ nhắc tới phần báo tin.
Từ phu nhân gì, chỉ ngắm mắt yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-177.html.]
Một lát , Lôi Viêm phụng mệnh canh giữ Ngư Dương dẫn theo hai thiên tướng và mấy phó tướng vội vàng chạy tới.
Ngoài các quân trấn biên cảnh, quân của Ngụy Thiệu ở Nhạn Môn và Phạm Dương năm ngàn quân tạm đóng.
Từ phu nhân sắp xếp điều binh khiển tướng xong, bà : “Cho tới báo thủ tướng ở ba vùng Vân Trung, Bạch Đăng, Thượng Cốc, đề phòng nghiêm ngặt, nếu Hung Nô đột kích nhất định tử thủ[2], chờ viện quân đến, các quân trấn còn hỗ trợ lẫn , tin thì tới báo ngay cho .”
[2] tử thủ: c.h.ế.t cũng giữ lấy
Lôi Viêm tuân lệnh, dẫn rời ngay.
Sau khi đoàn , Từ phu nhân suy nghĩ một lúc bỗng ho khan ngừng.
Chung bà bà ở bên vội đưa khăn tới, vỗ vỗ lưng bà.
Từ năm đầu độc Ngụy Nghiễm , sức khỏe của Từ phu nhân còn như .
Tiểu Kiều rót một ly nước ấm, chờ Từ phu nhân ho xong thì dâng lên.
Từ phu nhân uống một hớp nước, đặt chén xuống thở dốc cho bình tĩnh, bà với Tiểu Kiều: “Cháu đừng sợ. Đã gửi tin cho Thiệu Nhi , nó sẽ nhanh lui binh về thôi. Dù thiết kỵ Hung Nô khí thế hung hăng đến mức nào nữa, nhưng binh sĩ Ngụy gia nhà cũng kinh bách chiến, nhất định sẽ qua .”
TBC
Vẻ mặt Chung bà bà cạnh bên đầy nghiêm túc.
Tiểu Kiều hỏi: “Tổ mẫu, phu quân lui binh về nhanh nhất thì cần bao lâu ạ?”
Từ phu nhân trầm ngâm một thoáng: “Tinh binh gấp, khi đưa thư thì độ nửa tháng.”
“Chí ít cũng hai mươi ngày. Tổ mẫu, mười vạn quân chống ba trăm ngàn thiết kị của Hung nô, thêm quân lực đóng ở Nhạn môn và Phạm Dương, cho dù tử thủ cũng chỉ sợ là một trận ác chiến gian nan.”
Đôi mắt duy nhất của Từ phu nhân về phía nàng: “Cháu ý gì?”
Tiểu Kiều quỳ xuống mặt bà.
“Tổ mẫu, nếu chúng mượn viện binh của tộc Khương ở Hoàng Hà, từ đó tới đây thì bao nhiêu ngày?”
“Nhiều nhất là mười ngày.” Từ phu nhân bỗng mở to mắt: “Ý cháu là?”
“Sao chúng cần cứu mượn binh của tộc khương ở Ti Hòa? Cháu đoán chỉ cần mở lời, tộc trưởng Nguyên Vượng chắc chắn sẽ xuất binh. Tộc Khương dũng mãnh thiện chiến, chẳng kém gì Hung Nô, nếu họ chịu tới đây cứu viện, dù thể đánh lùi Hung Nô, nhưng chí ít thể giúp quân giữa thành chờ đến khi phu quân lui binh.”
Trong lòng Từ phu nhân hết sức rõ ràng, với mấy trăm ngàn quân canh giữ, chặn ba trăm ngàn thiết kị của Hung Nô suốt hơn hai mươi ngày trời là chuyện quá khó khăn.
Bà với Tiểu Kiều như thật chỉ là an ủi nàng mà thôi.
Từ phu nhân tính toán cả , nhanh chóng đưa mẫu nàng rời khỏi Ngư Dương.
Đột nhiên thấy đề nghị , trong lòng bà cũng phần kích động, bà gật đầu : “Cách thể !”