Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 176

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:07:27
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Kiều sững sờ trong nháy mắt, nàng vội đóng cửa sổ, Ngụy Nghiễm đã đưa tay ra đỡ, nhanh nhẹn đẩy cửa vào, đứng ngay trước mặt nàng.

 

Ánh trăng rơi xuống bệ cửa sổ ở phía sau lưng hắn, miêu tả rõ ràng hình dáng của người kia, khuôn mặt hắn đứng ngược với ánh trăng, biến mất hoàn toàn trong đêm tối.

 

Chỉ còn một đôi mắt hơi lóe lên ánh sáng.

 

Phía sau bỗng vang lên tiếng “A” đầy sợ hãi.

 

Ngụy Nghiễm bước một bước sang đánh xuống, Xuân Nương vừa mới tỉnh dậy khẽ rên lên một tiếng rồi ngã ngược xuống giường.

 

Ngụy Nghiễm đánh xỉu Xuân Nương rồi đi tới trước giá cắm nến, châm đèn xong mới từ từ quay lại.

 

Hắn mặc một bộ xiêm y Hán phục màu xanh bình dị, đã mấy năm không gặp, ngoài bộ râu ngắn ngủn, gương mặt này cũng giống như trong trí nhớ của nàng.

 

Chỉ có điều cảm giác lại không hề giống nhau.

 

Ở trên người hắn, Tiểu Kiều đánh hơi được hơi thở khát m.á.u của loài chó sói.

 

Thấy mắt hắn nhìn về phía mình, tim nàng càng nhảy lên thình thịch, cả người căng cứng phòng bị nhìn người kia, nàng từ từ lùi về phía sau, bảo vệ Phì Phì đang say ngủ sau lưng.

 

Tầm mắt của Ngụy Nghiễm đảo qua chiếc giường nhỏ phía sau, ánh mắt khẽ động.

 

“Nàng đừng sợ, ta không làm hại nàng đâu.”

 

Hắn mở miệng nói, âm thanh trầm thấp.

 

Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Kiều bỏ qua ý định gọi người tới.

 

TBC

Trong phòng chỉ còn lại mình và Phì Phì, thêm một Xuân Nương đã bị hắn đánh xỉu.

 

Mặc dù nếu bây giờ nàng gọi người tới đây, nếu Ngụy Nghiễm có ý đồ bất lương, muốn gây bất lợi cho mình và Phì Phì chỉ dễ như trở bàn tay.

 

Nàng dần bình tĩnh lại.

 

“Ngươi muốn gì?” Nàng hỏi thẳng.

 

Nàng không hỏi sao hắn vào được đây.

 

Mặc dù Giả Tư đã sắp xếp hộ vệ tuần tra, nhưng với thân thủ của Ngụy Nghiễm, cộng thêm việc hắn quen với hoàn cảnh ở Ngụy phủ thế nào, có bóng đêm hỗ trợ, chuyện né tuần tra rồi xông vào nội viện cũng không phải là không thể.

 

Ngụy Nghiễm không lên tiếng, ánh mắt hắn rơi trên người nàng lần nữa, ánh nhìn đầy chăm chú, hai mắt không chớp lấy một cái.

 

Làn gió mát rượi len vào từ ô cửa, lung lay ngọn nến ở trong phòng, ánh đèn mờ ảo chập chờn làm mắt hắn như chập chờn sáng tối.

 

Ánh mắt đó dừng lại trên mặt nàng một lúc, dọc theo cổ rồi từ từ hạ xuống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-176.html.]

Trên người Tiểu Kiều chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng màu xanh nhạt khi đi ngủ, cổ áo hơi rộng, hở ra một phần gáy trơn bóng ngọc ngà.

 

Nàng xoay người lại lấy áo móc trên kệ đầu giường khoác vào, cúi đầu buộc chặt vạt áo, sau đó mới xoay người đối mặt với hắn lần nữa.

 

“Ta nên gọi ngươi là gì đây? Huynh trưởng? Hay là Hô Đồ Côn Tiệm Tương vương của tộc Hung Nô?”

 

Nàng lạnh lùng nhìn hắn.

 

Dưới trướng của Thiền Vu vương, ngoài tả hữu Hiền Vương, tả hữu Nhật Trục vương ra, còn có tả hữu Tiệm Tương vương, tổng cộng sáu người tạo thành hình lục giác.

 

Mấy năm Ngụy Nghiễm ở Hung Nô, tiền đồ rộng mở, hắn giúp tổ phụ lão Đan Vu chinh phục địch thủ cũ của Hung Nô là người Đông Hồ, chiếm giữ nhiều đường núi, g.i.ế.c c.h.ế.t Đông Hồ vương, dân chúng và sản phẩm chăn nuôi đều cướp sạch, lão Đan Vu rất coi trọng hắn, còn đặc cách phong danh hiệu Hữu Tiệm Tương vương, giao quyền sở hữu đường núi ở Đông Hồ.

 

Mấy tháng trước, lúc Tiểu Kiều trở lại Bắc phòng, v.ú già thấy nàng đến nên không thông báo như người ngoài. Lúc Tiểu Kiều đi ngang cửa, vô tình nàng nghe Từ phu nhân và Chung bà bà nói chuyện về Ngụy Nghiễm, vừa lúc nói tới đây.

 

Giọng Từ phu nhân lúc đó vừa là nhớ nhung, vừa mang theo nỗi đau buồn day dứt.

 

Khóe môi Ngụy Nghiễm thoáng cong lên, từ từ đi về phía giường nhỏ, cuối cùng hắn đứng cạnh bên, hơi cúi người xuống.

 

“Đây là nữ nhi của nàng và nhị đệ sao?”

 

Hắn nhìn Phì Phì đang say ngủ.

 

“Xinh quá… rất giống nàng…”

 

Hắn quan sát Phì Phì chăm chú, nói thật thấp rồi chậm rãi đưa tay, như thể muốn chạm vào má của Phì Phì.

 

“Ngụy Nghiễm.”

 

Tiểu Kiều bỗng lên tiếng.

 

“Đêm hôm khuya khoắt ngươi xông vào nội viện, chuyện vô lễ ta không tính với ngươi. Ta biết ngươi có ý gì đó, rốt cuộc là vì sao?”

 

Ngụy Nghiễm dừng tay lại, từ từ thu tay rồi xoay người, bước sang chỗ Tiểu Kiều một bước.

 

Tiểu Kiều cũng không lui.

 

Cuối cùng Ngụy Nghiễm dừng lại trước mặt nàng, hai người cách nhau chỉ có một cánh tay.

 

Dường như hắn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người nàng ấy.

 

“Nàng không sợ ta sao?”

 

Hắn yên lặng nhìn nàng, ánh mắt như có vẻ mê li, vẻ mặt hơi kì lạ.

 

Tiểu Kiều cười gằn: “Đây là nhà ta, tại sao ta phải sợ? Dù ngươi có thể thoát qua được trạm gác của Giả Tư để tới đây, nhưng ngươi đừng quên rằng, đây là phủ đệ Quân hầu. Chỉ cần ta hô một tiếng thôi, nếu ngươi có thể quay về toàn thân, chữ Ngụy này cũng không cần viết nữa.”

 

Ngụy Nghiễm lặng lẽ một lúc, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo, đột nhiên hắn nói: “Nàng nói không sai, ta đến đây đúng là có việc thật.”

Loading...