Ngụy Thiệu về trễ, lúc khỏi phòng tắm rằng, thẳng lên giường.
Sau khi Tiểu Kiều tắt đèn cũng bò lên cạnh .
Dường như ngủ nhanh.
Tiểu Kiều cảm thấy tức n.g.ự.c nên chậm rãi trở .
Thời gian nghỉ ngơi hoạt động của Phì Phì quy luật, bình thường giờ Dậu bé sẽ ăn no ngủ, ngủ thẳng tới giờ Hợi mới tỉnh dậy một , khi tã xong, b.ú sữa thêm nữa là thể ngủ yên tới bình minh.
Nàng nghiêng động tĩnh ở bên phòng cách vách.
Quả nhiên, một lát vang lên tiếng Phì Phì nỉ non.
Ngụy Thiệu bỗng bật dậy dọa Tiểu Kiều nhảy dựng.
“Con thế?”
Trong bóng tối mịt mù, Tiểu Kiều hỏi.
“Con tỉnh …”
Ngụy Thiệu lập tức xoay xuống giường, thắp sáng đèn vội vã .
Tiểu Kiều khoác xiêm y lên cũng theo .
Nhũ mẫu tã cho Phì Phì, định dỗ bé b.ú xong cho ngủ.
Sau khi sinh Phì Phì, bình thường đều là Tiểu Kiều tự cho bú.
Phì Phì cũng thích mùi mật ong ngọt lịm toát ở mẫu .
Mặc dù hai nhũ mẫu cũng là những phụ nhân khỏe mạnh và sạch sẽ, tuy Phì Phì vẫn quen. Tháng rời khỏi mẫu , mấy ngày đầu bé ăn ngon ngủ cũng yên, đó chờ nổi nữa bất đắc dĩ mới tập quen dần.
Những ngày gần đây Tiểu Kiều tới, Phì Phì chiếm lấy mùi thơm ngon ngọt ở mẫu mà bé thích, rời xa.
Lúc mới tỉnh ngửi thấy, Phì Phì cảm thấy bất an, cứ thế mới òa.
Nhũ mẫu đang dỗ cho bé bú, thấy tiếng đẩy cửa thấy Nam Quân xông phòng, bà vội vàng che vạt áo.
Đôi mắt của Ngụy Thiệu dừng Phì Phì vẫn đang ngừng, bước một bước dài đưa tay định ôm, nhưng khiếp đảm, bất giác đầu Tiểu Kiều cũng theo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-168.html.]
Tiểu Kiều qua ôm nữ nhi lòng, cúi đầu kề sát má trán của con, dịu dàng dỗ: “Phì Phì ngoan, nhé, mẫu đây .”
Phì Phì nức nở ngừng , tiếng thút thít nhẹ nhàng, má còn dính đầy nước mắt, hai cánh tay nhỏ bé níu chặt vạt áo nàng buông.
Nhũ mẫu cũng thấy bất an nên vội nhỏ giọng : “Là tại tỳ, quấy rầy Nữ quân…”
“Không .” Tiểu Kiều , “Để ru bé ngủ.” Nàng gọi hầu gái lấy một tấm chăn mỏng bọc Phì Phì , ôm ngoài.
Ngụy Thiệu bên đờ đẫn, đột nhiên lấy tinh thần, đầu thấy Tiểu Kiều ngoài , cũng vội vàng theo sát.
Tiểu Kiều trở về phòng, thấy Ngụy Thiệu bước , khi đóng cửa thì ngay bên cạnh nhúc nhích, nàng mỉm hỏi: “Chàng tới ôm con một cái ?”
Ôm Phì Phì đưa tới mặt .
Phì Phì mới tỉnh ngủ, nên bám mẫu , trong lồng n.g.ự.c mềm mại thơm thơm của nàng, cho nên tinh thần cũng lên nhanh chóng, bé mút tay trợn to đôi mắt đen tròn tò mò một từ đột nhiên hiện mặt.
Ồ? Người giống với mấy vẫn thường quanh quẩn ở quanh chân…
Ngụy Thiệu con từ từ đưa tay, đón lấy, ôm bé trong cánh tay của .
Bờ vai bỗng trở nên căng cứng.
“Cánh tay đặt nhẹ ở cổ con, con sẽ thấy thoải mái hơn, tay khoanh tròn , như …”
Tiểu Kiều tới gần nhẹ nhàng chỉ cho cách ôm Phì Phì.
Ngụy Thiệu ôm đứa bé trắng trẻo mềm nhũn trong lồng ngực, cúi đầu đôi mắt xoay tròn hình như cũng đang đánh giá , cẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ khiến con đau.
TBC
Hai dựa gần, chỉ cách Phì Phì ngay ở giữa. Đột nhiên, trong thở của một mùi hương thơm ngọt khó thành lời, giống như từng quen , lẽ là mùi sữa tản từ Phì Phì, nhưng hẳn …
Như như , lan theo thở tràn phế phủ, khiến cho hô hấp của ngừng .
Theo bản năng ngước mắt lên, liếc nàng một chút.
Nàng vẫn , tầm mắt dừng ở Phì Phì trong khuỷu tay của , gò má sáng như ánh trăng non, đôi mắt dịu dàng như làn nước, phần gáy ngọc ngà lộ ngoài cổ áo, xuống chút nữa…
Thực Ngụy Thiệu để ý từ lâu, khi nàng sinh xong nơi đó càng trở nên đầy đặn, giống như chỉ cần bấm thôi sẽ chảy cả nước…
Phì Phì khuôn mặt kì lạ của nào đó cứ ôm nhúc nhích, thấy hứng thú. Bé cọ hai má tới gần lồng n.g.ự.c .
Bịch bịch bịch, mềm thơm như mẫu của bé.