Tuyên Thất, Nam cung
Vào thời kì triều Hán hưng thịnh nhất, cung điện này cách Thái Cực không xa, mấy đời đế vương đều sử dụng là nơi sinh hoạt hằng ngày và xử lý chính vụ sau khi bãi triều.
Sau đó Hoang đế[1] tiêu hao một số lượng của cải khổng lồ, tiêu tốn mười mấy năm để xây dựng Bắc cung. Sau khi xây xong, còn xa xỉ hoa lệ hơn xa Nam cung.
[1] Hoang đế: Hoàng đế phung phí, phóng túng, bừa bãi
Sau thời Hoang đế, đế vương triều Hán chuyển hết mọi hoạt động thường ngày và triều kiến tới Bắc cung.
Nam Cung dần bị bỏ không, Tuyên Thất cũng đổi thành nơi làm việc bình thường.
Sau khi Ngụy Thiệu chiếm Lạc Dương, hắn lại bắt đầu dùng Tuyên Thất, cũng là chỗ hắn đặt chân tạm thời.
Tiểu Kiều biết, trong những ngày qua sau khi trở về từ Duyện Châu, Ngụy Thiệu đang cực kì bận rộn.
Nhạc Chính Công Bắc phạt phải trắng tay trở về, sau khi thổ huyết trên đường về Hán Trung, tức tối ứ nghẹn rồi tiều tụy, hơn nữa vết thương cũ lại tái phát, cầm cự được không lâu thì chết.
Cả Hán Trung mặc đồ tang. Sau khi tang lễ xong xuôi, mới đây, trưởng tử Nhạc Chính Khải xưng đế, lấy hiệu là Đại Lương, truy tôn cho Nhạc Chính Công là tiên đế, sau đó hắn còn phát hịch mắng chửi Ngụy Thiệu, thề phải báo thù cho tiên đế khai quốc Đại Lương.
Nhạc Chính Công lăn lộn ở Hán Trung mấy đời, lấy Lương Châu làm trung tâm, từ Hàm Cốc quan về phía Tây, hắn đã chiếm được một vùng rộng lớn gồm Tần Châu, Kinh Châu, Ích Châu, binh nhiều tướng mạnh, hơn nữa còn có địa thế ở Hoa Sơn, Thục Đạo là lá chắn tự nhiên, cho dù hắn đã bỏ mình, nhưng mấy nhi tử cũng không phải hạng xoàng, sau khi xưng đế, hắn tập trung binh mã, ý đồ muốn quyết đấu một trận đại chiến với Ngụy Thiệu.
Tiều Kiều đứng chờ rất lâu ở ngoài hành lang Tuyên Thất.
Cảm giác tức n.g.ự.c khó chịu lại bắt đầu.
Nó nhắc nhở nàng đến nữ nhi Phì Phì bây giờ còn đang ở nhà, chờ nàng quay lại.
Rốt cuộc cũng có tiếng bước chân.
Nàng nhìn thấy nhóm người Lý Điển, Vệ Quyền bước nhanh ra, trông khá là vội vã.
Mấy người nhìn thấy Tiểu Kiều thì giật mình, ngừng lại, sau đó cùng đi sang chào hỏi.
Lý Điển nói: “Nữ quân đến Lạc Dương bao giờ vậy?”
“Hôm nay ta mới tới”.
Tiểu Kiều liếc nhìn cánh cửa cung màu đỏ phía trước: “Quân hầu có ở đó không?”
“Ở đó đấy ạ”.
Tiểu Kiều khẽ gật đầu, đi tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-164.html.]
…
Công Tôn Dương đi theo Ngụy Thiệu cùng ra sau, nhớ tới một chuyện, ông nói với Ngụy Thiệu: “Đáng lẽ ân sư của ta đang trên đường về núi luôn, nhưng nghe nói phía Nam có dịch bệnh nên chuyển hướng xuôi nam. Đi qua vùng phụ cận Lạc Dương mới biết có thông báo cần y, khi đó ân sư mới vào thành. Ngụy tướng quân đã không còn đáng ngại, trời vừa sáng ân sư đã đi luôn, ta nói hết lời ngài cũng không ở lại…”
Ngụy Thiệu bước qua ngưỡng cửa thì thấy Tiểu Kiều đi tới từ đối diện. Bước chân hắn dừng lại, ánh mắt rơi xuống trên người nàng, hắn nín thở một hơi rồi tức giận tái mặt.
Công Tôn Dương ngẩng đầu, vội vàng nghênh đón: “Nữ quân đi đường khổ cực, hôm nay mới vừa tới Lạc Dương, sao không nghỉ ngơi đã?”
Tiểu Kiều bước lên bậc thang, đối mặt với hai người, nàng cười đáp: “Đa tạ quân sư đã phái người đón ta tới đây. Ta không mệt”.
Ánh mắt nàng nhìn sang Ngụy Thiệu: “Phu quân có thể dừng bước một lúc không?”
Ngụy Thiệu lạnh lùng nói: “Nàng không về Ngư Dương đi, tới nơi này làm gì?”
Tiểu Kiều nói: “Thiếp có lời muốn nói với phu quân”.
Ngụy Thiệu định nhấc chân đi.
Tiểu Kiều đã đưa tay ra nắm chặt ống tay áo của hắn.
Ngụy Thiệu cúi đầu liếc nhìn bàn tay nhỏ trắng ngần đang giữ ống tay áo của mình, hắn ngước mắt lên nhìn nàng chăm chú, có phần buồn bực.
Nhưng mà hai cánh tay nhỏ bé đó vẫn giữ mãi không buông.
“Thiếp chỉ xin phu quân một lúc thôi, không làm lỡ chuyện của chàng đâu”. Nàng nói tiếp, giọng nói không cao nhưng lại đầy kiên định.
Công Tôn Dương nuốt nước bọt, nhanh chóng xoay người lại: “Chúa công ngại gì mà không nghe Nữ quân nói đôi lời. Ta xin cáo lui trước…”
Vội vã chào hai người một cái rồi quay người đi luôn.
Ngụy Thiệu đứng thẳng bên ngưỡng cửa, không nhúc nhích.
Bốn phía không một bóng người. Trước điện là một cây hương khổng lồ, tỏa bóng cả con đường, một cơn gió thoảng qua cũng vang lên xào xạc.
Tiểu Kiều từ từ buông tay.
TBC
“Thiếp mới vừa đi thăm Ngụy Lương tướng quân. Đệ đệ cũng đi cùng với thiếp, thay mặt phụ thân nhận tội với Ngụy Lương tướng quân”.
Tầm mắt của hắn rơi xuống cây hương ngay trước điện.
Tiểu Kiều sững người nhìn khuôn mặt cứng đờ của hắn: “May mà Ngụy tướng quân không hề trách tội. Trước khi đi, thiếp có nói với Ngụy tướng quân, hi vọng ngài ấy có thể cho đệ đệ thiếp được rèn luyện dưới trướng. Ngụy Lương tướng quân đồng ý rồi. Nhưng mà không được chàng gật đầu, ngài ấy không dám tự làm chủ”.