Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 163

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:04:29
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù chỉ mới là một góc ánh mặt trời, nhưng nhiêu đó cũng đủ cổ vũ cho nàng, bước lên đường về đối mặt với phu quân mình lần nữa, người nàng gả cho vì số mệnh an bài.

 

 

Mấy ngày sau, Tiểu Kiều đến Lạc Dương.

 

Đây là lần đầu tiên nàng đi vào vùng đất Lạc Dương.

 

Bát phương chi nghiễm, Chu Lạc vi trung[3].

 

Lạc Hà sục sôi. Núi Mang cao ngất.

 

[3] Trích trong Thượng thư, ý là bốn phương tám hướng rộng lớn, Lạc ấp là trung tâm.

 

Ngàn năm trước, Võ vương bình định nơi này, là đô thành của mấy trăm năm giang sơn Hán thất.

 

Thường xuyên chiến tranh và đổi chủ, cũng không khiến cho cố đô này tiêu điều suy thoái, nó khác với tất cả các thành trì còn lại, lịch sử dằng dặc mấy ngàn năm đã hóa thành xương thịt trong cái vẻ huy hoàng giàu có.

 

Ngay cả hướng gió từ Lạc Hà thổi tới cũng mang theo hơi đất phù sa mềm đỏ.

 

Tiểu Kiều đi vào từ phía Đông, nhìn ngắm con người ở đây nồng hậu và sung túc.

 

Duy chỉ có một nơi còn dấu vết chiến tranh, chính là Liên Hoa Thai xa xa trong tin đồn mà nàng nghe được, một đống phế tích đen thui cách Lạc Hà.

 

Nàng chưa từng nhìn thấy, chỉ mới trước đây không lâu, đống phế tích đó đã từng là một tòa nhà thẳng đứng với xà nhà ngọc thành, bao nhiêu châu báu.

 

Nàng cũng không buồn để tâm những chuyện này, chuyện đầu tiên khi vào thành Lạc Dương là dẫn Kiều Từ tới gặp Ngụy Lương.

 

Lúc vào thành, Công Tôn Dương phái người đến đón nàng.

 

Nàng biết được tin mừng khi vừa tới.

 

Chỉ mới mấy ngày trước, Ngụy Lương hôn mê suốt bao ngày, giờ đã tỉnh.

 

Người cứu hắn là một thầy thuốc hành tẩu bốn phương, có tên là Bạch Thạch.

 

 

Kiều Từ bước nhanh vào trong, tới trước giường Ngụy Lương, cậu không nói một lời, quỳ gối xuống đất.

 

Ngụy Lương là một hán tử cường tráng, mặc dù cơ thể còn suy yếu, nhưng hắn vẫn vội vàng đứng lên đỡ cậu dậy.

 

Tiểu Kiều bèn ngăn lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-163.html.]

Kiều Từ hổ thẹn: “Xin Ngụy tướng quân nhận của đệ một lạy, đáng lẽ phụ thân đệ muốn tự mình tới đây xin lỗi, nhưng mà phụ thân không tiện đi lại, đệ mới thay mặt người tới đây. Tất cả đều là vì Kiều gia nhà đệ, khiến cho tướng quân lâm vào kiếp nạn sinh tử, hại c.h.ế.t mười sáu anh hùng chiến sĩ đồng hành. Dù có ngẩng đầu lên xin g.i.ế.c cũng không rửa hết tội lỗi của Kiều gia nhà đệ!”

 

Cậu dập đầu thật mạnh.

 

Ngụy Lương hoảng hốt, vội nói: “Kiều công tử mau đứng lên! Sau ta có thể nhận đại lễ thế này! Chúng ta là vũ phu, lên lưng ngựa cũng như xách đầu mình, không phải ta g.i.ế.c người thì người sẽ g.i.ế.c ta, sống c.h.ế.t đều có số. Huống hồ chuyện Duyện Châu lần này ta cũng biết, tất cả đều là vì Lưu Diễm gây sóng gió bên trong, có ý đồ ly gián. Ta chỉ muốn g.i.ế.c tên đầu sỏ là hắn, xách đầu hắn về tế điện cho các huynh đệ đã hi sinh vì mình. Công tử mau đứng lên, đừng nói hai chữ nhận tội như thế nữa!”

 

Tiểu Kiều cũng rất biết ơn hắn, nàng hành lễ với Ngụy Lương rồi nói: “Ngụy tướng quân đại nghĩa, xin nhận cái cúi đầu của ta. Dù tướng quân nói vậy, nhưng Kiều gia cũng khó mà thoát tội. Những quân sĩ vô tội đã hi sinh đó, đợi tới khi ta về, ta sẽ chăm sóc người già trong nhà họ. Ta biết nhiêu đó không thể nào xoa dịu nỗi đau mất người thân, nhưng bây giờ có lẽ đó là biện pháp để bù đắp duy nhất. Nếu sau này có chuyện gì cần làm, tướng quân cứ nói lại với ta”.

 

Ngụy Lương không chịu nhận lễ, hắn vội nói: “Ta thay mặt những huynh đệ đó, tạ ơn Nữ quân! Nữ quân nhanh nói công tử đứng lên đi, sao ta dám nhận!”

 

Lúc này Kiều Từ mới đứng dậy, tạ ơn với Ngụy Lương.

 

Ngụy Lương cười ha hả: “Đại nạn không c.h.ế.t ắt có phúc về sau, ta là người có số hưởng phúc cuối đời rồi, Kiều công tử cảm ơn ta làm chi!”

 

Lúc đầu trong lòng Kiều Từ còn vô cùng hoảng sợ, thấy thái độ của Ngụy Lương đối với mình vẫn hệt như ngày trước, hào khí can vân, không hề có khúc mắc chút nào, cậu mới thấy yên lòng.

 

Ngụy Lương nhìn Kiều Từ, cười nói: “So với lần trước gặp nhau, bây giờ Kiều công tử càng oai hùng hơn nhỉ. Lý đại tướng quân vẫn còn nhớ phong thái của Kiều công tử trong đại hội Lộc Ly lần trước đó, dạo trước còn nhắc lại với ta. Lần này Kiều công tử tới đây, nhớ đi bái kiến huynh ấy nhé”.

 

Kiều Từ đồng ý ngay, thấy Ngụy Lương đã nói chuyện một lúc, mặc dù tinh thần vẫn thoải mái nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt đôi phần, cậu vội bước lên dìu hắn nằm xuống.

TBC

 

Tiểu Kiều nói tiếp: “Sau khi Ngụy tướng quân hết bệnh, không biết sẽ đi tới nơi nào?”

 

Ngụy Lương cười đáp: “Chúa công cho phép ta về nhà thăm người thân, nếu không có gì bất ngờ, sau đó ta sẽ về Lương Châu”.

 

“Ta có một chuyện muốn nhờ, không biết tướng quân có thể đồng ý không?” Tiểu Kiều tới trước rồi chợt nói.

 

Ngụy Lương hỏi luôn: “Mời Nữ quân cứ nói. Chỉ cần Ngụy mỗ đủ khả năng, ta sẽ đồng ý ngay”.

 

Tiểu Kiều nhìn Kiều Từ bên cạnh, cười đáp: “Bây giờ Duyện Châu đã có rất nhiều gia tướng đồng tâm hợp lực cùng bảo vệ, lại có Lục Mâu tướng quân tiếp ứng cho, đệ đệ ta có cũng được mà không có cũng không sao. Ta chỉ sợ nó ở nhà lười biếng, phí hoài cả thời gian thanh xuân, cho nên ta mới mạo muội xin tướng quân. Nếu ngài không chê Kiều Từ ngu dốt, lần tới lúc đi Lương Châu có thể dẫn nó cùng đi không? Nếu có thể rèn luyện dưới trướng của tướng quân, đó cũng là may mắn hiếm có của đệ đệ ta”.

 

Mặc dù Duyện Châu mới trải qua một sự thay đổi sinh tử, bây giờ Kiều Bình còn mù mắt, nhưng có được sự giúp đỡ của các vị gia tướng, còn cả Bỉ Trệ cũng sẵn lòng tiếp ứng, Kiều Từ không ở đó cũng không ảnh hưởng tới đại cục.

 

Khi còn ở Duyện Châu, mặc dù Kiều Từ cũng theo phụ thân trải qua mấy lần chiến sự, nhưng nói chung mọi thứ đều có hạn. Nếu có thể đi theo một dũng tướng thân kinh bách chiến như Ngụy Lương, tới rèn luyện ở Lương Châu, Tịnh Châu, chẳng những có thể xây dựng quan hệ thân thiết với nhóm Ngụy Lương, đối với riêng Kiều Từ cũng vô cùng có ích.

 

Kiều Từ không ngờ a tỷ lại bỗng nhiên sắp xếp cho mình như thế, cậu vừa mừng vừa sợ, vội vàng nhìn Ngụy Lương.

 

Ngụy Lương thoáng sững sờ, định gật đầu lại chần chừ một lúc.

 

Tiểu Kiều mỉm cười, nói tiếp: “Về phía Quân hầu ta sẽ đi nói với chàng một tiếng”.

 

Ngụy Lương cười to: “Không dám gạt Nữ quân, Lý đại tướng quân đã từng có ý muốn có Kiều công tử, chỉ có điều chưa có cơ hội để mở lời. Bây giờ Nữ quân lại giao công tử cho ta trước, hắn đừng hòng tranh cướp với ta. Nếu công tử không sợ gió cát khổ cực, ta mong còn không được!”

 

Kiều Từ là thế gia công tử, sinh ra và lớn lên ở Duyện Châu, cậu đã nghe nói tới quân sĩ tộc Khương ở biên cương Lương Châu dũng mãnh như thế nào, dân chúng cũng anh dũng ra sao, lúc dẫn quân ra trận, khung cảnh hùng vĩ đến mức nào, trong lòng cậu vẫn mong mỏi không thôi. Nhưng mà trước kia lại không có cơ hội để tự đi một chuyến. Thấy Ngụy Lương đồng ý, cậu mừng rỡ cúi lạy thêm lần nữa.

 

Tiểu Kiều mỉm cười: “Vậy ta xin giao lại đệ đệ ta cho tướng quân, làm phiền tướng quân rồi, muốn đánh cứ đánh không cần phải kiêng dè gì cả, nó da dày thịt béo, chịu được tất”.

Loading...