Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:36:42
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Việt ung dung đáp: “Ý nhị đệ là sao? Chẳng lẽ trước khi làm gì ta còn phải xin phép đệ nữa sao?”

 

Trong lòng Kiều Bình đầy lo lắng, vừa uống rượu vào bụng lại sôi sùng sục, nóng ruột nóng gan, trên trán và sau lưng ông đã ướt sũng mồ hôi.

 

“Đệ không có ý đó! Tất nhiên là phải đoạn tuyệt với Hạnh Tốn, nhưng về chuyện ủng hộ Lưu Diễm xin huynh suy nghĩ lại! Tình hình thiên hạ bây giờ vẫn còn chưa ổn định. Duyện Châu hôm nay cũng có thể tự bảo vệ được rồi. Với góc nhìn của đệ, chúng ta cứ nên quan sát trước, không nên tùy tiện góp sức với Lang Gia”.

 

Kiều Việt hừ mũi một tiếng: “Nhị đệ, đệ tưởng ta không hiểu lòng đệ nghĩ gì sao? Đệ còn định dựa vào Ngụy Thiệu, sau này chia cho hắn chén canh[1]. Huynh khuyên đệ, đệ đừng trông mong nữa. Bây giờ Ngụy Thiệu đã bị liên quân Hạnh Tốn, Nhạc Chính Công đè ép ở Hoàng Hà, thất bại đã định sẵn, đến thân hắn còn khó bảo toàn, đệ còn mong ngày sau hắn sẽ che chở Kiều gia sao? Lưu Diễm là Hán đế chính thống, thiên hạ một lòng, người ngoài thì không nói, ngay đến Viên Giả còn công khai ủng hộ. Hoàng ân cuồn cuộn, Kiều gia ta vốn là trung lương, mấy đời vâng mệnh chăn nuôi ở đây, bây giờ cứ thuận theo đại cục, ủng hộ Lưu Diễm. Sao đệ lại nói là hành động tùy tiện được?”

 

[1] Chia một chén canh: xuất phát từ thời kì tranh chấp Sở Hán, ý chỉ có tham dự quá trình sẽ được chia sẻ lợi ích về sau.

 

Đột nhiên Kiều Bình lại thấy lồng n.g.ự.c mình tức tối, trước mắt như biến thành màu đen.

 

Ông gắng lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: “Huynh trưởng có từng nghĩ tới không. Kiều gia ta kết thông gia với Ngụy gia. Bây giờ Ngụy Thiệu lâm vào hoàn cảnh khó khăn, Duyện Châu nên xuất binh giúp đỡ. Dù không giúp đỡ được thì cũng không nên có bất kì manh động nào vào thời điểm thế này. Hành động của huynh có khác nào bỏ đá xuống giếng, muốn đẩy nữ nhi của đệ tới nơi nào?”

 

Kiều Việt càng lạnh lùng hơn: “Nhị đệ, đệ nói tới nói lui, chẳng qua là muốn gắn sinh tử của Duyện Châu và Kiều gia ta với Ngụy Thiệu phải không? Đừng nói tới chuyện bây giờ tự thân Ngụy Thiệu còn khó bảo toàn, lùi mười ngàn bước mà nói, cho dù hắn có may mắn thoát khỏi kiếp nạn này, sau này cũng không còn lối thoát. Nhận Lưu Diễm là đế, hoặc là tự mình xưng vương. Nếu nhận Lưu Diễm là vua, quyết định hôm nay của ta cũng giống như của hắn, sao ta lại không gật đầu được đây? Nếu hắn muốn tự xưng, thế thì có khác gì tên nghịch tặc Hạnh Tốn? Nhận lấy cái tội danh mưu nghịch, Kiều gia ta cũng gặp tai ương thì thôi đi, đến lúc đó bị thiên hạ chửi bới, đệ nói xem ta phải đối mặt với liệt tổ liệt tông thế nào? Còn về chất nữ, trước kia phải gả cho Ngụy gia cũng là vì tình thế ép buộc, lúc đó trong lòng đệ còn không nỡ kia mà. Nếu đã thế, mất bò mới lo làm chuồng, không thì làm muộn vậy. Theo góc nhìn của ta, không bằng nhân cơ hội này đón con bé về đây, hai bên cắt đứt mọi quan hệ, tránh ngày sau lại liên lụy không rõ!”

 

Kiều Bình không thể kiềm được nữa, ông giận tím mặt: “Huynh trưởng nói vậy, đệ không thể nghe theo. Nếu huynh đã nói tới mức này thì đệ xin nói thẳng. Huynh đột ngột quyết định góp sức cho Lưu Diễm, có lẽ là vì nhận định Ngụy Thiệu sẽ bại trong cuộc chiến lần này, sợ Hạnh Tốn truy cứu trách nhiệm về sau. Cho nên bây giờ huynh nóng lòng muốn rũ sạch quan hệ với Ngụy Thiệu để tỏ mình trong sạch? Lúc trước Ngụy Thiệu kết thông gia hai nhà, tất cả đều là từ ý huynh, bây giờ chỉ mới hơi gió động cỏ lay, huynh lại muốn phản bội vứt chữ tín nữa sao, hành động này có khác gì gió chiều nào xoay chiều ấy?”

 

Kiều Việt cũng nổi điên: “Đệ dám nói chuyện với ta như thế à? Trong mắt đệ có còn huynh trưởng này nữa không? Đệ đừng có quên, ta mới là gia chủ của Kiều gia, là thứ sử Duyện Châu!”

 

Kiều Bình nói: “Đệ cũng biết huynh đệ trong nhà cãi cọ nhau thì đại họa không xa. Nhưng chỉ riêng việc này, thứ cho đệ không thể đồng ý được! Đệ khuyên huynh, đừng có xem thường Ngụy Thiệu. Cho dù bây giờ đang ở trong thế yếu, nhưng trong trận chiến này chưa chắc hắn sẽ không thắng được. Lúc trước đệ có phái thám tử đi tìm hiểu, không biết vì sao chậm chạp mãi chưa về. Tin tức hiện nay là tin nửa tháng trước. Chiến sự thay đổi trong nháy mắt, tình hình thực tế thế nào thì còn chưa biết được. Đệ đang chờ tin tức. Đệ cũng khuyên huynh nên kiên trì một chút, không nên làm chuyện hồ đồ kết thù với người thân!”

 

Kiều Việt trầm mặt.

 

TBC

“Vốn binh lực của Ngụy Thiệu đã không bằng Hạnh Tốn, giờ có thêm Nhạc Chính Công, sau trận Cao Đường đã bị đánh tan rã, lúc này mới lui về Mục Dã, nếu không có khí trời giá lạnh, chỉ e đã bị liên quân tiêu diệt rồi. Sao hắn có thể chuyển bại thành thắng được? Dưới gối ta không con, ta xem Từ Nhi như con ruột. Ta làm vậy chẳng lẽ là vì ta? Tất cả đều là suy tính cho tương lai lâu dài của Duyện Châu. Đệ không cần nói thêm gì nữa. Ta nói thật cho đệ biết, ta đã dâng tấu chương cho Lang Gia rồi. Chuyện này đệ không được phép xen vào”.

 

Kiều Bình bỗng thấy n.g.ự.c khó chịu, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, hai mắt như có vô số mũi kim đ.â.m vào trong, ông nhận ra có gì đó khác lạ, quát to: “Mấy người bỏ thuốc vào trong rượu…”

 

Hai mắt đau nhói không nhìn thấy gì nữa.

 

Kiều Bình giận dữ lật ngược cả bàn ăn trước mặt, nhớ lại phương hướng vừa rồi, ông rút kiếm đ.â.m về phía Trương Phổ đối diện. Mũi kiếm đ.â.m vào vai Trương Phổ, hắn hét lên rồi ngã trên mặt đất.

 

Kiều Bình vung kiếm định c.h.é.m c.h.ế.t tên đó, nhưng rồi độc dược phát huy tác dụng, ông loạng chòa loạng choạng, trường kiếm rơi xuống đất, cả người cũng ngã theo.

 

Dựa vào chút ý thức còn sót lại cuối cùng, ông cắn răng gằn giọng: “Huynh trưởng, Duyện Châu sẽ bị hủy trong tay huynh…”

 

Cả người Kiều Việt run lên, thấy Kiều Bình đã ngừng giãy giụa trên mặt đấtông vội chạy tới thăm dò hơi thở, hóa ra chỉ mới là hôn mê. Kiều Việt thở phào nhẹ nhõm, ông quay phắt đầu lại, giận dữ nói: “Ngươi bỏ thuốc gì vào trong rượu thế hả? Sao mắt đệ ấy không thấy gì?”

 

Bả vai Trương Phổ bị đ.â.m trúng, hắn ngã ngồi trên đất, một tay che vết thương, trong lòng cũng hoang mang nghi hoặc.

 

Thuốc cho vào rượu là Lưu Phiến đưa cho, còn nói là không mùi không vị, nhưng tác dụng lại mạnh hơn thuốc mê bình thường đến mấy lần, hắn sợ Kiều Bình không ngất được nên cho nhiều một chút.

 

Kiều Bình bất tỉnh như thế này cũng nằm trong dự tính của hắn.

 

Nhưng hắn cũng không ngờ lại tổn thương thị lực.

 

Cố nén cảm giác đau đớn trên vai, hắn nói: “Chúa công đừng lo. Có lẽ là do Quận công tức giận công tâm, cho nên mới không nhìn thấy gì. Chờ ít ngày nữa sẽ dần dần tốt hơn. Việc cấp bách bây giờ là chúa công phải khống chế Quận công, sáng sớm ngày mai, ngài phải lấy tên chúa công và Quận công ra thông báo với gia tướng, bộ khúc, đợi tới khi bệ hạ đích thân tới đây, người sẽ giúp chúa công khống chế cục diện. Hán đế giá lâm, ai mà không dám phục?”

 

Kiều Việt cố gắng bình tĩnh lại, ông nói: “Phía Từ Nhi thì sao? Chỉ được quản thúc nó thôi, không được gây thương tích.

 

Trương Phổ gật đầu: “Chúa công yên tâm, ta đã sắp xếp thân tín, không có sơ hở nào”.

 

 

Kiều Từ nổi giận đùng đùng rời khỏi thọ đường, ra ngoài đón gió, nghĩ đến chuyện đại tỷ phu không được bá phụ đón nhận, nhị tỷ phu lại không biết dữ lành ở chiến sự Hoàng Hà, cậu lại không đủ lực nên càng thêm phiền muộn, cơn say xộc lên đầu nên ngủ mất.

 

Hôm sau, trời vừa sáng Kiều Từ đã tỉnh lại, không ngờ cửa phòng bị khóa trái.

 

Thủ vệ nói phụng chỉ của Quận công, bảo công tử phải hối lỗi trong phòng.

 

Lúc đầu Kiều Từ còn chưa suy nghĩ nhiều.

 

Đúng là đêm qua mình đã công khai chống lại Kiều Việt giữa đông người như vậy, thế là phạm thượng, là đại bất hiếu. Phụ thân không vui muốn mình hối lỗi cũng là chuyện bình thường.

 

Nhưng ngay sau đó cậu lại thấy nghi ngờ.

 

Mười mấy thủ vệ được phái tới, canh giữ chặt chẽ ở bên ngoài.

 

Đó đâu phải là bắt mình úp mặt vào tường để hối lỗi, rõ ràng là trông giữ phạm nhân.

 

Hơn nữa tất cả đều là người ở bên chỗ bá phụ.

 

Kiều Từ càng nghĩ càng thấy lạ, cậu muốn ra ngoài lại bị thủ vệ đang trông coi ngăn cản. Nhất quyết xông ra lại có cả trăm vệ sĩ từ góc khuất lao tới, nhốt cậu lại.

 

Kiều Từ giận dữ, cố gắng thoát thân, chạy đến giữa sân vườn thì lại vướng chân vấp ngã, bắt lại lần thứ hai.

 

Cứ thế suốt ba ngày.

 

Đến ngày thứ tư, Đinh phu nhân mang cơm tới thăm Kiều Từ.

 

Phó tướng phụ mệnh trông coi Kiều Từ tên là Trần Thiệu, cũng là tâm phúc của Kiều Việt. Lúc đầu hắn không chịu mở ra, nói mình chỉ nghe lệnh chúa công, dù là ai cũng không được ra vào. Lời còn chưa dứt đã bị Đinh phu nhân tát lên mặt một cái, bà tức giận: “Ta không quan tâm lão già đó nói gì, ta đưa đồ ăn cho cháu ta mà ngươi còn dám cản? Ngươi muốn g.i.ế.c cứ giết, nếu không nhất định ta phải đi qua cánh cửa này”. Nói xong bà đi về phía trước.

 

Thủ vệ không dám ngăn cản, đành phải trơ mắt nhìn Đinh phu nhân đi vào.

 

Trần Thiệu bất đắc dĩ chạy theo, xin được kiểm tra hộp cơm trước.

 

Đinh phu nhân tự tay mở nắp.

 

Trần Thiệu kiểm tra cẩn thận, Đinh phu nhân ở bên lạnh lùng nói: “Trần tướng quân có muốn lục soát người ta luôn không?”

 

Trần Thiệu vội nói: “Thuộc hạ không dám”.

 

Hắn chần chừ một lúc lại nghĩ thầm, có lẽ Đinh phu nhân là người mềm yếu không để ý gì đâu, bà nuôi công tử như con ruột, hôm nay biết cháu mình bị nhốt, không yên lòng nên mới tới thăm thôi. Thế là hắn để bà đi vào, đoán chắc không xảy ra gì cả.

 

Dặn dò thủ vệ tránh đường ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-154.html.]

 

Đinh phu nhân cười lạnh một tiếng, cất hộp cơm đi tiếp.

 

Trần Thiệu vừa sai người canh giữ vừa cho người đi báo cho Kiều Việt.

 

Động tĩnh bên ngoài Kiều Từ đều nghe hết, Đinh phu nhân vừa tới cậu đã nhào sang lo lắng hỏi: “Bá mẫu ơi, xảy ra chuyện gì rồi? Phụ thân con có khỏe không? Sao bá phụ lại nhốt con lại…”

 

“Hừ! Cái ông già đó, con đừng gọi hắn là bá phụ”.

 

Đinh phu nhân oán hận mắng một tiếng, bà nắm tay Kiều Từ nhìn một lượt, thấy cậu không bị sao mới thở phào nhẹ nhõm: “Mấy ngày nay ta không sang nhìn phụ thân con được. Cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào. Có lẽ cũng bị lão già kia nhốt lại”.

 

Lúc đầu Kiều Từ rất giận dữ, xoay người định lao ra, nhưng đến cửa lại cố gắng dừng bước, từ từ xoay người lại.

 

“Bá mẫu, mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì? Bá mẫu nói con nghe!”

 

Đinh phu nhân thở dài: “Lão già kia nghe theo lời Trương Phổ, quy phục Lưu Diễm! Hôm nay Lưu Diễm đến nhà ta”.

 

Kiều Từ sợ ngây người.

 

 

Hôm qua, Kiều Việt nghênh đón Lưu Diễm vào Duyện Châu, cho gọi gia tướng bộ khúc tới hành lễ vua tôi, sau đó ông nói đã cùng bàn bạc với Kiều Bình, nguyện dâng Duyện Châu cho Hán đế.

 

Bởi vì chuyện này quá đột ngột, mọi người cũng khiếp sợ một phen, hơn nữa suốt hai ngày qua họ không thấy Kiều Bình, không nghi ngờ sao được.

 

Ngày đó Lưu Diễm từng mạo hiểm cứu ấu đế thoát khỏi miệng cọp, trốn ra khỏi Lạc Dương, không ngờ trên đường đi, ấu đế lại bệnh nặng băng hà, sau đó lại được các cựu thần triều Hán là Vương Bá, Đổng Thành ủng hộ lên làm tân hoàng đế, là quân chủ của triều Hán chính thống.

 

Mọi người trong thiên hạ đều được biết chuyện này.

 

Bây giờ hắn lại tới Duyện Châu, gia chủ Kiều Việt thì luôn mồm xưng thần với triều Hán, cho dù những người này có nghi ngờ đi nữa cũng không thể ngang nhiên gây gổ, thậm chí có thể bị coi là mưu nghịch.

 

Cuối cùng, mọi người đều theo Kiều Việt hành lễ với Lưu Diễm.

 

 

“Bá mẫu không hiểu chuyện thiên hạ. Bá mẫu chỉ biết lão già ấy nghe theo Trương Phổ quy phục Lưu Diễm. Có lẽ phụ thân con phản đối nên hắn mới tính toán. Bây giờ Lưu Diễm đã khống chế Duyện Châu, các gia tướng ngày thường vẫn nghe lệnh cha con, suốt đêm qua đều bị bỏ cũ thay mới. Con đừng nên kích động, bây giờ phải chạy tới báo tin cho đại tỷ phu con, gọi hắn tới cứu phụ thân. Nếu không để chậm trễ hơn nữa, ta chỉ sợ phụ thân con có chuyện”.

 

Hai tay Kiều Từ nắm chặt vang thành tiếng, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, cậu cố gắng kìm nén lòng mình, gật đầu đáp: “Đa tạ bá mẫu báo cho con. Con hiểu cả rồi. Xin bá mẫu nhanh rời đi, nhỡ lại bị người ta trách cứ”.

 

Đinh phu nhân nói: “Lão già kia vô tình vô nghĩa, không nhận nữ tế của nữ nhi ta, ta cũng không muốn nhận hắn làm trượng phu gì nữa. Sợ gì bị hắn trách mắng đây? Bên ngoài có gần trăm thủ vệ, muốn thoát ra được là tầng tầng cửa ải, một mình con chỉ sợ không chạy thoát. Con bắt ta rồi đánh ra bên ngoài”.

 

Kiều Từ lập tức từ chối: “Sao con có thể đẩy bá mẫu vào nguy hiểm được chứ?”

 

Đinh phu nhân lắc đầu, bà nhân từ vuốt ve mái tóc của hắn: “Yên tâm đi. Cho dù ta và lão không còn chút tình cảm phu thê, nhưng trước mặt mọi người hắn không thể lạnh lùng để cho ta bị giết. Đợi đến khi ra khỏi thành con phải tự đào tẩu”.

 

Thấy Kiều Từ còn đang do dự, bà bực bội: “Phụ thân con sinh tử còn chưa biết. Duyện Châu rơi vào tay người ngoài, con thì lại bị bắt giữ ở đây. Chẳng lẽ con muốn Kiều gia bị hủy trong tay lão già đó?”

 

Hai mắt Kiều Từ rưng rưng lệ, cậu quỳ xuống dập đầu trước Đinh phu nhân: “Bá mẫu đại nghĩa, xin nhận một lạy của chất nhi”.

 

Đinh phu nhân cúi xuống đỡ cậu lên, lấy một cây đao giấu trong người ra, đưa tới: “Con bắt ta đi, ra ngoài thôi”.

 

 

Kiều Việt nghe tin vội dẫn người chạy tới, Đinh phu nhân đã bị Kiều Từ cầm d.a.o bắt giữ, hai người đứng bên tường cửa lớn.

 

Mấy trăm quân sĩ vây quanh Kiều Từ và Đinh phu nhân.

 

Kiều Việt tức nổ phổi, ông tách binh sĩ xông lên trước, quát: “Từ Nhi, con định làm gì hả? Mau bỏ đao xuống cho ta”.

 

“Phụ thân ta đâu rồi? Ông gọi người ra đây. Đợi tới khi ta gặp được phụ thân thì sẽ về với ông. Muốn đánh muốn g.i.ế.c tùy ông cả”.

 

Kiều Từ nhìn ông, nói từng chữ.

 

Kiều Việt nhất thời chột dạ, nói không ra lời.

 

Trương Phổ ở bên vội nói ngay: “Công tử đừng kích động, mau thả phu nhân ra…”

 

“Ta đang nói chuyện với bá phụ của ta, ông là ai mà dám xen mồm vào?”

 

Kiều Từ quát lên.

 

Mặt Trương Phổ lộ ra vẻ lúng túng.

 

Kiều Việt lấy lại bình tĩnh, ông nói: “Hôm đó tổ chức tiệc mừng thọ, phụ thân con uống nhiều rượu, trên đường về lại bị té đập đầu vào cửa đến nỗi hôn mê. Từ Nhi cứ yên tâm, bá phụ đã mời lương y chữa trị, ít ngày nữa sẽ có chuyển biến tốt. Con để đao xuống đã, theo ta vào trước, ta dẫn con đi xem…”

 

Đáy mắt Kiều Từ lóe lên bóng tối, cậu không nói lời nào kéo Đinh phu nhân tiếp tục đi về phía cửa.

 

Quân sĩ thường ngày vốn nghe theo lời của phụ tử Kiều Bình Kiều Từ, nhìn cảnh đó dù không biết tại sao nhưng tất cả đều hướng về Kiều Từ. Huống hồ Đinh phu nhân còn ở trong tay hắn, nào có ai dám xông lên ngăn cản? Cứ vờ vịt đứng đó rồi một đường cho đi, để mặc hai người ra đến cửa.

 

Kiều Từ hét lên lệnh mở cửa.

 

Trương Phổ lo lắng sai quân sĩ ngăn cản.

 

Quân sĩ bị hét cũng dần dần xông tới.

 

Đinh phu nhân dừng bước, quay đầu lại nói: “Bệ hạ, ta biết người ở đây. Hôm nay người đã là thiên tử của triều Hán, là ngôi vị cửu ngũ, nhưng người có còn nhớ thời niên thiếu lúc gặp rủi ro phải sống nhờ nhà ta. Lúc ấy ta đã đối xử với người như thế nào? Ta không dám yêu cầu bệ hạ đáp lại gì, nhưng bây giờ bị cháu ta bắt cóc, nó muốn rời khỏi thành, bá phụ của nó lại không cho. Nếu nó không ra được chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho ta. Bệ lạ luôn có danh là lân phượng chi lan, ta nghe nói lúc bệ hạ xưng đế, dân chúng còn ca hát linh đình, khen bệ hạ là quân chủ nhân từ nhất trên đời. Ta biết Kiều Việt nghe theo lệnh ngài. Giun dế còn có mạng, huống hồ là người sống? Xin bệ hạ nể tình cảm ngày xưa, cứu ta một mạng, ta xin đội ơn ngài!”

 

Ngày thường Đinh phu nhân ít giao du bên ngoài, cũng hiếm khi lộ diện, lúc này đây những lời bà nói lại như đi sâu vào lòng người.

 

Quân sĩ ngoái đầu nhìn theo mắt phu nhân, đúng là Lưu Diễm đứng ở sau.

 

Nhất thời, mấy trăm người chen chúc ở trước cửa Kiều gia, im hơi lặng tiếng.

 

Một lát sau, Lưu Phiến đi tới bên Kiều Việt, thấp giọng dặn dò.

 

Kiều Việt không cam lòng lại không thể nghe theo, ông hung ác liếc nhìn Đinh phu nhân, miễn cưỡng nói: “Thả hắn ra khỏi thành”.

Loading...