Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 149

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:35:02
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Duyện Châu.

 

Chỉ khoảng hơn một tháng, địch thủ cũ Chu Quần tới trước rồi lại đến Chu Quần liên binh.

 

Duyện Châu gặp phải hai đợt đại quân tiến tới thảo phạt.

 

Kiều Bình dẫn Kiều Từ và một nhóm gia tướng binh nhì cùng bày trận, toàn lực chống lại.

 

Lần đầu tiên, Chu Quần bại trận, bị đánh lui.

 

Quân dân Duyện Châu vừa mới thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Chu Quần lại chỉnh đốn binh mã, tiến quân xâm lấn lần thứ hai.

 

Lần này hắn tiến hành liên quân, thanh thế còn lớn hơn lần trước, lao thẳng tới Cự Dã ở bên ngoài Duyện Châu, quyết tâm không bỏ qua cho Duyện Châu lần nữa.

 

Lúc đó Kiều Việt vô cùng sợ hãi, hắn cho rằng nhất định Duyện Châu không thể may mắn đẩy lùi xâm lấn như lần trước.

 

Sau khi bàn bạc với mưu sĩ Trương Phổ, hắn quyết định dâng thư xin hàng, cúi đầu xưng thần với Hạnh Tốn để đổi lấy an bình.

 

Năm ngoái Hạnh Tốn vừa xưng đế, lấy hiệu là Khương, gửi chiếu thư đến khắp cửu châu trong thiên hạ, ra lệnh chư hầu thứ sử các nơi phải vào cung hành lễ.

 

Lúc đó người hưởng ứng rất ít.

 

Thứ sử chư hầu trong thiên hạ có người khiếp sợ trước dâm uy, có người thì xem xét thời thế, có kẻ lại có tính toán khác.

 

Vì vậy không có ai vung cờ chống đối, cũng không ai nguyện lòng làm theo chiếu thư kia, chỉ sợ gánh cái danh là loạn thần tặc tử.

 

Thành Duyện Châu cũng vậy.

 

Nhưng tình thế lại thay đổi nhanh chóng đến mức này.

 

Rốt cuộc Kiều Việt không chịu nổi áp lực, đành phải đưa ra quyết định đó.

 

Tuy nhiên Kiều Bình lại hết sức phản đối.

 

Ở Duyện Châu bây giờ, danh tiếng của Kiều Bình đã lừng lẫy hơn xưa, rất nhiều gia tướng nghe lệnh ông.

 

Đương lúc tranh chấp với Kiều Việt, Kiều Bình lại nhận được tin báo, Lục Mâu tướng quân ở Linh Bích nguyện lòng đưa quân tới đây để cứu viện.

 

Kiều Việt bán tín bán nghi nhưng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý vậy.

 

Sau một hồi loạn chiến, ngay ngày hôm qua, không chỉ đại quân của Chu Quần bị đánh bại hoàn toàn, mà chính hắn cũng c.h.ế.t cùng loạn quân. Trong một thời gian ngắn, Hạnh Tốn không thể phát động tiến công tới Duyện Châu lần nữa.

 

Quân dân Duyện Châu hãnh diện không thôi.

 

Nếu bàn về công lao thì người đứng đầu chính là Lục Mâu tướng quân.

 

Giữa thiên quân vạn mã mà cứ như ra vào chỗ không người.

 

Chu Quần là kẻ thù cũ của Duyện Châu nhiều năm nay, sở dĩ bỏ mạng ở Cự Dã cũng là vì thua trận bỏ chạy, gặp phải binh lính mà Lục Mâu tướng quân sắp xếp, cuối cùng thì bị giết.

 

Nếu không có sự giúp đỡ của hắn, trận chiến lần này khó có thể đạt được thành quả huy hoàng như vậy.

 

Quân dân Duyện Châu không ngừng lan truyền tên tuổi của Lục Mâu tướng quân trên sa trường, ngóng trông có thể chứng kiến phong thái của hắn lúc khải hoàn.

 

 

Ngày ấy, cha con Kiều Bình trở về từ Cự Dã, lúc cưỡi ngựa vào thành, họ được dân chúng đứng chật kín hai bên hoan nghênh nhiệt liệt.

Tuy nhiên không được thấy vị tướng quân Lục Mâu trong tin đồn cùng đồng hành với họ, dân chúng cũng có phần thất vọng.

 

Kiều Việt dẫn người ra trước phủ đệ nghênh đón Kiều Bình khải hoàn về.

 

Trên mặt hắn niềm nở ý cười, nhưng nhìn kĩ có vẻ hơi miễn cưỡng.

 

Đón Kiều Bình vào phủ, Kiều Việt hỏi ngay: “Sao hôm nay vị Lục Mâu tướng quân đó không vào thành cùng đệ? Ta đã từng nghe danh hắn trước đây, mặc dù cầm đầu lưu dân rồi lập nghiệp, xuất thân hơi thấp kém nhưng anh hùng không cần biết ở đâu[1], lần này Duyện Châu ta nhận được sự trợ lực của hắn, ta cũng nên tự mình nói cảm ơn”.

 

[1] Anh hùng không hỏi xuất xứ

 

Kiều Bình mời ông vào thư phòng, đắn đo một lúc rồi mới nói: “Đệ đang định nói chuyện này với huynh. Không dám giấu gì huynh, Lục Mâu tướng quân không phải là người ngoài. Huynh trưởng cũng biết hắn đấy”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-149.html.]

 

Kiều Việt không rõ: “Ai?”

 

“Là Bỉ Trệ”.

 

Lúc đầu Kiều Việt còn chưa phản ứng được, ông tỏ vẻ nghi ngờ: “Bỉ Trệ là ai?”

 

Sau khi dừng một lúc, hình như ông cũng đã nhớ ra, hai mắt trợn tròn như không thể tin nổi: “Đệ nói, là cái tên giữ ngựa Bỉ Trệ dụ nữ nhi nhà ta sao?”

 

Kiều Bình gật đầu: “Đúng thế”.

 

Kiều Việt cứng đờ.

 

“Bây giờ Bỉ Trệ vẫn đang đứng ngoài thành. Hắn muốn gặp huynh trưởng, chịu đòn nhận lỗi”.

 

Thấy Kiều Việt không nói gì, ông bèn khuyên nhủ: “Huynh trưởng cũng mới nói đó thôi, anh hùng không cần biết ở đâu. Lúc đầu Bỉ Trệ không nên tự ý dẫn chất nữ rời nhà, hai người chưa được phụ mẫu đồng ý đã kết làm phu thê, luân lý làm người, lễ pháp đều không hợp. Nhưng hắn và chất nữ lại tâm đầu ý hợp, lúc đó cũng là hành động bất đắc dĩ. Huống hồ bây giờ chất nữ đã sinh được nhi tử, huynh trưởng lại có thêm đứa cháu, hắn cũng đã vượt xa quá khứ, tự có binh quyền, từng mấy lần giúp đỡ Duyện Châu ta ở trong cơn nguy khốn. Mong huynh trưởng có thể bỏ qua hiềm khích trước kia, đón nhận hắn. Được vậy cũng là may mắn của Kiều gia ta, cũng là may mắn của Duyện Châu!”

 

“Hắn từng giúp Duyện Châu mấy lần?”

 

TBC

“Lần trước lúc Tiết Thái tấn công Duyện Châu, hai quân bày trận ở Cự Dã, lúc đấy đệ có gặp nguy hiểm, cũng là khi hắn vừa lúc xuất hiện và ra tay cứu giúp, nhờ đó mới thoát được một kiếp. Lúc ấy đệ cũng không biết ân nhân của mình là Bỉ Trệ. Mãi sau này mới biết, vì không tiện nói rõ nên mới chưa kịp kể lại với huynh trưởng. Mong huynh trưởng đừng trách”.

 

Kiều Việt cảm thấy buồn bực lòng rối ren.

 

Tin tức đột nhiên xuất hiện này khiến cho ông không biết phải làm sao.

 

Mỗi khi nhớ tới ngày hôm đó, ông chỉ hận không thể bắt được tên giữ ngựa thấp hèn kia để lột da lóc thịt, bây giờ hắn lại bay thẳng đến trời xanh, chuyển mình thay đổi, lấy danh nghĩa ân nhân của Duyện Châu xuất hiện trước mặt mình.

 

Theo lý mà nói, ông cũng biết là Kiều Bình nói đúng.

 

Gặp lúc sinh thời loạn lạc, có được giúp đỡ càng nhiều thì càng tốt.

 

Huống hồ với thực lực tên giữ ngựa đó ngày hôm nay, đúng là rất đáng để lôi kéo.

 

Tuy nhiên nếu chấp nhận một tên giữ ngựa làm nữ tế[2], ông lại cảm thấy rất uất ức.

 

[2] Nữ tế: con rể.

 

Thấy Kiều Bình như còn muốn khuyên nữa, ông phiền não xua tay: “Đệ cũng mệt rồi nhỉ, đi về nghỉ ngơi trước đi đã. Chuyện này để ta suy nghĩ thêm”.

 

Kiều Bình cũng biết tin tức này là một chấn động không nhỏ đối với huynh, vì vậy ông cũng không ép nữa, cáo lui.

 

Đợi đến khi Kiều Bình vừa đi, Kiều Việt gọi Trương Phổ vào ngay, kể lại chuyện mình mới biết cho hắn nghe lần nữa, ông cau mày hỏi: “Ngươi nói xem ta phải làm sao đây? Có nên nhận tên Bỉ Trệ hay không?”

 

Trương Phổ cũng kinh ngạc không thôi, sau vài câu than thở, hắn trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Có đôi lời không biết chúa công có cho ta nói không?”

 

“Nói đi!”

 

Trương Phổ mở cửa ra quan sát, thấy không có người mới đóng cửa thật chặt, quay người sang thấp giọng nói: “Theo góc nhìn của ta, chúa công không thể dẫn tên Bỉ Trệ này vào Duyện Châu mình được”.

 

“Tại sao?”

 

“Chúa công là người đứng đầu của Duyện Châu, tuy nhiên trong hai ba năm nay, người Duyện Châu lại chỉ biết đến tên của Quận Công Đông Quận Kiều Bình, tên của chúa công có ai đề cập tới? Tám chín phần mười người dân ở Duyện Châu, mỗi khi gặp chuyện họ sẽ nghĩ đến Quận công trước hết. Chúa công nhân hậu lại nặng tình nặng nghĩa, không buồn để ý đến hư danh thế tục, tuy nhiên ta lại thấy sầu lo vì chúa công. Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ địa vị của ngài khó bảo toàn”.

 

Kiều Việt biến sắc nhưng không nói lời nào.

 

“Không phải ta đa nghi, mà chuyện này có quá nhiều manh mối. Chúa công còn nhớ không, lần trước Nữ quân về Đông Quận một chuyến, sau khi đi Quận công lại quyết định chiêu binh mãi mã mà không buồn quan tâm tới sự phản đối của chúa công. Ý là sao? Ở trước mặt chúa công, Quận công nói là để bản thân mạnh mẽ mới chống được ngoại xâm, nhưng duới cái nhìn của ta, chỉ sợ suy tính của Quận công không đơn giản như vậy! Bây giờ hiệu quả mới hiện ra, Quận công còn muốn dẫn Bỉ Trệ trở về. Ta vừa nghe chúa công nói vậy thì không khó mà đoán ra, Quận công đã lén lút qua lại với Bỉ Trệ từ lâu. Mặc dù trên danh nghĩa hắn là nữ tế của chúa công, nhưng thực ra lại là người của Quận công. Duyện Châu có một Quận công giờ còn thêm Bỉ Trệ, sau này địa vị của chúa công sẽ sao đây? Chúa công cần cân nhắc!”

 

Mấy câu Trương Phổ nói đã chạm trúng vào tâm bệnh khó nói ra trong lòng Kiều Việt mấy năm qua.

 

Ông nghe xong mà toát mồ hôi lạnh: “May mà có hỏi ngươi một tiếng! Bằng không suýt chút nữa ta đã dẫn sói vào nhà! Ngươi nói rất có lý. Tên Bỉ Trệ này chỉ là đồ giữ ngựa, Kiều gia ta sao có thể có nữ tế thế này! Còn nữ nhi của ta dám bỏ cha bỏ tổ, ta đã không xem nó là nữ nhi mình nữa, không có nữ nhi thì còn đâu nữ tế! Chỉ có điều….”

 

Ông ngừng lại.

 

“Sao chúa công lại mặt mày ủ dột?” Trương Phổ ở bên đoán ý.

 

“Ta cứ tưởng chất nữ được gả cho Ngụy Thiệu thì sau này Duyện Châu ta đã có chỗ dựa vào. Không ngờ bây giờ Ngụy Thiệu muốn lo cho hắn còn không xong, nói gì tới chuyện bảo vệ Duyện Châu ta? Kiều gia ta và Hạnh Tốn vốn không phạm vào nhau. Lúc Hạnh Tốn xưng đế, khắp cửu châu thiên hạ không phải chỉ có mỗi Duyện Châu không hưởng ứng lại hắn. Lúc đó nhị đệ không chịu nghe ta nói, cứ bày đặt vạch rõ quan hệ với Hạnh Tốn. Cho dù bây giờ may mắn thoát khỏi hai lần đánh, nhưng chưa biết chừng sau này Hạnh Tốn lại khó dễ chúng ta. Nếu bây giờ ta không nhận Bỉ Trệ, nếu ngày sau Hạnh Tốn lại dẫn binh xâm lấn, Duyện Châu ta nên chống lại thế nào?”

 

Ông thở dài một hơi: “Lần trước thông gia với Ngụy gia để có nơi dựa dẫm, không ngờ bây giờ lại bị liên lụy, rước họa vào thân, khiến mình lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, khó xử như thế này!”

Loading...