Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:34:10
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm khuya, Trúc Tăng suy nghĩ về chiến sự mà mãi không ngủ được.

 

Hắn khoác y phục ra ngoài trướng, bây giờ tuyết đã ngừng rơi, bầu trời đen kịt như bát mực, doanh trại kéo dài đến mấy dặm, nhìn không ra điểm cuối.

 

Cả không gian yên lặng như tờ, từ phương hướng đại trướng chủ soái của Hạnh Tốn vang lên những tiếng đàn ồn ã.

 

Mặc dù cách một khoảng rất xa mà vẫn loáng thoáng nghe được nó.

 

Trong tiếng kèn ngân vang, chưa biết chừng đại chiến sẽ bùng nổ tức thời. Vậy mà lại có một thứ tạp âm hoàn toàn không thích hợp.

 

Trúc Tăng nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, trong lòng như ngũ vị tạp trần.

 

Vừa mừng vì mình đã kịp thời thoát khỏi trận doanh của Hạnh Tốn, chuyển sang dưới trướng Nhạc Chính Công, trong lòng lại thấp thỏm sầu lo.

 

Đại chiến đã sắp ập lên đầu, vậy mà Hạnh Tốn lại khinh người ngạo mạn, hàng đêm còn sênh ca[1] không dứt, may mà Nhạc Chính Công vẫn giữ thái độ cẩn thận đối với cuộc đại chiến lần này.

 

[1] Sênh ca: sênh là khèn (một loại nhạc cụ), ý chỉ ca hát, đàn nhạc.

 

Mặc dù người đó không nói rõ, nhưng Trúc Tăng nhìn thấu được điểm này.

 

Tuy số lượng liên quân nhiều gấp đôi quân số của Ngụy Thiệu, khí thế cũng mạnh mẽ vô cùng, nhưng hai người thống lĩnh cao nhất của liên quân, một người thì tự cao tự đại, một người lại nghi ngờ tư lợi, dè dặt chần chừ.

 

Nếu địch thủ của họ là người bình thường thì không nói, chỉ cần cho binh sĩ ra ngoài cũng có thể đè c.h.ế.t được đối phương.

 

Nhưng bây giờ, địch thủ mà họ gặp lại là bá chủ của phương Bắc, Ngụy Thiệu.

 

Dù Trúc Tăng chưa từng gặp gỡ Ngụy Thiệu, nhưng những tin đồn liên quan tới hắn Trúc Tăng cũng nghe ngóng được nhiều.

 

Nếu Ngụy Thiệu là một địch thủ dễ đối phó, vậy thì một người chỉ mới hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi khó có thể đạt tới địa vị ngày hôm nay.

 

Không có địa bàn của ai mà hắn không giành được. Cho dù có nhờ vào nền tảng của tổ tiên, hắn cũng đã đánh thắng từng trận một.

 

Ngụy Thiệu thực sự là một đối thủ đáng gờm.

 

Hạnh Tốn thì thôi, còn Nhạc Chính Công bên này, Trúc Tăng quyết định phải tìm một cơ hội, nhắc nhở hắn thử xem.

 

Nếu đã tham dự vào Bắc phạt, nhất định hắn phải toàn lực đối phó, nắm chắc cơ hội này để tiêu diệt sinh lực của Ngụy Thiệu, không để hắn có bất kì cơ hội nào để Đông Sơn tái khởi[2].

 

[2] Đông Sơn tái khởi: thua keo này ta bày keo khác.

 

Trúc Tăng lo lắng khôn nguôi, xoay người quay về trại, tắt đèn lên giường.

 

Trong khi hắn phải lo lắng đến mất ngủ vì cuộc chiến lần này, trong một túp lều khác cách đó không xa, có một người đêm nay chưa chợp mắt.

 

Cũng là một trong các mưu sĩ của Nhạc Chính Công, dù Trương Yến không được xem là người có khả năng bày mưu nghĩ kế, nhưng từ trước cho tới giờ, hắn vẫn luôn tính toán kế sách cho Nhạc Chính Công, mấy cuộc chiến sự quan trọng giành Hán Trung ngày trước, Trương Yến lập không ít công lao, vì thế mà rất được trọng dụng.

 

Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy địa vị của mình đang tràn ngập nguy cơ.

 

Trúc Tăng nhanh chóng thay thế hắn, nghiễm nhiên trở thành mưu sĩ mà Nhạc Chính Công coi trọng nhất.

 

Trong cuộc chiến Bắc phạt lần này, theo lập trường của hắn mà nói, đương nhiên hắn cũng hi vọng Nhạc Chính Công sẽ thắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-146.html.]

 

Tuy nhiên, hắn cũng hiểu một điều, nếu thật sự đánh bại được Ngụy Thiệu, vậy thì từ nay về sau, sẽ không có ai có thể thay thế được tầm quan trọng của Trúc Tăng ở trước mặt chúa công.

 

Hắn thấy hơi lo lắng.

 

Giữa đêm khuya vẫn thắp đèn như cũ, đọc một quyển binh thư trong tay. Bên ngoài trướng vang lên tiếng bước chân xì xào trên nền tuyết, tùy tùng bên ngoài trướng bước vào, báo, mới vừa rồi thủ vệ nha môn báo lại, có một người tự xưng là Vinh Diên, đêm hôm khuya khoắt lao tới đây, muốn được cầu kiến hắn.

 

Trương Yến ngẩn ra.

 

Vinh Diên đã từng quen biết với hắn từ ngày xưa, khi họ cùng làm quan ở Lạc Dương khoảng nhiều năm về trước.

 

Lúc đó Vinh Diên thăng quan đến Đình Úy, vì đắc tội với Hạnh Tốn mà bị ép từ quan rồi lưu vong.

 

Trương Yến và hắn cũng không tính là bạn bè tri kỷ, nhưng bởi vì hai người cùng đam mê con dấu kim thạch, cho nên ngày thường cũng thỉnh thoảng gặp nhau.

 

Nhớ thời gian đó, hắn cũng từng than thở một hồi trước cảnh ngộ của người này.

 

Sau đó khi mình quay sang gia nhập dưới trướng Nhạc Chính Công. Từ biệt đã nhiều năm, không ngờ giữa đêm hôm thế này hắn lại tới thăm viếng.

 

Trầm ngâm một lúc, hắn để cho người hầu dẫn Vinh Diên vào đây.

 

Vinh Diên vừa vào hắn đã cười nói: “Sau lần từ biệt với Ích Lương huynh ở Lạc Dương, đã nhiều năm không gặp, huynh vẫn khỏe đấy chứ?”

 

Trương Yến cũng tùy tiện đáp lời, trong lòng hắn đã đoán được ít nhiều, Vinh Diên vừa tới từ trại địch của Ngụy Thiệu.

 

Chần chừ một lúc.

 

Do dự có nên cho người vào trói hắn lại hay không.

 

“Cố nhân đã có lòng đến thăm, chẳng lẽ huynh lại muốn trói đệ lại, đưa tới trước mặt chúa công của huynh để tranh công nữa sao?” Vinh Diên cười thản nhiên.

 

Trương Yến nóng mặt, vội hỏi: “Trường Lộ đệ hiểu lầm rồi!”

 

Với giao tình của hai người ngày xưa, cho dù bây giờ ai đã theo chủ nấy, nhưng đúng là hắn không thể trói người kia vậy được. Trương Yến nói tiếp: “Chắc đệ đang dốc sức cho Ngụy Thiệu phải không? Bây giờ hai quân giao chiến, không biết đêm khuya thế này đệ tới tìm ta là có chuyện gì chăng?”

 

Vinh Diên thay đổi vẻ tươi cười, trịnh trọng hành đại lễ với Trương Yến.

 

Trương Yến vội đỡ hắn dậy, nói: “Đệ làm đại lễ thế này, sao mà ta dám nhận!”

 

Vinh Diên thấp giọng nói: “Đệ không dám giấu giếm, lần này đệ đến là muốn đầu quân cho Hán Trung hầu”.

 

Trương Yến sững sờ.

 

“Huynh có điều không biết, nhiều năm trước đệ từ bỏ chức quan, nhờ cậy vào Ngụy Thiệu, vốn cứ nghĩ mình đã gặp được một chủ soái tài ba, có thể giúp đệ thực hiện hoài bão của cuộc đời. Nào ngờ Ngụy Thiệu lại chỉ có cái danh, tầm nhìn hạn hẹp, tri thức thì ít ỏi. Hắn không chịu dùng đệ, cho tới bây giờ đệ mới chỉ là tòng sự hành quân. Nhưng mà cũng không sao. Hiện nay hắn không biết lượng sức, muốn dùng ba trăm ngàn binh mã đánh lại liên quân của Hạnh Tốn và Hán Trung hầu, không khác nào lấy trứng chọi với đá, tự chịu diệt vong. Có câu thức thời mới là trang tuấn kiệt. Bây giờ Hạnh Tốn thì không thể đầu quân, Hán Trung hầu lại như mặt trời giữa ban trưa, nhất định sau này sẽ phượng hót cửu thiên, đệ luôn mong ngóng. Chỉ hận sức lực mình nhỏ bé, sẵn sàng góp sức chẳng chối từ. Đệ nghe nói Ích Lương huynh đang là cánh tay trái không thể thiếu của Hán Trung hầu, vì thế giữa đêm hôm khuya khoắt, đệ mới trốn ra khỏi doanh trại của Ngụy Thiệu, muốn tới nhờ vả huynh. Dù sao ngày xưa chúng ta cũng tính là tri kỉ, vì vậy đệ mới tới đây”.

 

Lấy một tấm bản đồ bằng da dê trải ra trên án, hắn nói: “Lúc đệ còn làm tòng sự hành quân, đệ có thể ra vào trướng chủ soái. Đây là bản đồ mà đệ sao chép lại từ tấm bản đồ kế hoạch tác chiến của Ngụy Thiệu. Trên đó có ghi lại tỉ mỉ tuyến đường điều động và đóng quân, kho lương thảo ở Lê Dương, Phạm Tân, và Hoàng Trì. Đệ nguyện ý dâng tấm bản đồ này lên để thể hiện quyết tâm sẵn sàng góp sức của mình”.

 

TBC

Trương Yến nhìn bản đồ, thấy đánh dấu cực kì tỉ mỉ thì mừng rỡ nói: “Một người tài giỏi như Trường Lộ đệ lại không được trọng dụng, bây giờ đã quay về chính đạo, chúa công nhà ta rất coi trọng người tài, sao có thể từ chối ngoài cửa được?”

 

Sau khi cất bản đồ, hắn muốn dẫn Vinh Diên tới chỗ Nhạc Chính Công, không ngờ Vinh Diên lại kéo lại.

 

Đi tới trước màn trướng, hắn vén lên lặng lẽ nhìn ra ngoài, sau đó xoay người tới gần rồi rỉ tai nói nhỏ: “Đệ có một tin tuyệt mật muốn báo cho huynh đài. Mấy ngày trước đệ có nghe trộm được Ngụy Thiệu bí mật bàn bạc với quân sư của hắn Công Tôn Dương ở bên ngoài quân trướng, hai người đó có nhắc tới tên của Trúc Tăng. Khi đó có một thân binh đi tới, đệ sợ bị phát hiện nên vội vàng rời đi, vì thế không nghe được toàn bộ mà chỉ nghe đại khái. Tên Trúc Tăng đó không phục vụ Hạnh Tốn, sau khi rời khỏi Lạc Dương, hắn chạy tới chỗ Ngụy Thiệu trước và được hắn giữ lại, sau đó lại về dưới trướng Hán Trung hầu. Trong lòng đệ nghi ngờ hắn là mật thám mà Ngụy Thiệu phái đi!”

Loading...