Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:31:42
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Suốt một đêm Ngụy Thiệu ngủ không ngon.

 

Tin sắp làm phụ thân chợt đến quá bất ngờ, khiến hắn phấn khích đến tột cùng, nhưng lại lo tướng ngủ của mình không tốt, nhỡ chân đạp phải cái bụng của Tiểu Kiều thì sao.

 

Vì thế cứ ngủ lại bật tỉnh nhiều lần.

 

Mỗi lần tỉnh lại, vừa mở mắt ra, nhìn Tiểu Kiều cuộn tròn cả người dán vào bên người mình mà ngủ, tầm mắt của Ngụy Thiệu lại không nỡ rời khỏi dung nhan điềm tĩnh như thiếu nữ trước kia của nàng ấy.

 

Lúc bất chợt nhớ tới mười mấy năm đằng đẵng thời thơ ấu, dường như g.i.ế.c chóc, chiến sự, hận thù đã chiếm hết toàn bộ sức lực của hắn.

 

Những đau khổ thời niên thiếu đã cướp đi hơi ấm hắn không muốn rời xa, giống như sương mai khi mặt trời chiếu tới, biến mất nhanh chóng đến vô hình vô ảnh.

 

Khiến cho người thiếu niên đó chỉ còn một bóng tối mờ nhạt với nữ nhân.

 

Vì thế từ sau lần đó, hắn bất giác không thích nữ nhân lại gần mình.

 

Hắn hưởng thụ cảm giác g.i.ế.c chóc, chiến tranh và trả thù. Tận hưởng dòng m.á.u nóng b.ắ.n lên tung tóe từ lưỡi d.a.o của hắn, cảm quan khiến cho mình phấn khích.

 

Hắn đã từng nghĩ rằng, có lẽ cả đời này, tổ mẫu là nữ nhân duy nhất mà hắn muốn ở bên từ sâu tận đáy lòng.

 

Thế nhưng bây giờ lại không còn thế nữa.

 

Hắn lấy được nàng.

 

Trong lòng Ngụy Thiệu ấp ôm một tình cảm dịu dàng, quả thực không biết phải biểu đạt với nàng như thế nào cho phải.

 

Ngay thời khắc này đây, nếu muốn hắn quỳ xuống trước mặt nàng còn nàng thì kiêu ngạo ngẩng đầu cao, nàng mới bằng lòng yêu thương hắn, Ngụy Thiệu nghĩ có lẽ mình cũng làm thế được.

 

Cho dù có bị nàng ấy tát nhiều lần.

 

Hắn chẳng buồn để tâm.

 

Sợ làm Tiểu Kiều tỉnh giấc, hắn không dám ôm nàng quá chặt, chỉ hơi khoanh tay lại để cơ thể mềm mại của nàng dán sát vào người hắn, cằm tựa vào vầng trán của người kia, tâm tình đầy sung sướng.

 

Nếu như lần này Man Man có thể sinh nhi tử cho hắn, hắn sẽ vui lắm đấy.

 

Hắn muốn đích thân dạy con cưỡi ngựa b.ắ.n tên, hành quân đánh giặc.

 

Hơn nữa, Ngụy gia vốn ít nam đinh, hắn cũng cần nhi tử để kế thừa hương khói. Lúc đi tông miếu cúng tế tổ tiên và phụ huynh, có nhi tử đồng hành với mình, trong lòng hắn chắc thấy sung túc lắm.

 

Nhưng nếu lần này Man Man sinh nữ nhi trước, hắn cũng vui như vậy.

 

Hắn vô thức mường tượng trông nữ nhi của hắn và Man Man sẽ thế nào đây nhỉ.

 

Có lẽ sẽ có một đôi mắt sáng long lanh như nước giống Man Man.

 

Hắn sẽ rất yêu rất yêu con.

 

Hắn muốn giành cả giang sơn tú lệ này, để nữ nhi của hắn được ngồi lên một chiếc xe dát vàng, có sáu con ngựa kéo, muôn ngàn dân chúng sẽ quỳ dưới chân con, là một tiểu công chúa cao quý nhất trên đời, cũng là công chúa nhỏ được hắn yêu thương nhất.

 

Một khắc trước khi nhắm mắt ngủ thiếp đi, trong lòng Ngụy Thiệu nghĩ như vậy.

 

 

Ngày hôm sau, tinh thần của Ngụy Thiệu rất xán lán.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-136.html.]

Sáng sớm hắn gửi một phong thư cho Từ phu nhân, báo tin Tiểu Kiều có thai rồi.

 

Bởi vì mới mang thai không lâu, hơn nữa với thể trạng lúc này của Tiểu Kiều cũng không thích hợp để đi quãng đường dài.

 

Vì thế Ngụy Thiệu quyết định tiếp tục ở cạnh Tiểu Kiều ở Tín Đô một thời gian.

 

Đợi đến khi cơ thể của nàng khỏe mạnh hơn, hắn sẽ đưa nàng về Ngư Dương chờ sinh.

 

TBC

 

Một ngày nọ vào cuối thu Thái An năm thứ hai, Lang Gia vương Lưu Diễm tới Linh Bích.

 

Trên đoạn đường đi, trời thu sáng chói, khắp vùng thơm cỏ.

 

Nhưng mà Lưu Diễm lại không có tâm tình để thưởng thức cảnh đẹp này.

 

Trong con mắt của hắn chỉ có gió thu lạnh lẽo, cây rừng xơ xác, suối lặng im.

 

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi chưa được hai tháng, đây là lần thứ ba hắn đi tới Linh Bích. Khác với hai lần trước hăng hái, nghênh ngang, lần này lại không hề giống vậy.

 

Mấy lần Tiết Am phát binh tới đoạt thành.

 

Sau hai lần dã chiến, Lưu Diễm hạ lệnh lui quân đóng chặt cửa thành, giữ chặt không ra.

 

Hắn biết nếu cứ đánh trực diện, cho dù không thất bại thì ba vạn binh mã mà mình tích cóp được trong suốt hai năm này cũng hao tổn nặng nề.

 

Hắn không trả nổi cái giá đó.

 

Vì vậy mới quyết định lui quân.

 

Nhưng mà bế quan phòng thủ kiểu này cũng không thể lâu dài. Hắn hiểu rõ điều đó.

 

Nếu không có viện binh, sớm muộn gì hắn cũng bị bắt như ba ba trong rọ.

 

Vì thế mấy ngày trước, nhân lúc đêm khuya, hắn và mấy thân vệ hộ tống lặng lẽ ra khỏi thành Tây Môn, đi theo đường mòn tới Linh Bích lần ba.

 

 

Trong hơn hai năm nay, hắn nằm gai nếm mật vẫn một lòng hướng tới, chỉ mong rồi sẽ có một ngày, hắn có thể hiên ngang bất bại giữa đất trời loạn lạc.

 

Bao nhiêu lần tỉnh mộng khó ngủ giữa đêm khuya, làm bạn với hắn chỉ có nỗi khuất nhục vào hai năm về trước mà hắn khắc ghi không cách nào quên được, nghiền ngẫm đắng cay.

 

Nữ tử mà hắn yêu tha thiết, nữ tử vốn nên thuộc về hắn, cuối cùng lại bị nam nhất khác đoạt lấy.

 

Kiều gia hủy bỏ hôn ước, không coi hắn ra gì, chắp tay đưa vị hôn thê của hắn cho người khác.

 

Nguyên nhân duy nhất chỉ vì người kia đủ mạnh mẽ.

 

Mà lúc đó thứ hắn có trong tay chỉ là danh hiệu thế tử Lang gia như chuyện cười.

 

Có lẽ trong suốt cả đời này, hắn cũng không thể nào quên được khung cảnh trong ngày tuyết hôm ấy.

 

Đó là lần cuối cùng hắn nhìn thấy mặt nàng.

 

Nàng bị Trần Thụy cướp đi từ trong tay của hắn.

 

Loading...