Xuất Giá Giải Nguy - Chương 133
Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:31:06
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai năm đã qua.
Từ khi mười bốn tuổi nàng được gả tới đây, bây giờ nàng đã tròn mười sáu.
Hai năm qua, từ cảm giác nơm nớp lo sợ, sợ đi nhầm một bước, sợ nói nhầm một câu, rốt cuộc nàng cũng từ từ hòa nhập với Kiều gia, thậm chí còn nhận được sự yêu thương của trượng phu Ngụy Thiệu. Bây giờ đây, thậm chí nàng còn có thể ỷ vào sự cưng chiều của hắn để phát cáu.
Thế nhưng, chưa bao giờ nàng dám tưởng tượng rằng, mình và Ngụy Thiệu có thể như lúc này, nhận được câu bảo đảm của hắn, không động vào Kiều gia.
Năm đó, vì cái c.h.ế.t của phụ huynh đã chôn sâu chấp niệm báo thù trong con tim Ngụy Thiệu, nàng hiểu rõ mối thù đó sâu nặng đến mức nào.
Hắn là một nam tử ngạo mạn biết bao nhiêu, lạnh lùng đến gần như tàn khốc, Tiểu Kiều cũng biết rõ trong lòng.
Vì lẽ đó, ngay lúc bắt gặp đôi mắt đầy tơ m.á.u vì bị mưa hắt vào, đôi mắt đó cứ nhìn nàng chằm chằm rồi đột nhiên nói một câu như vậy, trong tình huống chưa hề được chuẩn bị, Tiểu Kiều kinh sợ.
Kì lạ lắm, trong thời khắc đó, nàng không hề có cảm giác như trút được gánh nặng.
Không phải là trút được gánh nặng, mà lại là muốn khóc.
Vì hắn, cũng là bởi chính nàng.
Hắn đồng ý cho nàng lời hứa “thương ta giống như ta thương nàng”, nàng biết, đối với hắn mà nói, điều đó không dễ một chút nào. Vì thế, hắn cũng có tư cách kèm theo điều kiện khác. Giống như là một lẽ dĩ nhiên. Mặc dù cách thức đó dễ khiến nàng sinh ra cảm giác mình giống như vật tế nằm sẵn trên tế đàn.
Hoặc nói cho cùng, hắn chỉ muốn trái tim nàng, muốn nàng phải hết lòng thương hắn.
Tiểu Kiều hiểu rõ.
Nhưng nàng cũng biết rằng, mình sẽ không làm được.
Lúc đó nàng đồng ý với hắn thực ra là nói dối mà thôi.
Nàng thích Ngụy Thiệu, thích nam nhân xấu xa khiến người ta hận đến nghiến răng, khi tốt tính lại có thể làm cho nàng yếu lòng rung động.
Nhưng nàng không thể vì lời hứa đó mà hoàn toàn yên tâm với tương lai.
Mây bay như áo trắng, bỗng chốc lại biến xanh. Trên đời này có quá nhiều biến cố.
[2] Trích Khả thán thi – Đường Đỗ Phủ, ý nói thế sự biến đổi khôn lường.
Mười năm, hai mươi năm quá mức xa xôi, thôi thì không nên nghĩ đến nữa.
Cũng giống như nàng vào lúc này năm ngoái, sao nàng có thể biết được suy nghĩ của mình vào hôm nay?
Nàng tin lời hứa đó xuất phát từ đáy lòng của hắn.
Nhưng nàng cũng hiểu rằng, con mãnh thú cắn người trong đầu hắn chỉ đang bị chính hắn khóa lại bằng xích sắt trong nhà tù mà thôi.
Không biết rồi một ngày nào đó, nếu nó thoát được gông xiềng thì sẽ thế nào đây?
Nàng đồng ý sẽ đáp lại hắn với tất cả khả năng mà mình có.
Nhưng nàng vẫn hi vọng phụ thân có thể vực dậy Kiều gia, giống như suy nghĩ của nàng vào lúc trước.
Yêu thương một nữ nhân, thậm chí là hài tử, nhiêu đó chỉ có thể ràng buộc oán thù.
Nhưng chắc chắn không thể loại trừ nó.
Tiểu Kiều hiểu điều này.
TBC
…
Xuân Nương biết Tiểu Kiều còn chưa ngủ, bà vào phòng thử xem. Thấy Tiểu Kiều vẫn còn đang suy tư, Xuân Nương khuyên nhủ: “Nữ quân đừng nên suy nghĩ nhiều. Quách gia…”
Tiểu Kiều ngồi dậy, ngắt lời bà: “Ta thấy Xuân Nương còn suy nghĩ nhiều hơn ta nữa đấy”.
Xuân Nương cười thở dài, lắc đầu tự giễu: “Nữ quân nói đúng lắm. Tại tỳ lắm miệng”.
Tiểu Kiều nói tiếp: “Xuân Nương cứ yên tâm. Phu quân sẽ không nhận Quách Nữ đâu”.
Ngay cả hai mỹ nhân đưa tới, nàng cũng không để bụng chút nào.
Qua mấy năm nữa, nếu Ngụy Thiệu gặp tình huống tương tự, hắn làm thế nào nàng cũng không dám chắc.
Nhưng lần này, dù không cần nghĩ, trực giác cũng mách bảo nàng rằng, Ngụy Thiệu tuyệt đối không nhận họ.
Xuân Nương ngẩn ra, bà mừng rỡ cầm lấy tay Tiểu Kiều, thấy đầu ngón tay của nàng lạnh buốt, bà vội vàng bảo nàng nằm xuống, dém lại chăn. Xoay người dọn chén canh gà mà Tiểu Kiều chỉ ăn được vài miếng đã lạnh tanh.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân bước lại gần, quay đầu lại thì thấy Ngụy Thiệu đã vào phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-133.html.]
Xuân Nương chào Nam quân một tiếng, sau đó bưng ngọn nến tàn chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên lại bị Ngụy Thiệu gọi lại.
“Món gì thế?”
“Canh gà ác ạ”.
Xuân Nương nói thêm: “Để bồi bổ cho Nữ quân. Nhưng mà Nữ quân không ăn nổi, bây giờ nguội rồi nên tỳ bưng ra ngoài.”
“Đưa ta xem”.
Ngụy Thiệu bưng cái bát trong khay. Xuân Nương còn chưa kịp ngăn cản hắn đã ừng ực mấy hơi nuốt xuống bụng, đặt bát vào lại khay, ợ một tiếng no nê.
“Mùi lạ lạ”. Hắn chép miệng bình luận.
“Chẳng trách Man Man không ăn. Lần tới làm ngon hơn một chút. Đầu bếp làm không được thì đổi”.
Xuân Nương không nói gì, bà nhìn Tiểu Kiều một cái rồi bưng khay ra ngoài.
Trở về mấy ngày nay, trong lòng Tiểu Kiều vẫn phập phồng bất ổn.
Bây giờ nhìn thấy hắn thế này nàng lại thấy buồn cười.
Tiểu Kiều kéo chăn ra, trùm lên mặt, đôi vai rung lên cười nhẹ.
Bỗng nhiên bên mép giường lún xuống, có người kéo chăn ra.
Ngụy Thiệu đã nằm bên cạnh nàng, nhìn nàng chăm chú, hàng lông mày nhướng lên.
“Cười gì thế?”
Tiểu Kiều lắc đầu.
“Nàng nói xem”. Hắn làm ra vẻ như cường hào ác bá.
Tiểu Kiều vẫn lắc đầu.
Mấy sợi tóc dính lên đôi gò má hồng hào lại trở nên xinh đẹp lạ thường.
Ngụy Thiệu lặng người nhìn một lúc, ngón tay đưa tới vuốt sợi tóc dính trên mặt nàng qua, nói: “Man Man, hôm nay Quách Thuyên đưa cho ta hai mỹ nhân. Đẹp lắm, đẹp lắm lắm ấy. Một người biết ca hát, giọng hát như sơn ca, một người biết nhảy múa, mềm mại như bay lượn…”
Hắn ngừng lại.
“Nhưng mà ta không nhìn đâu đấy”.
Tiểu Kiều liếc hắn, mỉm cười: “Chàng không nhìn sao biết người ta đẹp lắm lắm? Chàng không xem sao biết nàng ấy có thể bay lên được…”
Ngụy Thiệu ngừng một lúc: “Chỉ liếc mắt thôi”.
Sau đó lại vội vàng nói tiếp: “Không chỉ vậy đâu, Quách Thuyên còn đưa nữ nhi của hắn tới làm thiếp cho ta nữa”.
Hắn tỏ vẻ tức giận.
“Lúc đó ta thầm nghĩ, ta đã có Man Man rồi, đừng nói là nữ nhi người phàm nhà Quách Thuyên, ngay cả thần nữ d.a.o trì ta cũng không nhìn nhiều! Thế là ta từ chối ngay. Tên Vệ Quyền kia còn không biết phải trái, hắn bám đuổi theo ta, nhất định bắt ta phải nạp Quách Nữ vào. Cuối cùng bị ta trách móc hắn mới xấu hổ chịu lui”.
Nói xong, Ngụy Thiệu ngậm miệng lại, đôi đồng tử đen láy nhìn nàng chăm chú.
…
Suốt mấy ngày nay, có lẽ là vì tâm trạng nàng không tốt, hơn nữa lại thấy hơi mệt mỏi.
Tiểu Kiều cũng nhìn ra, ở trước mặt mình, hình như Ngụy Thiệu vẫn cẩn thận lấy lòng từng li từng tí một như thế.
Mấy buổi tối rồi chỉ ôm nàng mà ngủ. Thấy nàng không vui nên không dám muốn nàng.
Nhưng chỉ trong giây phút đó, Tiểu Kiều đọc được đôi điều từ trong ánh mắt hắn.
Nàng nhìn hắn một lúc, hai cánh tay trắng tuyết như ngó sen duỗi ra, vòng tay ôm cổ hắn, đôi môi kề sát bên tai: “Man Man biết phu quân tốt với thiếp”.
Cặp môi thơm mềm mại hôn lên gò má hắn.
Ngụy Thiệu nhắm mắt, hít một hơi thật sâu mùi hương phảng phất từ Tiểu Kiều, đè nàng xuống hôn.
Tiểu Kiều ngửi được mùi canh gà hòa lẫn với mùi rượu từ người hắn.
Dạ dày bỗng cuộn lại.
Nhịn một lúc nhưng vẫn không nhịn nổi, Tiểu Kiều đẩy hắn ra, nằm bò lên đùi hắn, nôn hết mấy thứ trong dạ dày.