Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 132

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:30:53
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yến tiệc kết thúc.

 

Ngụy Thiệu thấy Vệ Quyền như có lời muốn nói. Hắn vội vàng xua tay, bảo phải đi nhà xí nên cất bước đi nhanh.

 

Vệ Quyền một mực theo sau hắn, cuối cùng mới đuổi kịp Ngụy Thiệu ở bên ngoài nhà vệ sinh phía Tây, hắn can ngăn: “Chúa công muốn bình định thiên hạ, lúc này nên tiếp nhận hào kiệt, lấy lòng người. Quách Thuyên chủ động đưa nữ nhi tới đây, ngoài ý muốn kết thân với chúa công, hắn còn có lòng mong bền vững. Ấy tại sao chúa công lại từ chối thế này? Thần thấy lúc đó Quách Hưng cũng mơ màng không hiểu, tinh thần không yên, biết hắn nghi ngờ nên thần mới trấn an vài câu, khi đó hắn mới an lòng được. Xin chúa công cân nhắc!”

 

Ngụy Thiệu đáp: “Ta muốn đẩy thì đẩy thôi, ngươi còn muốn ta lấy về nữa hả? Không cần nói nữa, hôm nay uống nhiều rượu, ta phải đi nhà xí”.

 

Dứt lời, hắn bước nhanh vào trong.

 

Tính Vệ Quyền chính trực, cũng không biết làm việc theo ý của người ta. Nếu là chuyện hắn nghĩ mình phải làm, nhất định phải nói rõ căn nguyên hắn mới chịu bỏ qua.

 

Trước kia có một lần hắn cũng can gian Ngụy Thiệu như thế này, bám theo liên tục suốt ba ngày, cuối cùng Ngụy Thiệu đành đồng ý bất đắc dĩ, hắn mới chịu thôi đi.

 

Ngụy Thiệu cũng biết vừa rồi mình từ chối Quách Nữ như vậy khiến mọi người kinh ngạc. Vì thế sau khi tiệc tan, thấy Vệ Quyền đi về phía mình, hắn mới phải vội vàng vào nhà xí.

 

Không ngờ tên đó cứ nhất quyết đuổi theo.

 

Ngụy Thiệu ngồi trong nín thở rề rà một lúc lâu, mãi đến khi không nghe thấy động tĩnh bên ngoài nữa, hắn tưởng Vệ Quyền đã đi rồi mới quyết định ra ngoài.

 

Nào ngờ tên đó vẫn đứng chờ trước cửa. Ngụy Thiệu xoay người định vào lại thì Vệ Quyền đã chặn ngay giữa đường.

 

“Chúa công! Chư hầu một thê tám thiếp! Bây giờ chúa công chỉ có một mình Nữ quân, có thêm mấy phòng cơ thiếp cũng là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Chúa công nên nhận lấy!”

 

Ngụy Thiệu làm như không nghe thấy, hắn nhấc chân phải lên, ống tay áo lại bị Vệ Quyền giữ lấy từ đằng sau.

 

Ngụy Thiệu bực bội, quay đầu lại nói: “Hôm nay Quách Thuyên đưa nữ nhi tới, nếu ta nhận nàng, chẳng lẽ ngày mai có người dâng tới ngươi cũng muốn ta nhận họ vào hết sao? Tại sao ta lại phải vũ lộ quân triêm như thế[1]? Đừng nhiều lời nữa”.

 

[1] Vũ lộ quân triêm: bình đẳng với mọi người

 

Vệ Quyền sững sờ, vội cãi: “Chúa công không nên xuyên tạc ý của thần. Ý thần là lần này Quách gia đã lấy lòng như vậy, nếu chúa công không nhận Quách Thuyên cũng sẽ thấy nghi ngờ, bất lợi cho mối quan hệ đó”.

 

Ngụy Thiệu phất tay áo, tức giân: “Ta tính thiên hạ còn cần phải cạp váy phụ nhân sao?” Dứt lời, hắn nhanh chân bước về phía trước.

 

Vệ Quyền cảm thấy hình như câu nói của Quân hầu cũng có lý, nhưng có vẻ lại trái với lẽ thường.

 

Hắn đứng trước cửa nhà xí chần chờ một lúc, ngẩng đầu lên lại thấy Công Tôn Dương đang đi phía đối diện. Vệ Quyền vội vàng đuổi tới bắt chuyện: “Quân sư! Ông tới đúng lúc quá!”

 

Công Tôn Dương uống rượu xong mót quá nên cũng phải tới đây. Xa xa, ông nhìn thấy bóng Quân hầu đang đứng nói chuyện với Vệ Quyền bên ngoài nhà xí, Công Tôn Dường dừng bước rồi vội vã quay đi.

 

Không ngờ lại bị Vệ Quyền nhìn thấy. Nghe tiếng hắn gọi mình oang oang phía sau lưng, ông bèn dừng bước lại, tươi cười đi tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-132.html.]

 

Vệ Quyền thuật lại ý kiến của mình lúc vừa rồi.

 

“Quân sư thấy ta nói có có lý hay không? Chúa công nên nhận hay không nhận?”

 

Công Tôn Dương liếc nhìn sắc mặt âm trầm như khói của Quân hầu, bắt đầu ho khan: “Khụ… khụ… Chuyện này chúa công ắt có suy nghĩ của riêng mình… Vệ trưởng sứ cũng đã nói hết bổn phận của mình là được… những chuyện còn lại… khụ khụ… chúa công tự có suy tính riêng…”

 

Vốn Vệ Quyền còn tưởng Công Tôn Dương giống mình, có lẽ sẽ khuyên bảo cùng hắn.

 

Ai ngờ ông ho khan một lúc lại nói thành như vậy.

 

Hắn tiếp tục sững sờ: “Quân sư không khuyên can gì sao? Không phải ta muốn chúa công nhận mỹ nữ. Ta cũng biết chúa công không phải là người ham sắc đẹp. Nhưng mà trong buổi tiệc hôm nay, hành động của chúa công đúng là không thỏa đáng, cho nên ta mới cả gan đưa ra ý kiến của riêng mình. Vì sao chúa công không nhận, ta nghĩ mãi không ra…”

 

“Ta sợ vợ, thì sao?”

 

Ngụy Thiệu dứt lời thì đùng đùng nổi giận nhấc chân đi.

 

Vệ Quyền kinh ngạc không thôi, hắn há hốc mồm ngơ ngác nhìn bóng lưng nghênh ngang rời đi của Quân hầu, mãi đến khi mất dạng.

 

Công Tôn Dương xua tay: “Vệ trưởng sứ đừng hỏi ta, ta cũng không biết nhiều hơn ngài là bao. Ta đi nhà xí đã”.

 

 

Giữa giờ Tuất.

 

Không còn sớm nhưng cũng không quá muộn.

 

Mấy ngày nay sau khi Tiểu Kiều được đón từ dịch xá về đây, ban ngày nàng vẫn cảm thấy tinh thần không thoải mái.

 

Sau khi chuẩn bị cho buổi tiệc rượu đêm nay xong, nàng cũng không còn việc gì nữa, thế là lại cảm thấy buồn ngủ. Tiểu Kiều bèn nằm xuống.

 

Tuy nằm nhưng vẫn không ngủ yên.

 

Vừa nhắm mắt lại, trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh buổi tối với giông tố đan xen vài ngày trước, Ngụy Thiệu ướt sũng như chuột lột, xuất hiện trước mặt mình.

 

Đêm ấy, cảm xúc của nàng lên xuống không sao miêu tả được.

 

Lúc đầu khi gả tới Ngụy gia, nàng mang trên mình một sứ mệnh duy nhất, cũng là mục đích của chính nàng, hi vọng có thể hóa giải thù hận từ đời trước của hai nhà Kiều Ngụy.

 

TBC

So với việc không biết tương lai Kiều gia như thế nào, hi vọng của Tiểu Kiều cấp bách hơn bao giờ hết.

 

Bởi vì nàng biết trong kiếp trước, Hoàng đế khai quốc của Đại Yên, Ngụy Thiệu với lòng đầy thù hận, hắn đã xử lí từng người Kiều gia ra làm sao.

Loading...