Vị trí Lang Gia là ở phía Bắc Từ Châu, thủ đô là Khai Dương, chỉ cách thành Từ Châu bốn, năm trăm dặm đất mà thôi. Hoàng thất suy yếu, thế lực này cũng hữu danh vô thực, họ vẫn luôn an phận trong vùng đó, từ trước tới giờ Tiết Thái chưa bao giờ để ý đến Lang Gia. Nghe nói năm ngoái Lang Gia vương tử, thế tử Lưu Diễm kế vị, lúc đó cũng không gửi tin đi, họ chỉ tổ chức phúng viếng rồi dâng tấu triều đình.
Tuy là vậy nhưng không ai không biết, hai năm qua Lưu Diễm đã tập hợp không ít người tài ba, chiêu mộ hào kiệt, lương thực tích trữ vô số kể, tường thành kiên cố, đó không còn là cậu thiếu niên mấy năm trước phải ở nhờ Duyện Châu vì bị người ly gián.
Lưu Diễm vẫn âm thầm để ý đến Từ Châu, vào năm ngoái, khi trận chiến mở màn giữa Bỉ Trệ và Tiết Thái bắt đầu, Bỉ Trệ cũng được hắn chú ý. Đến hôm nay Từ Châu đại loạn, rốt cục hắn cũng quyết định ra tay, thuyết phục Đông Hải liên minh với mình cùng xuất binh công chiếm thành Từ Châu.
Tiết Am một lòng báo thù cho phụ thân, dồn hết hỏa lực tới Hạ Khâu, thành Từ Châu trống vắng. Sau khi nghe tin Lưu Diễm tập kích đã thành công, hắn mới vội vàng lui binh về cứu, nhưng khi đó không còn thay đổi được, công thành bất lợi, bên kia lại sợ Dương Tín bội ước, nhân cơ hội đó tới cướp mấy thành trì còn lại. Sau một hồi cân nhắc, hắn buộc lòng phải bỏ Từ Châu trước, dẫn theo mấy vạn nhân mã còn lại, oán hận quay về Hạ Phi, chấn chỉnh binh lính và tĩnh dưỡng.
Chuyện đầu tiên sau khi Lưu Diễm chiếm được thành Từ Châu là tự mình đi tới Linh Bích để bái phỏng Bỉ Trệ, thể hiện mong muốn kết giao.
…
Ngụy Thiệu ngồi sau án, trên mặt bàn là thanh bảo kiếm hắn vẫn mang bên người.
Ngón tay thon dài từ từ vuốt ve hoa văn hình rồng mạ vàng trên chuôi kiếm.
Vẻ mặt dửng dưng, nhưng trong đôi mắt lại phong ba cuồn cuộn, giống như mưa gió sắp kéo về.
“… Lưu Diễm là quý tộc Hán thất, lại chiêu hiền đãi sĩ, hắn được khen là người chi lan ngọc thụ hiếm có trong hoàng tộc. Thời niên thiếu hắn từng tạm trú ở Duyện Châu, tính ra cũng có thể quen biết với Bỉ Trệ. Nếu thật sự Lưu Diễm chiêu mộ được người này thì đúng là đáng tiếc. Tuy việc này không lớn nhưng cũng không thể không để ý, chi bằng theo ý kiến của ta, chúa công nên lấy đại cục làm trọng, vứt bỏ hiềm khích lúc trước, nhân cơ hội lui binh lần này, chúng ta hãy sử dụng Bỉ Trệ, đó mới là thượng sách…”
Công Tôn Dương đứng bên nói không ngừng, nhưng Ngụy Thiệu lại không lọt vào tai.
Tâm hồn hắn bây giờ đều tập trung toàn bộ lên cái tên Lưu Diễm.
Hắn là thanh mai trúc mã với thê tử nhà mình, cũng từng là vị hôn phu. Sau đại hôn của Tiểu Kiều và hắn, người này còn chưa hết hi vọng, nửa đường còn dám cướp nàng đi, sau đó mới có chuyện hắn giận dữ phát binh tấn công Thạch Ấp!
Với địa vị của hắn ngày hôm nay, những thứ cần gánh vác quá sức nhiều. Công thành đoạt đất, tiếp nhận những người muốn tới xin góp sức, sẵn sàng ra trận, phòng ngừa chu đáo, ngoài kế hoạch chiến tranh thiên hạ ra, tất cả tình cảm của hắn đều âm thầm gửi hết đến Tiểu Kiều. Vì nữ nhân đó, ngày nào hắn cũng lo được lo mất, tâm tình bất định. Tình cảm đó dịu dàng đến thế, nhưng hắn lại không thể hòa thành một cùng nàng, trong nàng có ta, trong ta có nàng, khi thì yêu hận sân si, tâm tình khó nén, cho nên chuyện về Lưu Diễm không biết hắn đã vứt ở đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-130.html.]
Nhưng chắc chắn hắn không thể ngờ rằng, đột nhiên tên này lại xông ra, với một cách thức mà người ta không ngờ tới.
Không chỉ chiếm lấy Từ Châu mà hắn luôn thèm muốn, điều khiến Ngụy Thiệu khó chịu nhất là hắn ta lại còn muốn chiêu mộ Bỉ Trệ.
Cho dù Ngụy Thiệu không muốn thừa nhận đến mức nào, dù hắn vẫn luôn mồm gọi Bỉ Trệ là “tên cầm đầu lưu dân”. Nhưng trong lòng rõ ràng hơn ai hết, đối với Tiểu Kiều, tên cầm đầu lưu dân đó là trượng phu của a tỷ nàng, Đại Kiều, chỉ sợ còn quan trọng hơn hắn.
TBC
Chẳng qua cũng bởi vì cái họ Kiều mà thôi!
Điều đó càng khiến hắn xót xa, xúc động và càng thêm phẫn nộ.
Đêm qua, hắn đội mưa đội gió một mình đi trăm dặm, đuổi theo nàng tới dịch xá, cũng là để đổi lại sự cam tâm tình nguyện của Tiểu Kiều.
Trong lúc nhất thời kích động đó, có lẽ sau này hắn không còn mặt mũi nào mà đối diện với linh vị phụ huynh.
Đúng là khi đó hắn đã đổi được sự dịu dàng từ nàng ấy, khiến hắn như dục tiên dục tử, đạt đến cảm giác say mê như cực hạn.
Chỉ có điều sau khi cao trào qua đi, trong lòng hắn vẫn cảm thấy thiếu mất một góc như trước đó. Cảm giác mất mát đó lại trở nên viên mãn tròn đầy sau khi nghe thấy lời khẳng định chắc chắn từ nàng ấy “được”.
Mới một đêm trôi qua, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Một người là vị hôn phu trước kia của Tiểu Kiều, một người là phu quân của a tỷ nàng ấy.
Nếu tên cầm đầu lưu dân kia đi theo tên họ Lưu đó thật, nàng sẽ suy nghĩ thế nào đây?”
Có khi nào tên họ Lưu đó lại trở nên quan trọng trong lòng nàng hơn một chút?
“… Nếu chúa công không muốn tự mình đứng ra, theo ý của ta, hay là nhờ Nữ quân giúp đỡ? Nếu Nữ quân gửi thư trình bày rõ thiệt hơn, nhất định Bỉ Trệ sẽ không bị Lưu Diễm chiêu mộ mất…”