Ban ngày Giả Tư hộ tống Nữ quân rời Tín Đô về Bắc. Cả hành trình không dám ngơi nghỉ một chút nào.
Mặc dù tuyến đường này thuộc về địa giới của Quân hầu, khó có thể xảy ra chuyện bất ngờ nào lớn.
Nhưng sự việc của Trần Thụy ở Tịnh Châu lần trước vẫn rõ ràng trước mặt. Dù là bất ngờ, nhưng chỉ cần nhớ lại, đến giờ hắn vẫn còn sợ hãi.
Nhớ tới lúc Quân hầu đại hôn, ngày hôm sau Nữ quân được đưa về Ngư Dương, cũng trên tuyến đường này đã từng xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Vì vậy mặc dù họ đang ở dịch xá, lại giữa buổi đêm hôm, hắn không chỉ sắp xếp thủ vệ ở cạnh phòng Nữ quân mà còn tự mình canh gác.
Lúc đi đường buổi sáng, hắn cũng âm thầm đoán được rằng, sau khi Quân hầu nhận được tin mình nhắn, có lẽ ngài sẽ phái người đuổi theo sau.
Đáp án đã xuất hiện rất nhanh.
Quân hầu không chỉ tự mình tới mà còn xuất hiện giữa trời đêm mưa to gió lớn sấm sét đan xen như thế này. Từ Tín Đô tới đây cũng hơn trăm dặm đường, giữa đêm hôm khuya khoắt mới giờ Dần đã đến.
Trên đầu hắn là chiếc nón che mưa, người mặc áo tơi, hai chân giẫm lên vũng nước văng tung tóe, hắn dừng lại ngoài cửa dịch xá rồi vào thẳng đại sảnh.
Để lại một hàng nước ướt nhẹp phía sau lưng.
TBC
Giả Tư sợ ngây người, hắn quỳ một gối trước Quân hầu, cúi đầu chuẩn bị nghe trách cứ.
Nhưng Quân hầu chỉ hỏi hắn một câu: “Nữ quân đâu?”
Giọng nói đó khó mà phân vui giận.
Hắn trả lời xong, một làn gió lướt qua trước mặt, khi ngẩng đầu lên Quân hầu đã đi qua hắn rồi.
…
Tiểu Kiều nhấc đầu khỏi gối, từ từ ngồi dậy.
Xuân Nương khoác lên vai nàng một chiếc áo khoác rồi nhìn ra phía cửa, không giấu được bất an, bà ghé lại nói: “Trên người Nam quân ướt đẫm, nhìn mặt cũng không vui”.
Dứt lời, bà xoay người ra ngoài, còn chưa đến cửa Ngụy Thiệu đã xuất hiện.
Vẻ mặt hắn không nhìn ra ý giận, nhưng hầu như chẳng có cảm xúc gì.
Cả người hắn toát ra một hơi thở khiến người ta ngột ngạt.
Xuân Nương kìm nén nỗi bất an trong lòng.
Bà rất muốn giải thích giúp Nữ quân về hành động không chào mà đi ngày hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-126.html.]
Nhưng càng gắng lại càng không nghĩ được.
“Nữ quân tỉnh rồi…”
Bóng người Ngụy Thiệu loáng lên một cái, bước qua ngưỡng cửa.
Xuân Nương yên lặng đứng trước cánh cửa phòng, “cọt kẹt” khép kín.
…
Ánh lửa le lói trên giá cắm.
Từ đầu tới chân Ngụy Thiệu không chỗ nào không ướt.
Lúc hắn bước vào trong, mái tóc như ướt sũng nước không chứa thêm được nữa, từng dòng chảy dọc theo trán xuống khuôn mặt anh tuấn.
Quần áo lại càng ướt nhẹp hơn, dán chặt lên lồng ngực, tí tách rơi xuống sàn. Hắn chỉ mới đứng yên, vậy mà mặt đất khô ráo dưới chân đã có một vũng nước nhỏ xuống.
Tầm mắt Tiểu Kiều chuyển từ khuôn mặt hắn xuống vết nước dưới chân.
“Chàng cởi đồ ra đi, người chàng ướt hết cả rồi”. Nàng nói.
Ngụy Thiệu lại không đáp một lời.
Đứng yên không nhúc nhích.
Tiểu Kiều chờ một lúc rồi hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngày mai cảm lạnh chàng đừng trách người ta!”
Dứt lời, nàng xoay người lại nằm xuống đưa lưng về phía hắn.
Nhắm mắt một lúc lâu vẫn không nghe tiếng gì.
Rốt cuộc nàng vẫn không nhịn được, mở mắt ra, quay đầu nhìn lại hắn.
Ngụy Thiệu vẫn giống hệt như trước, hai tay thẳng tắp và đứng yên ở đó.
Bóng người hắn được ánh nến phía sau hắt lên tường, im lìm như bức ảnh.
Hình như hắn giận.
Tiểu Kiều cũng thấy hơi tức tối, nàng ngồi dậy, xuống giường đi tới trước mặt hắn, cau mày nói: “Không phải chúng ta mới bất đồng đấy sao, thiếp về Ngư Dương trước, chàng cứ ở đây tiếp tục làm đại sự của Quân hầu chàng đi, chẳng phải hai bên đều thuận tiện cả à? Nửa đêm nửa hôm chàng đuổi theo quấy nhiễu giấc ngủ của ta như thế này, ý là chê hôm qua còn chưa ồn ào đủ phải không?”
Ngụy Thiệu vẫn cố chấp đứng đó. Một giọt nước trong suốt lướt qua lọn tóc trên trán hắn, rơi xuống sống mũi thẳng dài.