Xuất Giá Giải Nguy - Chương 123

Cập nhật lúc: 2025-06-09 14:08:56
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Kiều về thì xuống, xuất thần nhúc thích.

Vừa nàng gặp Tông Kỵ ở giác viện cạnh cửa, hỏi về tình hình chiến trận ở Linh Bích. Xuân Nương cũng cạnh đấy nên hiểu rõ ít nhiều.

Tông Kỵ , lúc rời , Dương Tín đang đánh Hào Sơn, Tiết Am cũng tin mà tới. xin Nữ quân đừng quá lo lắng. Hào Sơn dễ thủ khó công, Bỉ Trệ sách lược dùng binh, Dương Tín, Tiết Am đề phòng lẫn , tạm thời Linh Bích lo ngại nữa.

Tông Kỵ còn , hôm qua tới đây, mục đích là để đưa thư của Bỉ Trệ cho Quân hầu, nhưng Quân hầu hề hồi âm.

Mặc dù nội dung trong thư của Bỉ Trệ, nhưng chắc chắn trong đó liên quan tới tình hình trận chiến ở Linh Bích. Trong lúc chờ đợi Quân hầu hồi âm, tự chủ trương, xin Nữ quân hỗ trợ, hỏi một tiếng thử xem.

Lúc tin Xuân Nương vô cùng lo lắng.

Tuy Tông Kỵ tình hình Linh Bích tạm thời đáng lo, nhưng ngay cả Xuân Nương cũng hiểu rằng, dù hôm nay Linh Bích an thì thật cũng tràn ngập nguy cơ.

Bởi khi thư xong, Nữ quân mới phản ứng dữ dội đến thế, cũng là vì lo lắng chiến cuộc ở Linh Bích mà thôi.

Xuân Nương suy đoán, Bỉ Trệ thư cho Quân hầu là để xin giúp đỡ.

Đại Kiều gửi thư cho Nữ quân, lẽ nội dung cũng thế .

Lúc trở về, bà thấy Tiểu Kiều yên, vẻ mặt như cứng . Xuân Nương càng lo lắng hơn, bà bước lên khuyên nhủ: “Nữ quân đừng buồn, Tiết Thái đánh Duyện Châu, Nam quân tay giúp đỡ, giải quyết khó khăn. Bây giờ Linh Bích gặp nguy, Nữ quân gắng trình bày với Nam quân, nhất định Nam quân sẽ giúp đỡ”.

“Xuân Nương, gọi Giả Tư tới cho ”. Tiểu Kiều bỗng .

Xuân Nương ngắt lời, bà Tiểu Kiều một chút. Sắc mặt của nàng trấn tĩnh hơn ít.

Sau một thoáng chần chừ, Xuân Nương đáp vội ngoài.

Khi bà rời , Tiểu Kiều mới nhắm mắt , hít một thật dài.

Giả Tư Nữ quân gọi tới thì vội vàng ngay, dám thất lễ. Hắn chờ bậc cấp ở ngoài cửa phòng của Nữ quân.

Đợi một lúc lâu đến trong lòng thấp thỏm, bỗng tiếng bước chân gần.

Ngước mắt lên là bóng mảnh khảnh quen thuộc xuất hiện ở phía đầu hành lang, tim nhảy lên một nhịp, dám kỹ nhanh chóng cúi đầu ngay.

Tiểu Kiều ngừng bậc cấp, đợi Giả Tư hành lễ xong, ánh mắt nàng rơi xuống mặt , lời nào.

Giả Tư nàng thì càng chột hơn, tim đập thình thịch, cộng thêm trời nóng nên trán vã mồ hôi.

Một lát , rốt cuộc cũng tiếng Nữ quân vang lên đỉnh đầu: “Giả tướng quân, nhờ ngài gửi một bức thư tới Linh Bích, mãi hồi âm. Có lẽ là đường thất lạc chừng. Bởi vì đang chuyện quan trọng, nghĩ bức khác. Mong Giả tướng quân gửi giúp ”.

Giả Tư thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó trong lòng càng thêm hổ thẹn.

Chần chừ một lúc, thấy Nữ quân đưa hòm thư sang đây, vội vàng bước lên giơ hai tay nhận lấy.

“Đa tạ Giả tướng quân”.

Tiểu Kiều khẽ mỉm với , xoay rời .

Giả Tư theo bóng lưng Nữ quân dần xa, hòm thư đang giữ chặt trong tay như phỏng, nhớ tới nụ của nàng lúc , tâm tình bỗng trở nên kỳ lạ. Đứng bậc cấp một lúc lâu mới từ từ rời .

Chạng vạng Ngụy Thiệu mới về, xuống ngựa , Giả Tư cũng bước lên nghênh đón.

Phụ của Giả Tư cũng là tướng quân trướng Ngụy Kinh, thì c.h.ế.t trận. Mười sáu tuổi Giả Tư binh, hai năm phong lên chức giáo úy dũng sĩ, thể thấy Ngụy Thiệu tín nhiệm thế nào. Thấy đón, Ngụy Thiệu hỏi: “Hôm nay chuyện gì ?”

“Bẩm quân hầu, hôm nay việc gì…”

Ngụy Thiệu gật đầu, sải bước về phía .

Giả Tư theo bóng lưng của Quân hầu, trong lòng như đối chọi lẫn . Hắn chợt nhớ tới lời thề trung thành khi mới nhập ngũ mười năm , mồ hôi chảy đầy lòng bàn tay, cuối cùng đuổi theo vài bước, bẩm báo: “Chỉ một việc. Nữ quân dặn mạt tướng gửi thư về Linh Bích”.

Rốt cuộc hai tay cũng dâng hòm thư lên.

Ngụy Thiệu dừng bước, tầm mắt hòm thư một lúc nhận lấy, tới thư phòng Xạ Dương cư.

Phong thư giữ , cũng xem .

Trong thư, thê tử của chủ yếu hỏi về tình hình giao chiến của tên cầm đầu lưu dân Lục Mâu với Dương Tín, Tiết Am, hỏi về chuyện hằng ngày của đôi phu thê nhà họ và đứa bé mới sinh. Những điều đều Ngụy Thiệu tự động bỏ qua, thứ hấp dẫn sự chú ý của chính là đoạn thư nàng liên quan tới cuộc sống hằng ngày của , trong đó nhắc tới .

Nàng : “… Tín Đô là nơi và phu quân đầu gặp gỡ, là nơi đại hôn, giờ về chốn cũ, lúc cảm khái thì càng hân hoan. Muội và phu quân từng cùng lên đỉnh chóp Đàn Đài, trời xán lạn, chiếu rọi đỉnh đầu, cảnh tượng đó lẽ khó mà quên…”

Chỉ ít ỏi vài câu mà Ngụy Thiệu cứ nhiều .

Khi sai Giả Tư chặn thư của nàng , ý định ban đầu là vì để nàng những chuyện mà đang với tên tỷ phu cầm đầu lưu dân của nàng .

TBC

Không thư từ qua , nàng sẽ tình hình cụ thể ở bên , như cũng tránh những hậu quả .

ngờ rằng, trong bức thư câu như .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-123.html.]

Lúc trộm những suy nghĩ thầm kín trong lòng nàng, bỗng một cảm giác kích thích và hưng phấn.

Nàng bao giờ với những điều tương tự cả.

Vốn định đốt thư của nàng . Giữ nhỡ nàng thấy thì thêm phiền phức.

bởi vì đoạn văn trong thư đó, nỡ đốt mà giấu ở thư phòng.

Hôm nay giữ một phong thư của nàng.

Tâm trạng Ngụy Thiệu lúc hiếu kì phần mong đợi.

Không trong bức thư mà nàng gửi sẽ gì đây nhỉ?

Ngụy Thiệu lấy d.a.o nhỏ cạy thùng thư , bên trong là một quyển lụa trắng như tuyết, gấp chỉnh tề và buộc quanh bằng một sợi tơ màu xanh lục.

Ngụy Thiệu cởi sợi tơ đó , nhất thời gỡ nút thắt, nóng nảy giật phăng, mở ngay chờ nổi.

Tầm mắt rơi xuống bên tấm vải trắng, ánh mắt như dừng .

Ở giữa bức thư là một hàng bốn chữ cực to: “Đáng hổ thẹn, Ngụy Thiệu?”

Nét mực đậm, thấm sâu lớp vải, loang cả xung quanh.

Có thể thấy lúc bốn chữ , đè mạnh như thế nào.

Ngụy Thiệu kĩ bốn chữ đó, cả đờ đẫn bỗng chốc mới lấy tinh thần, giống như kim đ.â.m một cái, nhảy dựng lên.

Động tác vội quá nên đầu gối đụng bàn ngay mặt. Bàn đụng ngả nghiêng, mấy quyển thẻ tre chất đống mặt bàn cũng “rầm” một tiếng, rơi hết xuống mặt đất.

Đầu gối của Ngụy Thiệu va bàn gỗ cũng thấy đau tê tái, kịp xoa chân, một chân nhảy lò cò xuống giường, nhanh về phía , lúc tới gần bên cửa, hai cánh cửa khép chặt của thư phòng vang lên tiếng “kẽo kẹt”, một đẩy .

Tiểu Kiều xuất hiện ngay cửa, vẻ mặt nàng giận dữ chằm chằm tay của Ngụy Thiệu.

Hắn cũng cúi đầu theo mắt của nàng, mới hóa trong tay vẫn còn cầm bức thư lụa màu trắng, vội vàng giấu .

Tiểu Kiều bước tới, gằn: “Đọc chữ của , phu quân?”

Mặt Ngụy Thiệu ửng hồng, lúng túng, Tiểu Kiều một lúc bỗng nhếch miệng , đặt bức thư trong tay qua một bên, nhanh tới mặt Tiểu Kiều, giơ tay định ôm nàng : “Là của vi phu! Man Man đừng tức giận , ảnh hưởng tới cơ thể thì đáng! Sau vi phu dám nữa…”

Lời còn hết, Tiểu Kiều cắn răng đẩy mạnh một cái.

Nếu là thường ngày, Ngụy Thiệu thể nàng đẩy đây? bây giờ nàng đang điên cả , sức lực cũng tăng thêm ít, hơn nữa Ngụy Thiệu đề phòng, nàng đẩy lùi liên tiếp bốn năm bước, lúc mới dừng .

Ngụy Thiệu dừng chân, ngẩn ngơ tới tiếp như chuyện gì xảy , một cánh tay đưa lên ôm nàng lòng, cúi đầu hôn xuống. Tiểu Kiều càng giãy càng hôn thật mạnh, gò má bỗng nhói đau, bốp một tiếng, Tiểu Kiều vung tay tát mạnh lên mặt .

Hắn cũng để ý, đẩy Tiểu Kiều lên tường, tiếp tục cúi đầu hôn, ngoài miệng vẫn vụng về xin : “Man Man đừng giận… vi phu nên cản thư của nàng… nữa…”

Tiểu Kiều hai cánh tay và cơ thể đè chặt lên mặt tường, tiếp tục hôn môi, nàng tránh thế nào cũng thoát. Trong lòng tức giận vô cùng, rốt cuộc mới thoát một tay, Tiểu Kiều vung lên cho một cái tát thật mạnh.

Lần tát mạnh, mặt xuất hiện một bàn tay đỏ lừ, lòng bàn tay cũng đau rát cả lên.

Mặt Ngụy Thiệu nàng tát lệch sang một bên, từ từ mặt , sờ lên má của . Trong đôi đồng tử đen thui toát vẻ lúng túng và buồn bực, Tiểu Kiều: “Có gì chứ? Ta cho nàng tát hai cái . Không chỉ vì gửi thư của nàng thôi ? Ta gọi gửi thư cho nàng, ?”

“Ngụy Thiệu, đến lúc vẫn gạt nữa ?”

Lần đầu tiên Tiểu Kiều gọi thẳng tên ngay mặt, đôi mắt xinh như ánh lửa lóe lên, sáng chói vì tức giận.

“Chàng cho , Dương Tín lệnh của ! Rõ ràng là sai tới tấn công tỷ phu của ! Lần khi hỏi , còn giả vờ giả vịt mặt !”

Ngụy Thiệu nàng chằm chặp, vẻ ảo não và lúng túng dần biến mất, bỗng nhíu mày: “Sao nàng những điều ? Ai cho nàng?” Giọng mang theo ý lạnh.

Trong thư phòng bỗng trở nên yên ắng.

Bên tai Tiểu Kiều chỉ tiếng thở hổn hển của chính nàng vì tức giận mà .

Phía lưng bức tường đỡ . Nàng nhắm mắt một lúc lâu từ từ mở , ngửa mặt lên đối diện với ánh của Ngụy Thiệu.

“Đây là lí do mà cản thư của ? Không cho đang đối phó với nhà của chứ gì”.

Nàng khàn giọng.

“Ta trong lòng bỏ mối thù phụ . Chàng tay đối phó với nhà của , cũng , quyền ngăn cản nó. nên bắt nạt như ! Chàng luôn miệng thương , khiến mang lòng cảm kích vì cứ ngỡ sẽ khoan dung độ lượng với nhà , nảy sinh ảo tưởng, nhưng mới lưng , những chuyện như thế , ý đồ gây bất lợi cho họ! Rốt cuộc trong mắt là cái gì đây?”

Lửa giận trong mắt Tiểu Kiều tắt , ảm đạm mà tối tăm.

“Ngụy Thiệu, khiến thấy quá thất vọng. Thật sự thất vọng”.

Tiểu Kiều chăm chú, cuối cùng từ từ thốt lên từng chữ một.

Ngụy Thiệu cũng nàng chằm chằm, hô hấp dần trở nên nặng nề, bỗng xoay , bỏ nàng nhanh về phía cửa. Đến ngang cửa, bỗng dừng bước, đầu : “Vùng Hoài Sơn địa lý quan trọng, nhất định lấy nó. Vật trong túi thể cho ngoài mơ ước? Nếu nể mặt nàng, cho Dương Tín dồn lực đuổi tận g.i.ế.c tuyệt tên cầm đầu lưu dân từ sớm, cần để lớn mạnh đủ sức chống Dương Tín giống như ngày hôm nay?”

Dứt lời, tung cửa “rầm” một tiếng, bước .

Loading...