Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Dương Thần - Chương 586: Canh Thịt

Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:45:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những người đó đứng bất động dưới đáy sông.

Dù nước sông cuồn cuộn chảy xiết, họ vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt đờ đẫn, mơ hồ.

Đột nhiên, một người trong số đó ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy tôi.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào tôi. Trong giây tiếp theo, khóe miệng họ đồng loạt nở một nụ cười.

Nói thật, nụ cười đó thoạt nhìn có vẻ bình thản, nhưng trong hoàn cảnh ấy, làm sao có thể bình thản được?

Tôi chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà.

Lùi lại một bước, mọi thứ trước mắt biến mất...

Tôi không thể nhìn thẳng vào dòng sông này nữa...

"Tại sao...?" Tôi hỏi, giọng khàn đặc.

Lão Cung lắc đầu, tỏ ý không biết.

Sau đó, hắn nói với tôi rằng hắn chỉ biết nơi này trước kia chắc chắn không phải là một ngôi làng. Sinh khí lớn như vậy, một ngôi làng bình thường không thể xây dựng được, ắt hẳn phải là một nơi nào khác.

Những người sống ở đây có thể chịu đựng được lượng sinh khí dồi dào như vậy, chắc chắn phải có lý do.

Họ chịu đựng đến một giới hạn nhất định, sinh khí cũng ắt hẳn đã bùng nổ một lần, vì vậy tất cả mọi người đều rơi vào lòng sông, từ đó hòa vào dòng nước và thủy long nơi đây.

Lão Cung dừng lại một chút, rồi nhe răng cười: "Tốt lắm đấy, không biết bao nhiêu người mong ước được hưởng phong thủy tốt như vậy. Sinh khí ngày đêm tẩm bổ, đến mèo chó cũng có thể thành tiên."

Tôi không biết nói gì.

Họ thực sự mong ước điều đó sao?

Thoạt nhìn mọi người đều đang cười, nhưng thực chất, điều này chẳng khác nào vĩnh viễn không thể siêu thoát?

"Minh Kính chân nhân muốn biết nguyên nhân chính xác tại sao dân làng biến mất. Việc tìm thấy họ ở đâu, đối với ông ta, có lẽ vẫn là một lời giải thích." Tôi thở dài nói.

Lão Cung im lặng một lúc, đảo mắt liên tục, không biết đang nghĩ gì.

Thực ra, vẫn còn một vấn đề nữa.

Minh Kính chân nhân, liệu ông ta thực sự không biết thông tin chi tiết về nơi này?

Vậy tại sao ông ta lại lợi dụng chuyện Ôn Hoàng Quỷ để ép tôi chọn nơi này?

Hay là tôi đã nghĩ sai?

Nơi này không nguy hiểm hơn, mà chỉ là khó giải quyết hơn?

Dù tôi thông qua Lão Cung đã tìm ra tung tích của dân làng, nhưng vẫn không biết nguyên nhân sâu xa.

Lão Cung nói rằng dân làng đã hấp thụ quá nhiều sinh khí và long khí nơi đây, cuối cùng bị đồng hóa, nhưng tại sao họ có thể chịu đựng được? Đây cũng là một vấn đề...

Không thể hiểu rõ vấn đề, thì không thể giải quyết tận gốc...

Đúng lúc này, tôi đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.

Mùi thơm đó vô cùng đậm đà, như thể thịt được hầm nhừ.

Ngay cả Lão Cung cũng không ngừng hít hà, ánh mắt tràn đầy thèm muốn.

"Nhà ai nấu thịt, thơm quá đi."

Hắn quay đầu, nhìn về một hướng trên bờ, đầu hơi nghiêng về phía trước, ra hiệu cho tôi tiến lên.

Mùi này quá hấp dẫn, hơi thở của tôi trở nên gấp gáp hơn, bước chân tiến về phía trước.

Khi rời xa bờ sông, đầu óc tôi trở nên tỉnh táo hơn một chút. Ngôi làng đã bị bỏ hoang, nhà ai còn ở đây nấu thịt?

Chẳng lẽ có người mới chuyển đến? Hay là người ngoài như tôi?

"Lão Cung." Tôi gọi khẽ.

"Ờ, gia..." Lão Cung như tỉnh ngộ.

Tôi nói với hắn suy đoán của mình, nhưng Lão Cung chỉ l.i.ế.m môi, ý nói rằng miễn là thịt do người nấu, bất kể là người mới đến hay người ngoài, đều không ngăn cản việc họ đến xin một bát. Nếu có người mới chuyển đến, thì nhắc họ rời đi; nếu là người ngoài, thì tùy cơ ứng biến.

Dừng một chút, Lão Cung lại nói thêm, ý rằng mục đích của người ngoài đến đây càng đơn giản hơn: nơi có sinh khí dồi dào, ắt hẳn có mộ lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-duong-than/chuong-586-canh-thit.html.]

Tim tôi đập mạnh, buột miệng nói: "Ý ngươi là, dưới ngôi làng này có lẽ là một nghĩa địa? Dân làng sống trên nghĩa địa?"

Lão Cung sững lại một lúc, rồi lắc đầu quầy quậy. Hắn lẩm bẩm: "Gia, ngươi không hiểu khí khẩu. Khí khẩu nằm ở lối ra, sinh khí chỉ đi qua nơi này. Nơi dồi dào nhất là huyệt nhãn, nhưng huyệt nhãn ở đâu thì chưa biết."

"Sinh khí từ huyệt nhãn bùng nổ, mới khiến dân làng ở đây gặp họa."

"Ta hiểu rồi."

Ánh mắt Lão Cung đột nhiên sáng lên, lẩm bẩm: "Lão già kia muốn giải quyết tận gốc rắc rối ở đây, vậy thì đơn giản thôi. Không cho người ở trong làng, thì sẽ không có ai chết. Hoặc ông ta đi đào huyệt nhãn phía trên, phá hủy nơi tàng phong nạp khí, thì sẽ không còn tình trạng sinh khí bùng nổ nữa."

"Không... không đúng... chắc phải có thứ gì đó điều khiển sinh khí một cách có quy luật?"

Những gì Lão Cung nói, phần đầu tôi hiểu được, nhưng câu sau cùng thì không.

Âm sai dương sai, ngôi làng này thực sự không có gì nguy hiểm. Những rắc rối tưởng chừng không thể giải quyết, trong mắt Lão Cung đều có cách giải quyết.

Biết đâu, ngày mai tôi có thể trở về Tứ Quy sơn báo cáo?

Nơi này thực sự không nên ở lâu, Tôn Trác chắc chắn sẽ sai người của Quỷ Khám hoặc Thiên Thọ đạo quán ra tay!

Ban đêm nghỉ ngơi, tôi thực sự không thể ở lại trong làng, điều đó tuyệt đối không an toàn.

Trong lúc suy nghĩ, tôi đã đi thêm một đoạn dài.

Lão Cung vẫn lẩm bẩm một mình, chưa phân tích ra kết quả.

Trước mắt tôi là một con dốc, một tòa kiến trúc giống như miếu thờ hiện ra.

Mùi thơm ngào ngạt chính là từ bên trong tỏa ra.

Càng đến gần, càng khó cưỡng lại, bụng tôi sôi lên, như thể đói cồn cào...

Phiêu Vũ Miên Miên

Bước lên dốc, tôi đẩy cửa miếu vào.

Sân miếu không lớn, được dọn dẹp khá sạch sẽ, khe giữa những viên gạch đầy rễ cỏ, nhưng lá cỏ đã được nhặt sạch.

Ánh trăng sáng chiếu xuống, một phần rọi vào bên trong miếu, nơi có một bếp lò với chiếc nồi lớn đặt trên đó.

Than hồng rực, nồi sắt lớn đang sôi sùng sục, những miếng thịt to bằng nắm tay nổi lên rồi lại chìm xuống theo từng bong bóng.

"Ôi trời..." Suy nghĩ của Lão Cung bị gián đoạn.

Hắn há mồm hít hà liên tục, mắt sáng rực, mép như chảy nước dãi.

"Thịt gì mà thơm quá vậy..."

Lão Cung nuốt nước bọt ừng ực.

Tôi cũng không nhịn được, họng nghẹn lại.

"Có ai không?"

Tôi gọi một tiếng.

Không có ai trả lời...

Lão Cung nhắc lại lời trước đó: nếu là người sống ở đây, thì nhắc họ rời đi; nếu là người ngoài, thì ăn một miếng thịt, hắn sẽ chỉ cho họ một phương vị, ban cho họ một cơ hội!

Nói xong, Lão Cung thèm thuồng nhìn vào nồi, không ngừng chớp mắt nhìn tôi, rồi lại liếc nhìn bộ bát đũa và muỗng đặt trên đất cạnh nồi.

Cơn đói trong bụng càng lúc càng dữ dội.

Tôi vừa định với tay lấy muỗng, bỗng nhiên một cơn lạnh toát ra sau lưng...

Đồ ăn nơi hoang vu thế này, có thể tùy tiện ăn được không?

Nếu đây là bẫy của Quỷ Khám hoặc Thiên Thọ đạo quán giăng ra, thì sao?

Nói thật, chiêu này rất thô thiển, nhưng nếu đúng là vậy, tôi sẽ lật thuyền trong mương...

Nước canh và thịt trong nồi, chắc chắn có vấn đề! Nếu không, làm sao có thể hấp dẫn đến thế!

Tôi cắn mạnh vào đầu lưỡi, cảm giác đau và vị tanh của m.á.u lập tức khiến tôi tỉnh táo hơn.

Lùi lại hai bước, tôi từ từ rời khỏi miếu...

"Gia, ngươi làm gì vậy? Chưa ăn được miếng thịt nào, cũng chưa uống ngụm canh nào mà!"

Lão Cung như nổi điên, định nhảy khỏi vai tôi.

Loading...