Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Dương Thần - Chương 235: Hoa Mỹ Bề Ngoài, Trống Rỗng Bên Trong

Cập nhật lúc: 2025-06-18 05:56:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Không chỉ giọng tôi vang to, mà cả nước bọt cũng b.ắ.n ra, lấm tấm trên mái tóc Dư Tú.

Ánh mắt nàng vẫn đờ đẫn, không một chút xao động.

"Nàng không biết."

"Không biết..." Trán tôi nhăn lại thành nếp.

Nhưng Dư Tú đã nói vậy, tôi còn hỏi thêm được gì nữa?

Dư Tú trong bóng đêm có lẽ biết nhiều hơn.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhưng xét cho cùng cũng chẳng khác gì ban ngày.

Chỉ là khi màn đêm buông xuống, nàng giúp tôi nhiều hơn, còn Dư Tú ban ngày này dường như chẳng mảy may quan tâm đến tôi.

Cử chỉ, hành động đều cứng nhắc như máy móc.

"Thế còn nàng? Vẫn định ở lại thôn này sao?" Tôi gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn, cố giản lược vấn đề.

Dư Tú đã nhiều lần cảnh báo tôi không nên ở lại thôn.

Tôi cũng nên nhắc nhở nàng về sự nguy hiểm nơi đây.

"Phải ở, nàng không thể đi." Dư Tú gật đầu.

"Tại sao?" Tôi hỏi tiếp.

"Không biết." Nàng lại lắc đầu.

Tôi: "..."

"Lưu quả phụ đã chết, người c.h.ế.t cần được an táng, nàng phải đi giúp."

Câu nói này khiến đồng tử tôi co rúm.

Lưu quả phụ c.h.ế.t thật, nhưng nhà còn có ông lão kia.

Ông ta hung dữ đến kinh người.

Ai dám động vào t.h.i t.h.ể Lưu quả phụ?

Hơn nữa, cái thủ thôn nhân này quả thực kỳ quái.

Người xưa nói, thủ thôn nhân luôn là người đầu tiên biết trong thôn có việc hiếu hỉ, rồi đến giúp.

"Nàng không được đi chôn Lưu quả phụ."

Tôi đưa tay đặt lên vai Dư Tú.

Nhưng nàng rất khỏe, tôi không giữ nổi. Nàng quay người, bước đi về phía con đường làng.

Tôi định đuổi theo, nhưng chỉ vài bước đã dừng lại.

Dư Tú trống rỗng mà kiên định.

Nàng làm mọi thứ dường như không có mục đích, nhưng lại có mục đích riêng.

Tôi không thể can thiệp.

Còn cái c.h.ế.t của Lưu quả phụ, ông lão hung dữ kia... tôi càng không nên nhúng tay vào.

Hiện tại, Hoa Huỳnh mắc kẹt trong cơn ác mộng hung ngục - đây mới là điều cấp bách nhất!

Tôi phải nhanh chóng cứu nàng, không thể sinh sự thêm.

Bóng Dư Tú dần khuất sau dãy nhà.

Tôi đứng im hai ba phút, rồi đóng sầm cổng, hướng thẳng ra đầu thôn.

Ra khỏi thôn, may mắn gặp chiếc xe ba gác cùng đi, tôi quen người lái nên đi nhờ một đoạn.

Đến ngã ba quốc lộ, tôi xuống xe, đứng vẫy xe khác đi về hướng Cấn Dương.

Trên đường, tôi gọi cho Dương quản sự, hỏi thăm tình hình Đường Toàn.

Hắn bảo mọi thứ đều ổn.

Tôi hỏi thêm về Giám Đạo Trường và động tĩnh gần đây của Quỷ Khám.

Dương quản sự nói Giám Đạo Trường vẫn như cũ, còn Quỷ Khám thì có vẻ hoạt động mạnh hơn.

Nhưng chi tiết hơn thì hắn không rõ.

Hắn hỏi tôi sao đột nhiên quan tâm, phải chăng việc ở thôn đã xong, sắp về Cấn Dương?

Tôi chỉ đáp gọn "Ừ".

"Tốt quá! Tôi sẽ báo ngay cho lão đại!" Giọng Dương quản sự phấn khích thật.

Nói thêm vài câu, tôi dặn khi về Cấn Dương sẽ gặp Đường Toàn trước, sau đó mới tới chỗ họ, nhưng không vào Lương Ty để tránh ồn ào.

Dương quản sự đồng ý hết, đề nghị gặp ở nhà Hoa Huỳnh, tiện bàn bạc.

Tâm trạng vừa ổn định, hai chữ "Hoa Huỳnh" lại khiến lòng tôi chấn động.

Rồi Dương quản sự vô tình thêm:

"Nghe cô bé nhà Hoa bên cạnh Đường Toàn nói, ngươi sẽ đưa Hoa Huỳnh cùng về. Lão đại bảo sẽ giúp che giấu mệnh số của nàng, ngươi yên tâm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-duong-than/chuong-235-hoa-my-be-ngoai-trong-rong-ben-trong.html.]

"Không cần, nàng không về."

Lạnh lùng cúp máy.

Tôi hít sâu liên tục bốn năm lần, mới trấn tĩnh lại được.

Nhắn tin hỏi Đường Toàn địa chỉ hiện tại.

Hắn trả lời ngay, nhưng không hỏi gì thêm, cũng không gọi lại.

Vào nội thành Cấn Dương, tôi đổi taxi, thẳng tiến đến địa chỉ Đường Toàn đưa.

Tới nơi, tôi mới nhận ra đây là khu biệt thự cao cấp yên tĩnh.

Không phải loại biệt thự mặt phố ở Đại Lộ Bình An, mà là khuôn viên rộng lớn, có bảo vệ riêng.

Bảo vệ không cho vào, tôi đành gọi Đường Toàn.

Nghe tôi đang ở cổng, hắn im lặng cúp máy.

Khoảng hai ba phút sau, một bóng người khập khiễng nhưng nhanh nhẹn tiến về phía tôi.

Không phải Đường Toàn là ai?

Hắn nói vài câu với bảo vệ, cổng mở.

Nhưng gương mặt hắn vừa mừng vừa lo.

Tôi hiểu nỗi lo của hắn.

"Vào nhà nói." Tôi thở dài.

Đường Toàn im lặng dẫn đường.

Biệt thự nằm cạnh bể bơi, cây xanh um tùm, không khí thơm mùi cỏ.

Bước vào phòng khách, một chiếc TV lớn đang chiếu phim tình cảm rẻ tiền.

Trên sofa, một cô gái tóc ngắn đang ôm túi snack.

Hoa Kỳ.

"Tôi chưa kịp nói với cô ấy..." Đường Toàn thì thào.

Ngay lúc đó, Hoa Kỳ quay đầu.

Mặt nàng bừng sáng:

"La Hiển Thần!"

Đứng bật dậy, nàng chạy về phía tôi!

Nhưng nụ cười đóng băng ngay lập tức.

Vì từ góc nhìn của nàng, rõ ràng không có bóng người thứ hai đằng sau tôi.

"La Hiển Thần!"

Giọng nàng run rẩy, thậm chí chói tai:

"Chị em đâu!?"

"Ngươi bỏ chị em lại rồi hả!?"

Mặt Hoa Kỳ tái mét, môi run run.

Nàng túm cổ áo tôi, giận dữ rung rung:

"Trả lời em đi! Chị em đâu!?"

Với Hoa Kỳ, nàng cùng Đường Toàn rời Đại Hương tránh nạn.

Tôi đã hứa sẽ bảo vệ và đưa Hoa Huỳnh về.

Dù không để Hoa Huỳnh ở lại nhà họ Hoa cho họ Chu bắt, nhưng tôi lại bỏ nàng lại trên núi sau thôn Lão Quải...

Cảm xúc vừa lắng xuống, lại dâng trào.

Mặt tôi đầy áy náy, đầy hối hận.

Hoa Kỳ giơ tay, định tát tôi.

Miệng không ngừng chửi:

"Đồ vô dụng! Đồ khốn..."

Nhưng cái tát không trúng.

Tôi nắm lấy cổ tay nàng.

Hoa Kỳ đau, cố giãy giụa:

"Đồ đàn ông tồi! Buông ra! Em sẽ tát cho ngươi một cái thật đau! Chị em mù rồi mới thích cái đồ mặt trắng như ngươi!"

"Hoa mỹ bề ngoài, trống rỗng bên trong! Đồ s.ú.n.g giấy!"

Chửi xong, mắt nàng đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi.

Tiếng khóc nức nở vang lên.

Nàng không giãy nữa, ngồi phịch xuống đất, gục đầu khóc.

Loading...