Xuân Sơn Tự Mộng - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-11-09 08:51:33
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bàn tay của nàng buông thõng xuống, theo bản năng đưa nắm dây cương, lúc tay cũng đưa nắm dây cương, hai ban đầu chạm , nhưng các đầu ngón tay càng ngày càng gần, phân biệt cuối cùng là ai chủ động đặt lên mu bàn tay của đối phương .

 

Đợi đến khi Vệ Trăn phản ứng , hai mười ngón đan chặt.

 

Trước đây họ chỉ vô tình chạm ngón tay, bao giờ như hôm nay, ý thức hành động mật , nhưng ai buông tay đối phương.

 

Hắn buộc ngựa của Vệ Trăn cây, chỉ để Tinh Dã chở hai , cứ thế chầm chậm trong rừng núi.

 

Nàng ở trong vòng tay , cơ thể dần dần thả lỏng, cảm thấy bàn tay của thiếu niên vốn đang nắm dây cương, từ từ đặt lên hõm lưng nàng.

 

Bàn tay men theo eo nàng sang phía bên , cánh tay rắn chắc từ từ ôm trọn vòng eo nàng. Vệ Trăn cảm nhận cảm giác kỳ lạ mà mang , mềm nhũn trong vòng tay , dường như đây cũng là đầu tiên trong đời, nàng một lang quân ôm ấp với ý nghĩa ái .

 

Nàng bài xích việc gần gũi với , họ dường như đang từng chút một thăm dò giới hạn của đối phương.

 

"Kỳ Yến, hôm nay sân cỏ ngài thật sự lợi hại." Vệ Trăn đầu khen ngợi .

 

Trong lòng nàng căng thẳng, ngượng ngùng.

 

Chiếc cằm thanh tú của thiếu niên tựa tóc mai nàng, điều mà Vệ Trăn cho là, hôm nay sân cỏ mồ hôi đầm đìa, toát lên khí phách ngút trời của thiếu niên, như mặt trời cao, rực rỡ chói lọi, nóng bỏng vô cùng.

 

Trái tim Vệ Trăn dường như thiêu đốt nóng bỏng, ngay cả lúc , nàng cảm thấy khí xung quanh cũng tràn ngập một tầng nóng bức.

 

Hai khỏi rừng, phía là một bãi cỏ rậm rạp.

 

Vệ Trăn xuống ngựa, Kỳ Yến buộc ngựa cây, theo nàng về phía .

 

Cỏ mọc um tùm, cao đến nửa . Họ lội trong đó, những ngọn cỏ đung đưa theo gió, như thể đang trong biển nước xanh biếc.

 

Khắp nơi tràn ngập mùi cỏ tươi mát, những mảnh cỏ vụn bay lượn trong gió, vương tay áo và mái tóc của họ.

 

Đến mép sườn đồi, phía còn đường nữa. Dưới sườn đồi là một hồ nước xanh thẳm, mây mù bốc lên. Dưới ánh nắng mặt trời, mặt hồ lấp lánh ánh vàng, như lưu ly, phản chiếu ánh sáng lung linh.

 

Vệ Trăn dừng cảnh tượng kỳ vĩ , ngắm hồi lâu.

 

Giọng của Kỳ Yến vang lên bên tai: "Hôm qua đến đây, thấy cảnh , nghĩ nàng chắc sẽ thích, nên dẫn nàng đến xem."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-son-tu-mong/chuong-173.html.]

Vệ Trăn dang rộng hai tay, nhắm mắt . Gió mát ùa lòng, cảm nhận ánh nắng xuyên qua những đám mây, chiếu lên mặt nàng, lúc tối lúc sáng đổi. Bên tai như tiếng cây rừng xào xạc, tiếng cỏ cây ngân nga.

 

Con tuy nhỏ bé như hạt cát giữa biển cả, nhưng trong gian trời đất bao la , phiền muộn trần tục đều bỏ phía .

 

Vệ Trăn quả thực thích cảnh .

 

Hai ngắm cảnh xong, tiếp tục về phía . Nàng đưa tay , nắm lấy tay .

 

Kỳ Yến cúi đầu, bàn tay nàng, ngẩng lên hỏi: "Chỗ phía từng đến, chúng cùng xem ?"

 

"Được."

 

Hai đang định tiếp, bỗng nhiên từ xa vọng đến tiếng ngựa hí, Vệ Trăn lập tức cảnh giác.

 

Dưới sườn đồi phía , đang định cưỡi ngựa vượt qua sườn đồi.

 

Hầu như ngay lập tức, Vệ Trăn kéo Kỳ Yến ngã xuống. Cả hai mất thăng bằng, đến khi định thần , nàng đè lên, ngã biển cỏ.

 

Xung quanh cỏ lay động, tim Vệ Trăn đập nhanh hơn. Lưng nàng đè gãy một đám cỏ, Kỳ Yến để phát hiện, cũng chỉ thể cố gắng hạ thấp , áp sát nàng hơn.

 

Nàng chợt nghĩ đến cưỡi ngựa đến, tầm lưng ngựa rộng rãi, xuống chắc chắn sẽ phát hiện họ.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

"Đừng lo, cỏ cao đến nửa , họ ngang qua từ xa sẽ phát hiện chúng ." Kỳ Yến ghé sát thì thầm.

 

Trong gian chật hẹp như , hai dán chặt , một kẽ hở, khí nóng bỏng bao trùm lấy họ.

 

Môi kề sát tai nàng, thở ấm nóng phả , nàng ngứa cằm và hõm cổ. Lang quân khẽ động, ngón tay nàng đặt lên vai , ôm lấy ý bảo đừng cử động gây tiếng động.

 

Tiếng vó ngựa dần đến gần, chỉ còn cách họ mười mấy trượng.

 

Và sâu trong đồng cỏ, nam nữ đang đè lên .

 

Vệ Trăn ôm trong lòng, tựa lồng n.g.ự.c rắn chắc của , dần dần mất hết sức lực.

 

Kỳ Yến cúi đầu, cô gái mềm mại như xương bám víu vai , trong lòng dường như hóa thành một vũng nước, khiến Kỳ Yến nhớ đến giấc mơ ngày đó, nàng đè lên tảng đá bên suối, khẽ c.ắ.n yết hầu , cũng là thể mềm mại như áp sát.

 

 

Loading...